Phương Hoa có chút thất vọng, cuối cùng chỉ đành thở dài, sau đó thành thật ôm Phương Dung ngủ.

Nằm trong lòng Phương Dung đặc biệt an tâm, bởi vì nó thích ngủ loã thể nên Phương Dung và nó từng cãi cọ một trận, kết quả cuối cùng chính là nó được phép ngủ loã thể, ngủ loã thể thật sự rất thoải mái.

Hôm nay ngoài ý muốn sung sướng hơn, được loã thể còn được Phương Dung ôm, nó hết sức thỏa mãn, quan trọng nhất chính là có thể nghe thấy tiếng Phương Dung hít thở cùng tiếng tim đập của anh ấy.

Theo thường lệ nó đếm từ một đến một trăm, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến nó tỉnh lại, nói thật con cú nhỏ này không thích mặt trời, càng không thích ban ngày, buổi tối còn phải cưỡng ép bản thân đi ngủ, ngày nào cũng cảm thấy mệt mỏi.

Buổi tối ở quân khu được ngủ vài giờ, còn ở đây chỉ có một hai giờ là ngủ, thời gian còn lại đều nửa mơ nửa tỉnh, chất lượng giấc ngủ cực kém.

Nó nhìn đồng hồ, mới 5 giờ hơn, mùa hè hừng đông rất sớm, có thể ngủ thêm một chút nữa, chỉ cần buông mành là được nhưng tối qua trời nóng, nó mở cửa sổ để gió lạnh lùa vào, bây giờ buổi sáng phải dậy đóng cửa sổ.

Phòng không có máy điều hoà rất bất tiện, tuy trong phòng có máy phun sương nhưng bị hỏng rồi, vì thế hai người chỉ có thể tiếp tục chịu cái nóng tra tấn.

Có lẽ do đêm qua quá nóng, hai người không ôm nhau ngủ, Phương Dung nằm nghiêng, sau lưng, cổ và trán ướt một mảng mồ hôi.

Phòng họ ở là nơi nóng nhất dễ đổ mồ hôi nhất toà nhà, thời tiết nóng một chút thì hai người bọn họ y chang người vừa được vớt từ dưới nước lên, ga giường ướt một nửa.

Phương Hoa suy xét một chút bò xuống giường, kéo mành lên, sau đó lôi máy phun sương bị hư ra.

Hiện tại rất ít nhà sử dụng quạt máy, đa số đều dùng máy phun sương, không những có thể phun sương còn có thể tạo hơi lạnh, giá cả hợp lý lại nhiều công dụng nên không có điều hòa cũng không sao, gia đình bình thường đều dùng máy này, mùa hè không còn oi bức nữa.

Bảo nó mua máy mới chắc chắn không bao giờ xảy ra, mở ra nhìn thử vẫn hợp lý hơn, nếu may mắn sẽ phát hiện vấn đề, sửa một chút biết đâu có thể dùng được.

Phương Hoa cầm hộp dụng cụ qua, tốn một phen công sức mới mở được thân máy, vì cất vào góc phòng quá lâu nên bên trong tích tụ không ít bụi bẩn, nó chạy tới toilet bưng một chậu nước về, lau trong lau ngoài một trận, rửa xong thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên, giống y như máy mới mua về.

Nó có tinh thần lực, dùng tinh thần lực quét một vòng bên trong máy cũng không phát hiện vấn đề, dứt khoát bật máy chạy thử, máy phát ra tiếng ong ong đau đầu nhưng không toả ra hơi lạnh.

Nó mở thân máy ra cẩn thận kiểm tra một lần nữa, phát hiện có một phích cắm khác với mấy cái còn lại, nó rút ra cắm lại rồi bật máy chạy thử cũng vô ích.

Nó lại mở ra lần nữa, tìm kiếm, lặp đi lặp lại hơn một giờ, cả người đổ mồ hôi dinh dính, rốt cuộc lúc bật máy lần thứ n máy toả ra hơi lạnh, chậm rãi chạy ì ạch.

