“Sao cái gối cũng bị đem ra đây?” Bởi vì có quá nhiều đồ, Phương Hoa trực tiếp dùng khăn trải giường gói đồ thành một đống rồi đề lên tinh thần hăng hái chuẩn bị rời đi, nó không bỏ sót món đồ nào nên rất nhiều món bị dồn ép lộ ra một góc nhỏ.
“Gối đầu của Phương Dung.” Phương Hoa từ chối nói đạo lí, “Phía trên có hương vị của anh.”
“Thật sự không phải của anh.” Thời điểm bọn họ dọn vào phòng có thể đã có người ở, nồi chén xoong chảo mọi thứ đều có sẵn, gối đầu cũng được hút chân không để bảo quản, đều là đồ mới.
“Vậy ạ.” Phương Hoa như cũ không có ý muốn bỏ lại thứ gì.
Phương Dung thở dài, đi tới xem đống đồ nó dọn theo, nào là gối đầu, rèm cửa, cả chậu rửa mặt đều gói lại hết.
Nói thật hắn có hơi cảm động, đương nhiên vẫn sợ tự mình đa tình, cho nên nhịn không được xác nhận một lần, “Em mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là cùng anh chuyển nhà.” Phương Hoa bộ dáng đương nhiên nói, “Phương Dung ở đâu, Phương Hoa ở đó.”
“Vậy việc học làm sao bây giờ?” Phương Dung có tâm nhắc nhở, “Bỏ học?”
“Muốn học.”
“Hai người chúng ta không thể ở cùng nhau được nữa, hoặc là cùng nhau chuyển đi, hoặc là cùng nhau ở lại.” Phương Dung nói với nó, “Đi cùng anh sẽ không có tương lai, nhưng nếu em ở lại quân đội sớm muộn sẽ có một ngày thăng tiến rất nhanh.”
“Ở cùng anh.” Phương Hoa không chút do dự lựa chọn.
Trên thực tế nó không để bụng chuyện tương lai sự nghiệp, có việc làm thì chăm chỉ làm, không có thì không làm, cũng không bắt buộc.
“Anh không muốn dẫn em theo.” Nó càng như vậy Phương Dung càng không muốn huỷ hoại nó, năng lực của Phương Hoa gần như hoàn hảo, tinh thông mọi thứ, không chừng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã có thể bò lên địa vị cao, mà bây giờ đi theo hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày, “Căn phòng mới của anh rất nhỏ, chỗ ngủ không đủ hai người, hơn nữa không có toilet, không thể tùy ý trần truồng đi lại. Ở lại nơi này vẫn hơn, phòng lại lớn, một mình em không có anh quản cũng tự do, sau này không còn người bắt em tắm rửa mỗi ngày, em muốn tắm thì tắm, không muốn thì thôi, thoải mái muốn chết.”
Phương Hoa sửng sốt.
“Cho nên ở lại đi.” Phương Dung xoa đầu nó, “Chờ sau này có tiền lại đến đón anh.”
Nói đến chuyện này hắn lại buồn cười, nghe cứ như khuê nữ thời xưa trông ngóng tình lang trở về, “Chờ chàng ngày sau thành Trạng Nguyên sẽ tới cưới ta làm vợ.”
Sau đó tú tài nghèo kiết xác gật đầu đáp ứng.
Phương Hoa cũng gật đầu đáp ứng, “Dạ.”
“Vậy anh sẽ đợi.” Phương Dung cầm bao lớn bao nhỏ vào nhà, “Mấy thứ này anh không dùng nữa, em giữ lại đi, ở một mình phải biết chăm sóc bản thân.”
Phương Dung như người mẹ sắp xa con mà nhọc lòng nhắn nhủ, nhắc nhở từ tủ đựng giày đến tủ đầu giường vẫn chưa dứt, những việc cần chú ý cứ nói từng chút từng chút một.
Sau khi dặn dò xong Phương Dung mới ôm vali chuẩn bị rời đi, mới vừa đi hai bước không yên tâm quay đầu lại, nhìn Phương Hoa đang ôm bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau hắn, lần này nó thông minh hơn, chuyển từng bọc đồ ra ngoài cho nên không kẹt ở cửa nữa.
