"Sau đó tìm cơ hội dìm chết em à?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, lời nói mang vài phần trêu chọc như thật như đùa, "Vẫn luôn ở trong phòng em?"

Tần Liễm Vi nghiêm túc mà lên tiếng, nói tiếp: "So sánh với việc để em vào phòng chị, thì chị vào phòng em không phải tốt hơn sao. Em không cảm thấy thế tốt hơn sao?"

"Có lẽ." Tô Duyệt Cẩn mỉm cười liếc nhìn Tần Liễm Vi, thuận miệng trả lời một câu.

"Khụ, được rồi, thời gian hẳn là không sai biệt lắm, chúng ta rút thăm trước đi." Diệp Tử Ninh ho khan một tiếng, đúng lúc đem đề tài của hai người này ngưng lại, vì sao có thể đem chuyện đang theo hướng bạo lực sang kiểu ái muội như vậy được? Chú ý ảnh hưởng một chút được không?

Mọi người tự nhiên không có ý kiến, Tần Liễm Vi cũng bởi vì hiềm nghi mà bị loại khỏi cuộc rút thăm, Tô Duyệt Cẩn cũng giống thế, cho nên quyết định rút thăm để xem điện thoại thuộc sở hữu của ai tạm thời chỉ còn lại bốn người.

Cuối cùng, Tằng Thi Dĩnh nhận được cơ hội này.

Sau khi kết thúc rút thăm không bao lâu, mọi người từng người lần lượt trở về phòng, chờ đợi tiếng chuông tiếp theo vang lên. Sau nửa giờ thì nó cũng vang lên, sẽ để lộ ra rất nhiều tin tức, bởi vậy cũng vô cùng quan trọng. Trong khoảng thời gian này chuyện gì sẽ phát sinh, có khả năng rất lớn nó sẽ quyết định hướng đi của trò chơi này.

Thời điểm tiếng chuông chân chính vang lên, biểu cảm của mọi người đều có vài phần nghiêm túc, Tằng Thi Dĩnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mày nhíu lại.

Thời gian nửa tiếng ngắn ngủi nhưng cũng thật dài, bốn phía yên tĩnh, mọi người nghênh đón chờ đợi những chuyện không ngờ sẽ xảy ra nhưng thời khắc của mở ra, phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có động tĩnh gì, hẳn là không có chuyện gì đi.

Trong đại sảnh, mọi người lục tục đi tới, nhưng mà, năm phút sau, xác định thiếu mất một người. Hà Kỳ không đến.

Không rảnh lo nhiều, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi đến phòng Hà Kỳ.

Trong phòng, Hà Kỳ nằm ngửa trên mặt đất sống chết không rõ.

Bạch Phụ ngồi xổm xuống bên người hắn, lúc này mới phát hiện dưới người anh ta có một tờ giấy, bên trên có một hàng chữ, "Tiếp tục trò chơi."

Không khí vô cùng tĩnh mịch.

"Đây là đang cảnh cáo chúng ta sao?" Diệp Tử Ninh trầm mặc mở miệng, "Không phải 007 đã chết rồi sao? Trò chơi kiểu gì thế này?"

"Cô ta chưa chết." Lúc này Tằng Thi Dĩnh mở miệng nói, dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Người chết kia không phải là 007, 007 là một trong chúng ta."

"Cái gì?" Bạch Phụ ngước mắt, vô cùng khiếp sợ.

"Mật khẩu điện thoại tôi đã giải ra, người tên Giả Kỳ kia không phải là 007, 007 là một trong số chúng ta." Tằng Thi Dĩnh nói tiếp, "Mọi người có thể xem qua nội dung cụ thể một chút." Nói rồi Tằng Thi Dĩnh đem điện thoại đưa cho người đứng bên cạnh mình - Diệp Tử Ninh.

Mọi người đại khái truyền tay nhau cầm điện thoại xem qua nội dung một lần, bên trong là một đoạn lịch sử trò chuyện, nội dung đại khái chủ yếu là Giả Kỳ nói, cô ta tự nguyện để 007 giết, đem mọi người tụ tập lại, cùng chơi trò chơi này thuận tiện trợ giúp 007 thoát thân.

"Cho nên, 007 là một trong số chúng ta." Tô Duyệt Cẩn mở miệng tổng kết.

Bạch Phụ chớp chớp mắt, "Như vậy có thể loại trừ hiềm nghi về tôi?"

"Cũng không thể loại trừ được, ví dụ như người không phải 007 giết, hắn vốn dĩ chính là mục tiêu của anh, anh không tin trò chơi có thể ngưng hẳn, mà hắn chính là người nói muốn ngưng hẳn trò chơi, cho nên, anh đơn giản viết một tờ giấy, đem chuyện này đẩy lên người 007, làm giảm hiềm nghi của chính mình." Tô Duyệt Cẩn chọn hạ mi, nói tiếp.

Bạch Phụ há miệng thở dốc, thật đúng là không nghĩ ra lý do để có thể phản bác, rốt cuộc khả năng này cũng không thể nói là hoàn toàn không có.

"Thủ pháp giết người thì sao?" Tần Liễm Vi mở miệng bỏ qua đề tài này, mở ra một đề tài khác.

