Thời điểm Tằng Thi Dĩnh buồn rầu, quay chụp vẫn còn đang tiếp tục.
Sở Mộ Diên nắm lấy cánh tay tiểu Lưu, từng bước một dọc theo bậc thang đi xuống dưới lầu, nếu cô ấy không thường xuyên tạm dừng bước chân, có vài phần do dự, hoàn toàn nhìn không ra được đây là hành động của người mù.
Cao Duy nhìn chằm chằm Sở Mộ Diên, trong mắt xẹt qua vài phần trầm tư, tựa hồ đang suy tính khả năng một mình đối phương xuống lầu sẽ thế nào.
Trong phòng thẩm vấn, Sở Mộ Diên mới vừa ngồi xuống, tay nắm thật chặt cánh tay tiểu Lưu, thanh âm nghe có vài phần khẩn trương, "Cô có thể đừng rời đi được không?"
Tiểu Lưu nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Mộ Diên, giống như đang tìm chút cảm giác an toàn, rốt cuộc cũng mềm lòng, đưa mắt nhìn Cao Duy, thấy đối phương gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống gần Sở Mộ Diên.
Sở Mộ Diên lúc này mới buông tay ra, đem quyển 《Kinh Thánh》 đặt lên trên bàn, duỗi tay mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng hàng chữ trong đó, cả người dường như trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
"Cô không cần khẩn trương, cứ nhẹ nhàng thả lỏng thôi, chúng tôi chỉ tùy tiện hỏi thêm một vài vấn đề mà thôi." Cao Duy tận dụng khả năng nói chuyện làm ngữ khí của chính mình bớt chút nghiêm túc tránh làm cô gái kia hoảng sợ.
Sở Mộ Diên nhẹ nhàng gật đầu, dừng một chút, lại nhẹ giọng mở miệng: "Các người hoài nghi tôi sao?"
Cao Duy liếc mắt mà nhìn Sở Mộ Diên thật sâu, "Cô không cần nghĩ nhiều, chỉ cần trả lời đúng sự thật cho từng câu hỏi của tôi là tốt rồi."
Sở Mộ Diên nhẹ nhấp khóe môi, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ mà mở miệng: "Được."
"Buổi tối trước khi phát hiện thi thể, cô có nghe được âm thanh gì khác thường hay không ?" Cao Duy mở miệng hỏi.
Sở Mộ Diên cẩn thận nhớ lại một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có."
"Ngày đó có tình huống gì không tầm thường phát sinh hay không?" Cao Duy hỏi tiếp.
Sở Mộ Diên nhấp nhấp môi, "Tất cả mọi việc đều giống như bình thường, chỉ là cô gái giúp tôi trở về muộn một chút, bởi vì phòng tắm giống như có vấn đề gì đó."
"Vấn đề đã được giải quyết chưa?"
"Hiện tại hẳn là rồi."
"Hiện tại?"
"Ân, buổi tối hôm đó đã quá muộn, một mình cô ấy trở về nhà không quá an toàn, tôi bảo cô ấy cứ về trước đi, ngày hôm sau hãy giải quyết sau." Sở Mộ Diên nhíu lại khởi mày, "Có vấn đề gì sao?"
"Cô có nghe được gì không? Có cảm thấy âm thanh đó là đang sửa chữa đồ vật không?" Cao Duy không trả lời Sở Mộ Diên vấn đề, hỏi tiếp.
"Là âm thanh sửa chữa đồ." Đầu ngón tay Sở Mộ Diên vuốt trang sách ngừng lại một chút, sắc mặt trắng bệch, "Các người hoài nghi cô Phùng sao? Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, cô ấy đối với tôi thực sự rất tốt, cô ấy sẽ không gϊếŧ người."
Cao Duy mặt không biểu tình, "Tôi cũng không có nói mấy lời đó, cô đừng suy nghĩ bậy bạ, tất cả đều phải chờ điều tra xong, tự nhiên sẽ có kết luận cuối cùng thôi. Mong cô cẩn thận nói lại kỹ càng một chút tình huống buổi tối hôm đó, bất kỳ chi tiết nhỏ nhỏ nào cũng không được bỏ qua."