Mặt Phương Dung khẽ biến, “Không phải đã nói không được đi theo sao? Mau quay về đi, mấy thứ đó anh không đem đi đâu.”
Phương Hoa thành thật dừng lại, giống như chỉ đi tiễn hắn.
Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm vali lên, xoay người tiếp tục đi, chân trước mới bước thì phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, Phương Hoa quay đầu lại.
“Sao nữa?” Hắn không hiểu, “Không phải đã nói không đi theo sao?”
Phương Hoa đứng ở hành lang, ánh đèn dịu dàng đáp trên gương mặt tinh xảo của nó.
“Vâng, không đi theo.” Nó ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy em còn đi theo làm gì, mau quay về đi, không cần tiễn đâu.” Phương Dung chỉ chỉ bao đồ trong tay nó.
“Dạ.” Phương Hoa vẫn gật đầu, dáng vẻ nghe lời.
Nhưng chân trước hắn vừa bước thì chân sau nó đã đuổi kịp, nhắm mắt theo đuôi.
Phương Dung bị nó chọc giận, “Nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời, nếu đã đồng ý thì không thể nuốt lời.”
“Dạ.”
Tiếp tục gật đầu.
……
Phương Dung không thể nề hà, chân mọc trên người Phương Hoa nó muốn chạy cũng không có biện pháp cản, cũng không thể vừa đánh vừa mắng, dù có đánh mắng thật thì chiếu theo tính tình Phương Hoa nó vẫn sẽ làm theo ý mình.
“Nói tới nói lui, em muốn đi cùng anh đúng không.” Khóe mắt nhìn thấy Phương Hoa đem gối và ga giường, có cả thau rửa mặt nhét vào bao lại, Phương Dung quyết định quay ngược trở lại.
Dù sao cũng không thể lấy đồ của người khác.
“Em muốn đi theo anh cũng được, trả đồ lại cho người ta đi.” Nó dọn đồ không ít, lăn qua lộn lại cũng rất mệt.
“Dạ.” Phương Hoa đồng ý gật gật đầu.
Hai người về lại phòng để trả lại một ít đồ, hắn một bên trả Phương Hoa một bên lấy.
Mũ giáp, chén bát đũa muỗng, đến hũ muối Phương Hoa cũng không tha, chờ Phương Dung trải ga giường xong quay lại thì thấy đồ trên đất bỗng nhiên ngày càng nhiều, Phương Hoa ôm cây chổi muốn mang đi.
“Mấy thứ này đều vô dụng, mang theo làm gì?” Hắn thuận tay trả cây chổi về chỗ cũ, lúc quay về trên mặt đất lại xuất hiện thêm một ít đồ vật, túi đựng rác, thùng rác, khăn trải bàn, còn Phương Hoa đang suy nghĩ phải trói ghế như thế nào để mang đi.
Phương Dung hoàn toàn hết nói nổi, “Đều là đồ của người ta, chúng ta không thể mang đi.”
“Ừm.” Phương Hoa gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân mình nghe hiểu, dù vậy tay vẫn tiếp tục trói ghế.
“……”
“Chúng ta không thể mang ghế đi.”
Phương Dung đoạt lấy ghế trong tay Phương Hoa, quyết định chủ động ra tay, “Phòng mới rất nhỏ, mấy thứ này không đem qua cửa được, bây giờ mang đi cũng chỉ có thể quăng bên ngoài tùy người khác lấy đi, không bằng để lại đây cho người tiếp theo vào ở sử dụng.”
“Ồ.” Rốt cuộc Phương Hoa nghe lọt tai, đáy mắt không giấu được thất vọng.
Với nó mà nói chỉ cần dùng quen, có mùi hương quen thuộc thì đều là của nó, đều phải mang đi, không thể để người khác chiếm tiện nghi. Nhưng Phương Dung không giống vậy, Phương Dung là loại người dù sao mình cũng không cần vậy thì cho người khác chiếm tiện nghi, tính tình hai người khác nhau như trời với đất, nhưng lại có thể chung sống hài hoà.
Cuối cùng đã thuyết phục được Phương Hoa, Phương Dung trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết từ lúc nào đứa nhỏ này học được thói hư tật xấu, ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo.
Luôn miệng nói được, sau đó vẫn như cũ làm theo ý mình, hắn nói cũng không nghe.