Phương Hoa khẽ cười, dọn dẹp đống đinh ốc còn dư, thời gian nó sửa máy phun sương vừa khéo đến lúc đồng hồ báo thức của Phương Dung reo.

Phương Dung không quên hôm nay là ngày Phương Hoa đi học lại, muốn giúp nó làm cơm sáng mang đi học, bằng không Phương Hoa lại đói bụng.

Thành thật mà nói hắn vẫn chưa thích ứng 8 giờ rời giường, muốn nhắm mắt ngủ thêm một chút, đột nhiên hắn mở mắt phát hiện Phương Hoa thức dậy sớm hơn mình liền không muốn ngủ thêm nữa.

Sao hôm nay Phương Hoa dậy sớm vậy?

Ngày thường chờ hắn nấu cơm xong, dọn dẹp phòng một chút thì Phương Hoa mới rời giường, hơn nữa nó là loại người đánh chết không chịu dậy sớm một phút, dù có tỉnh cũng nằm ì trên giường đợi hắn lên gọi.

Tật xấu này Phương Dung nói mãi không sửa, nước đổ đầu vịt, sau này ngẫm lại cũng không phải khuyết điểm lớn, chỉ cần không đến muộn thì không sao cả.

Hôm nay dậy sớm hơn thường ngày doạ Phương Dung sợ hãi một phen.

“Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây? Tự nhiên em dậy sớm vậy?” Phương Dung không dám tin.

Phương Hoa đưa lưng về phía hắn, đang dọn chiếc đinh cuối cùng, cất gọn gàng mới đẩy máy phun sương ở phía sau ra trước.

Trong phòng bị hơi lạnh phả ra làm không khí lạnh lẽo, máy phun sương sửa xong rồi, ra sức làm việc.

“Em sửa?”

Phương Hoa nhe răng cười.

“Không tồi, có tiền đồ.” Nếu không phải chỉ còn một tháng nữa thời tiết chuyển lạnh, không đáng để mua cái mới thì hắn đã trực tiếp mua một cái rồi.

Khiến Phương Hoa theo hắn chịu khổ, mỗi ngày nóng đến bức người, nó còn không thích tắm rửa, thân nhiệt của nó có hơi thấp, ôm vào trong ngực tựa như ôm một khối băng tự nhiên.

Bởi vì túi nước lạnh này không cố gắng lắm, đến nửa đêm đã bị hắn ôm đến ấm áp, cho nên bị Phương Dung đẩy ra rất nhiều lần.

“Có máy phun sương thì mùa hè này thoải mái rồi.” Hắn đã mang máy đi sửa vài lần, đều nhận được câu trả lời không rõ nguyên nhân, phải khiêng về đặt ở dưới giường, bây giờ Phương Hoa sửa được rồi, “Em sửa như thế nào?”

Cái này Phương Hoa cũng không biết, “Cắm lại phích cắm là được.”

“Đơn giản như vậy?” Sớm biết như vậy hắn đã tự sửa ở nhà, không cần chịu nóng nhiều đêm như vậy.

“Dạ.”

“Em giỏi quá.” Phương Dung bẹp một tiếng hôn nó một cái, phát ra âm thanh ái muội.

Phương Hoa đỏ mặt, ngơ ngác sờ sờ mặt mình.

“Anh đi nấu cơm, em đi đánh răng rửa mặt trước đi.” Dưới lầu có phòng bếp, đồ ăn dư lại cũng đủ dùng, bởi vì tiệm cơm có lượng khách hàng lớn, trên cơ bản mỗi ngày đều có người giao hàng tận nhà, đồ ăn hay thịt mọi thứ đều có sẵn, mỗi lần Phương Dung đặt đơn cho quán đều viết thêm nguyên liệu mình cần dùng, như vậy không cần đi chợ nữa, thời gian cũng dư dả.