Tằng Thi Dĩnh rũ mắt nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, hỏi: "Có ngoại thương rõ ràng không?"

Bạch Phụ ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét một chút, lắc lắc đầu, "Không có, không phải là độc đó chứ?" Nói xong liền ngước mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn đón nhận ánh mắt này, nhướng mày, "Nhìn tôi làm gì, cũng không phải là tôi hạ độc, nếu là trúng độc từ tôi thì lòng bàn tay anh ta sẽ có nốt đỏ." Nói xong, Tô Duyệt Cẩn lấy lọ thuốc độc luôn mang trong người ra, lấy qua đưa cho hắn nhìn thoáng qua, bên trên nhãn có ghi rõ.

"Còn Giả Kỳ kia, lòng bàn tay cô ta bị phá hư......" Bạch Phụ lộ ra vài phần do dự, hiển nhiên đối với Tô Duyệt Cẩn có vài phần hoài nghi.

Tô Duyệt Cẩn không để ý lắm mà mở miệng: "Điều này cũng không thể loại bỏ hoàn toàn hiềm nghi, những cũng không thể chứng minh tôi là hung thủ, đúng không?"

Bạch Phụ gật đầu, "Xác thật."

"Còn có một vấn đề, trong nửa tiếng đồng hồ, không ai mở cửa đi ra ngoài sao? Không có khả năng trong lúc chúng ta tụ hội bên nhau mà động tay đi? Không có cơ hội." Diệp Tử Ninh cau mày nói, "Hung thủ làm sao đi vào phòng này? Theo lý mà nói, thời gian vài người trong chúng ta đi vào phòng hẳn là không cách nhau lắm, không có thời gian lén đi đâu nhỉ?"

"Tìm thử đi, nói không chừng có lối đi bí mật nào đó thì sao." Tần Liễm Vi nói thẳng.

Tằng Thi Dĩnh nhẹ nhấp khóe môi, nói tiếp: "Nếu thật sự có lối đi bí mật, thì chuyện Giả Kỳ chết không thể chỉ cần theo thứ tự đi vào đại sảnh mà phán đoán được."

"Nhưng cũng có thể dựa theo khoảng cách từ lối đi bí mật để tính toán thời gian là được rồi. Chờ thu thập manh mối xong thì mọi người cùng nhau bàn bạc đi." Bạch Phụ nói, nhìn khắp nơi trong phòng.

Tô Duyệt Cẩn kiểm tra khắp nơi trong phòng, mở miệng nói: "Mọi người cảm thấy hung thủ lựa chọn Q bích là tùy thích hay là đã có ý định từ trước?"

"Vậy phải xem thử hung thủ là 007 hay là một người nào khác." Tần Liễm Vi nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn nghe vậy ngước mắt liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, "Nếu là 007......"

"Kia rất có khả năng là tùy tiện chọn, cô ta chỉ cần làm một người chết để bảo đảm trò chơi được tiếp tục, kỳ thật có thể Q bích không có liên quan quá lớn." Tần Liễm Vi nói tiếp.

"Nếu là người khác, hoặc là chúng ta không biết về ân oán cá nhân, hoặc là vì bảo hiểm khởi kiến sẽ không bỏ mạng, quyết định tuân thủ quy tắc trò chơi." Tô Duyệt Cẩn tiếp lời Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi lên tiếng, dừng một chút, đầu ngón tay ấn đến một chỗ, rồi sau đó ngước mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Ở đây."

Tô Duyệt Cẩn nghe vậy lập tức tiến lại gần, liền thấy Tần Liễm Vi đẩy ra một mặt kính, xoay tròn khoá, phía sau lộ ra một con đường đi tối đen.

Những người khác thấy thế, cũng tụ tập lại.

"Đi vào sao?" Bạch Phụ thấp giọng hỏi.

Tằng Thi Dĩnh gật đầu, "Đi thôi."

Diệp Tử Ninh cắn răng, "Đi."

Đường đi vô cùng hẹp, trên cơ bản chỉ vừa đủ cho một người đi qua, đường đi có hai lựa chọn bên trái và bên phải, tùy ý chọn một hướng, vài người liền đi vào.

Năm người xếp hàng sờ soạng đi vào trong, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng. Cũng may đường này không có lối rẽ, sau khi đi một hồi liền thành công đi đến cuối con đường.

Bạch Phụ đi đầu tiên, thử đẩy tấm ngăn cách một chút, rồi sau đó hô hấp liền cứng lại.

Tầm mắt đặt ở vị trí trung tâm, trong không gian đen tối có một bóng dáng màu trắng có vẻ vô cùng quỷ mị. Lại nhìn chăm chú một lúc, mới có thể đủ xác định gian phòng trước mặt này là phòng của Giả Kỳ, thi thể cô ta vẫn bị đinh trên cây thập giá, làm mọi người hoảng sợ.

Với kinh nghiệm trước đó, Bạch Phụ rất nhanh liền tìm tới công tắc đèn, có ánh sáng, ít nhiều làm người ta an lòng vài phần.

Diệp Tử Ninh thở ra một hơi dài, quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng, tựa hồ như so với trước kia không có gì khác biệt.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

08/07/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play