Sở Mộ Diên bắt đầu trở nên thập phần bất an, "Buổi tối hôm đó, tôi ngửi được mùi hương khí rất nồng, cô ấy nói sợ tôi sẽ gặp ác mộng, cho nên mở máy tạo độ ẩm, mùi huân hương*. Chờ tôi nằm xuống một lúc, cô ấy mới rời đi."
(Huân Hương: là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( an thần , tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v)
"Còn có gì nữa không?" Cao Duy như suy tư gì đó.
"Cô ấy nói thùng dụng cụ đặt trong phòng tắm còn chưa được thu dọn, bảo tôi đừng đi vào, tránh việc không cẩn thận sẽ bị trượt chân." Sở Mộ Diên cắn cắn môi dưới, "Chỉ có như vậy mà thôi, huống chi tôi chỉ nghe được tiếng bước chân của một mình cô ấy, không có khả năng có người khác tiến vào."
"Cô đang nói dối." Khuôn mặt Cao Duy trầm lãnh, "Có khác người đi vào, có phải hay không? Cô phải nghĩ thật kỹ, cho lời khai giả sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Sở Mộ Diên có chút ngây người, thật lâu sau, một giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống gương mặt, "Nhưng nếu không có cô ấy, tôi phải làm sao bây giờ."
Cao Duy cùng tiểu Lưu liếc mắt nhìn nhau một cái, nói tiếp: "Cô biết cái gì?"
"Tôi nghe được những tiếng bước chân của người khác, tôi biết người kia là ai, tôi nhận ra được thanh âm của người đó." Sở Mộ Diên lời nói có vẻ có vài phần bi thương.
"Hàng xóm của cô." Cao Duy mở miệng khẳng định, đó chính là người chết.
"Đúng vậy." Khóe miệng của Sở Mộ Diên nổi lên một tia chua xót, "Buổi tối ngày đó hắn ta uống say, gõ cửa nhầm phòng, người mở cửa chính là cô Phùng, hắn...... Lời nói trong miệng anh ta không quá sạch sẽ, còn muốn...... Tôi nghe được âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn. Một lát sau, cô Phùng nói hắn đi rồi, sau đó chạy đến phòng vệ sinh nôn khan. Tôi thực sự rất đau lòng cho cô ấy, cũng thực sự cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy ở đó, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì."
"......" Cao Duy trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng, "Tiểu Lưu, cô ngồi ở đây với Sở tiểu thư một lát, tôi đến phòng giám chứng hỏi chuyện một chút."
"Được."
Cao Duy đi đến phòng giám chứng, trực tiếp mở miệng: "Có tiến triển gì không?"
"Ở trên sàn phòng khách, có vết máu kéo dài, trong bồn tắm cũng phát hiện vết máu tương tự, nơi đó hẳn chính là hiện trường đầu tiên của vụ án. Mặt khác, trong phòng ngủ chúng tôi còn phát hiện một chiếc váy dính máu, hẳn là của Sở Mộ Diên, vết máu ở góc váy, rất nhỏ. Ngoại trừ vết thương ở đầu, chúng tôi còn phát hiện trên người người chết có rất nhiều miệng vết thương, đều không nguy hiểm đến tính mạng, phù hợp với suy luận."
"Bắt Phùng Nhẹ Ngữ." Cao Duy trầm giọng nói.
"Được."
Trong phòng thẩm vấn, đầu ngón tay của Sở Mộ Diên dừng ở trên trang sách, như là đã chịu đả kích rất lớn.
"Tôi muốn trở về, có thể chứ?" Sở Mộ Diên thấp giọng mở miệng, vươn tay thử đụng vào bên người tiểu Lưu.
Tiểu Lưu có chút khó xử, "Từ từ đã, cô có khác thân nhân khác không? Gọi cho bọn họ tới đón cô, một người cô quá nguy hiểm."
Sở Mộ Diên nhẹ nhàng lắc đầu, hơi con ngươi.
Trong nháy mắt tâm Tiểu Lưu tràn lan cảm giác đồng cảm, nhưng lại nhất thời không biết nên nói cái gì đó.
Thật lâu sau, tiểu Lưu nghe được Sở Mộ Diên nhẹ nhàng mở miệng, nhưng lại sinh ra chút lạnh nhạt: "Tôi muốn nuôi chó dẫn đường." Không khỏi có chút trố mắt.