Vì tiết kiệm thời gian nên tiệm cơm dùng nồi to để nấu, đồ ăn rất nhanh đã chín, hầm canh xương sườn gì đó cũng thuận tiện, canh xương cần hầm 24 giờ một đêm không ngừng, hắn múc canh hầm lên cho vào hộp giữ ấm, thêm hai phần thức ăn, trong trường học có cơm, tuy không ngon lắm nhưng dù sao cũng ăn được, không thể sống sung sướng quá.

Phương Dung chuẩn bị cơm hộp xong, đặt trong túi cho Phương Hoa, đi học phải có cặp sách, Phương Hoa nửa đường đi học nên chưa kịp mua, đành phải dùng túi vải đựng mấy quyển sách.

Từ lúc nhập học đã được phát sách, suy xét đến trường hợp có lẽ sau này sẽ dùng nên bọn họ không ném sách, mang theo chuyển đến phòng mới, sửa soạn lại một chút là có thể dùng được.

Túi nhỏ đựng quá nhiều đồ, hộp cơm phình ra một chỗ to hơi khó coi.

Phương Hoa chẳng để bụng vẻ ngoài,  nhận túi từ tay hắn, mở cửa đi học.

Phương Hoa đi học bằng xe bay, xe bay được điều khiển bởi máy tính, một giây một phút đều rất đúng giờ, cho nên không lo đến trễ.

Phương Dung tiễn nó đến điểm dừng xe, nhìn nó lên xe mới yên tâm quay về, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, khắp nơi đều di chuyển bằng xe bay, tung hoành cả thành phố, tuyến đường nào cũng đi được, đặc biệt là nơi đông đúc như thành phố.

Ví như bệnh viện, siêu thị, khu dân cư, trường quân đội nơi Phương Hoa học nằm trên tuyến đường quan trọng, 60% lượng xe bay đều đi qua đó, dừng trước cổng trường, Phương Hoa còn có thể đi lạc trước cổng trường chắc?

Cho nên Phương Dung rất yên tâm, tiếp tục trở về ngủ bù, ngủ thêm nửa giờ cũng là may mắn, không thể bỏ lỡ.

Tuy ông chủ không ở quán nhưng quy định vẫn phải giữ, nói 9 giờ mở cửa thì 9 giờ mở cửa, đồng hồ báo thức 9 giờ reo Phương Dung theo thường lệ rời giường mở cửa quán.

Buổi sáng buôn bán rất kém, rất nhiều tiệm cơm đều mở cửa lúc 11 giờ, mở đúng giờ cơm trưa, vì ông chủ muốn kiếm nhiều tiền hơn nên ban ngày cũng buôn bán, có thể kiếm một đồng thì thêm một đồng.

Phương Dung mở cửa trước rồi mới lên lầu đánh răng rửa mặt, cửa sổ toilet đối diện lầu dưới, nếu có người vào sẽ thấy, cho nên cũng yên tâm.

Chờ hắn chuẩn bị xong cũng chưa có khách, dứt khoát dọn ghế tựa của ông chủ ra, đội mũ giáp vào lôi đài ảo.

Tên đầy đủ của lôi đài ảo là Lôi Đài Vô Thượng, lần này Phương Dung mới biết, tên này nghe quả thật rất trâu bò rất lợi hại, cũng không biết có công dụng thế nào.

Phương Dung muốn vào lôi đài rất nhiều lần nhưng đều bị đủ loại vấn đề ngăn cản, đến nay cũng chưa kịp sảng khoái đánh một trận.

Lúc này trời sập xuống cũng mặc kệ, chơi trước tính sau.

Hắn tiến vào giao diện trò chơi, vẫn là gương mặt của Phương Hoa, trên đầu hiện ID: Phương Dung.

Còn cố ý tăng cỡ chữ cho nổi bật, nhìn qua hết sức rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy mấy chữ này Phương Dung đều phải mặt đỏ một hồi, lần này cũng không ngoại lệ, hắn có chút chột dạ, không dám nhìn ID trên đầu nữa, hơi rối rắm một chút liền đem lực chú ý đặt ở nơi khác.

Trước tiên nhìn xem trong ba lô của nó có gì.

Ngoài ý muốn, ba lô của Phương Hoa có rất nhiều đồ, nào là trang phục, nhẫn kim cương, hoa hồng cũng có hơn trăm đóa, đều là của một tài khoản tặng.

Hình như là fan của Phương Hoa, mỗi trận nó thi đấu đều xem, xem xong nhất định sẽ tặng hoa hồng.

Tuy rằng là hoa ảo nhưng có giá trị rất xa xỉ, một bông hoa tương đương với 100 khối nhân dân tệ, tặng nhiều như vậy, chắc là yêu thích nó?

Phương Dung có chút hụt hẫng, sớm biết Phương Hoa có sức hút lớn, người theo đuổi nhiều, nhưng chỉ cần hắn không để bụng thì không sao cả.

Hoa cũng nhận rồi, nói không có gian tình ai mà tin.

Hắn quyết định xem thử một chút, quan hệ của hai người này đã đến mức nào rồi.

Mục bạn tốt của Phương Hoa ít đến đáng thương, trừ huấn luyện viên cũng chỉ có một hai người, tốt xấu gì cũng đánh lôi đài mấy tháng, không có thêm bạn sao?

Hắn bấm vào từng tài khoản, huấn luyện viên chắc chắn không có gì khả nghi, khoảng cách tuổi tác không nhỏ đâu, càng không có khả năng trâu già gặm cỏ non, huấn luyện viên đã hơn 60 tuổi, bởi vì có dị năng nên vẻ ngoài vẫn duy trì phong độ tuổi trẻ, hoàn toàn không nhìn ra đã quá tuổi tứ tuần.

Bạn tốt thứ hai có tên là Thu Nguyệt Hoa Tinh, vừa nghe hắn liền mường tượng ra một người có bộ dáng dâm đãng mê hoặc chúng sinh.

Phương Dung lướt lịch sử trò chuyện, phát hiện phong cách hai người nói chuyện như sau:

Ngày 29 tháng 7 năm 2080, 20 giờ 31 phút.

Thu Nguyệt Hoa Tinh: “Chán quá đi, chúng ta nói chuyện phiếm xíu nha (灬º‿º灬).”

“Tôi không chán.” ID: Phương Dung.

Thu Nguyệt Hoa Tinh: “……”

Ngày 30 tháng 7 năm 2080, 17 giờ 55 phút.

Thu Nguyệt Hoa Tinh, “Đầu đau quá, không biết có phải bị sốt không nữa (Ó╭╮Ò).”

Người ta đã nói như vậy, chắc chắn là muốn được an ủi, nhưng câu trả lời của Phương Hoa chính là:

“Không liên quan tới tôi.”

Thu Nguyệt Hoa Tinh, “……”

Ngày 3 tháng 8 năm 2080, 21 giờ 47 phút.

Thu Nguyệt Hoa Tinh, “Hình như tôi béo lên thì phải, cậu giúp tôi nhìn xem có béo hay không nhé?”

Phía dưới gửi tới một tấm ảnh, là một người đàn ông đẹp trai sáng láng ngồi vắt chân trên ghế sofa xa hoa, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, dáng người thon dài không mập chút nào, tự nói mình béo đoán chừng là vì muốn tìm đề tài nói chuyện với Phương Hoa, dù sao Phương Hoa không nói chuyện phiếm với gã bao giờ.

“Béo không ít.” ID: Phương Dung.

Thu Nguyệt Hoa Tinh, “……”

……

Phốc!

Cuộc trò chuyện này đủ cho Phương Dung cười một năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play