Qua hồi lâu, tiểu Lưu nhận được tin nói có thể để người đi rồi, lúc này mới đem người đưa ra đi, làm một cái khác tiểu cảnh sát đưa nàng về nhà, chờ trở về lúc sau, mới phát hiện Sở Mộ Diên đặt quyển sách《Kinh Thánh》 ttrên bàn, vội đuổi theo.
Sở Mộ Diên còn chưa đi xa, nghe được tiếng gọi liền dừng lại bước chân, xoay người nói: "Đưa cô."
Tiểu Lưu cúi đầu nhìn chữ nổi trên bìa quyển Kinh Thánh trong tay, đưa tay chạm vào trang giấy mà Sở Mộ Diên luôn sờ, ma xui quỷ khiến trở về tìm tài liệu phiên dịch để đối chiếu, sau đó trực tiếp sững sờ tại chỗ.
"Đem bất nghĩa người lưu vào hình phạt, chờ đợi thẩm phán nhật tử."
"Cắt, rất tốt, Tô lão sư, chúng ta vẫn cần bổ sung vài cảnh đặc tả, vừa rồi có chỗ ánh sáng không được tốt lắm. Tôi đã chờ không kịp mà muốn quay đoạn sau của kịch bản rồi đây." Trương Tư Tề có vẻ rất kích động.
Cảnh quay hôm nay của Tô Duyệt Cẩn kết thúc, liền gọi Lâm Không Thanh tới đón về khách sạn gần đó. Thời điểm đang chờ đợi, Tằng Thi Dĩnh một tay cầm một cây kem ốc quế hướng về phía Tô Duyệt Cẩn đi tới, "Tô lão sư, ăn không?"
"Không, cảm ơn." Tô Duyệt Cẩn nhìn thời gian, ngữ khí nhạt nhẽo.
Tằng Thi Dĩnh có chút chần chờ, nhìn chằm chằm sườn mặt Tô Duyệt Cẩn ngây ra, liền đem kem ốc quế đưa vào trong miệng, kết quả không cẩn thận đụng phải mũi, trực tiếp biến thành vai hề.
Tô Duyệt Cẩn lơ đãng nhìn lướt qua, rốt cuộc không nhịn được cười khẽ một tiếng, đưa cho Tằng Thi Dĩnh một tờ giấy.
Tằng Thi Dĩnh ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, ngơ ngẩn mà quên đưa tay nhận giấy.
Tô Duyệt Cẩn nhăn lại mày, "Tằng Thi Dĩnh?"
Tằng Thi Dĩnh ngượng ngùng mà cười cười.
Tô Duyệt Cẩn yên lặng nhìn chằm chằm cô gái, lạnh lạnh mà nói ra một câu, "Tự mình lau đi."
Ngay lúc này, đột nhiên Tô Duyệt Cẩn nhận thấy được tay của mình bị người nào đó bắt lấy, một hồi mắt liền thấy được khuôn mặt đen của Tần Liễm Vi. Không khỏi sửng sốt một chút. "Tần tổng?"
Tần Liễm Vi lãnh đạm mà liếc mắt nhìn Tằng Thi Dĩnh một cái, mày nhíu lại, tiếp theo không nói một lời mà đem người kéo đi.
Trong một góc, Tần Liễm Vi đem người áp lên trên tường, đôi con ngươi đen đến tận cùng, trong đó tựa hồ mờ mịt một cơn gió lốc.
Tô Duyệt Cẩn còn có chút ngây ra, "Làm sao vậy? Không phải nói......"
Tô Duyệt Cẩn nói chưa xong, liền bị Tần Liễm Vi lấp kín môi, đây là nụ hôn mang theo trừng phạt, trong đó nồng đậm sự chiếm hữu cùng cường đại xâm chiếm.
Tô Duyệt Cẩn trực tiếp sững sờ tại chỗ, môi Tần Liễm Vi thật mềm, mang theo một chút lạnh lẽo, trong khoảnh khắc liền làm cô binh hoang mã loạn, quân lính tự động tan rã.
========================
Đã bị bệnh còn đú theo đứa bạn ăn kem, chán thiệt sự. Ai như tui không chời
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
21/02/2022