Phương Dung lắc đầu, đem đồ vật cơ bản có sẵn trong phòng trả lại đầy đủ, Phương Hoa không lấy về nữa, nhưng tay ôm mũ giáp không buông lỏng.
“Cái này là của quân khu.” Phương Dung muốn lấy mũ.
“Của em.” Phương Hoa không buông tay.
“Buông ra, đây là của quân khu.”
“Không buông, đây là của em.” Phương Hoa đối đầu với hắn.
“Em phải đi rồi, không phải quân nhân thì không thể lấy đồ quân dụng.” Phương Dung muốn nói rõ.
“Cho em thì chính là của em.” Phương Hoa đúng lý hợp tình.
Trước kia sao không phát hiện nó khó chơi như vậy?
“Thôi, mang theo đi.” Phương Dung rốt cuộc không lay chuyển được nó, chỉ hy vọng huấn luyện viên không quá nổi giận, đừng so đo chút đồ vật này.
Sau khi thu xếp lần cuối đồ vật hai người mang đi cũng không nhiều lắm, thời gian gần đây mua sắm nhiều đồ hơn, hai thùng giấy không chứa hết, cuối cùng quyết định dùng ga giường bọc thêm một bao nhỏ.
Phương Hoa sức lớn, một mình ôm một thùng giấy cộng thêm một bao đồ, bước đi mười phần nhẹ nhàng, cho nên hắn đi phía trước Phương Dung đi đằng sau, hai người một trước một sau rời đi, không còn gì lưu luyến.
Vốn dĩ hắn cho rằng Phương Hoa sẽ ở lại cho nên có chút tưởng niệm, hiện tại Phương Hoa cũng rời đi nên đối với hắn quân khu này hoàn toàn không đáng nhắc đến. Trước khi đi hắn không quên để lại một ít tiền coi như bồi thường mũ giáp.
Đến lúc đó ai cũng không nợ ai.
Hắn tính toán kĩ càng, ai biết mới vừa dọn đến nơi mới, Phương Dung phát hiện túi của Phương Hoa phình lên, móc ra quả nhiên thấy số tiền hắn đặt trong phòng khách.
Không thầy trò cũng giỏi, biết tiền của mình phải cầm về cất!
Phương Dung giật mình.
Giáo dục tư tưởng cho người trưởng thành thật sự rất khó, trong lòng Phương Hoa đã có hệ tư tưởng riêng, sau đó nó dựa theo hệ tư tưởng này để phán đoán đúng sai và những chuyện không được làm, nó cho rằng quân khu cho nó cái gì thì dù nó đi hay ở vẫn sẽ là của nó, cho nên ôm mũ giáp không buông tay.
Phải giải thích làm sao để nó hiểu rằng quân khu cho nó mũ giáp vì muốn nó ở lại, nếu bỏ đi đương nhiên phải thu hồi mũ.
Buổi tối hai người nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, trong phòng không có điều hòa, Phương Dung một bên cầm quạt phe phẩy tạo gió cho cả hai, một bên chưa từ bỏ ý định tẩy não nó, “Phương Hoa, cái mũ giáp này tốt nhất phải trả lại! Người ta muốn em ở lại nên mới đưa mũ giáp cho em, trên thực tế là mượn, mượn thì phải trả biết không?”
“Biết.”
Phương Dung vui mừng, còn tưởng sẽ thuyết phục được, “Vậy em nói xem nên trả hay không?”
“Không trả, cho em chính là của em.” Phương Hoa xoay người, cơ thể ghé vào giường, vẻ mặt bình tĩnh.
Buổi tối oi bức, sức lực đều bay sạch, nói chuyện cũng lười biếng.
……
Phương Dung thở dài, xem ra giảng đạo lý không thông, hắn đành phải lấy tiền lại, số cá nhân của huấn luyện viên hắn có biết, mỗi lần báo cáo nhiệm vụ đều trực tiếp gọi đến số cá nhân, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, trên cơ bản số cá nhân tương tự số điện thoại thời xưa, nhập số cá nhân chính là số điện thoại.
Hắn không biết mũ giáp bao nhiêu tiền, nếu mũ game bên ngoài có giá không chênh lệnh quá nhiều thì tầm ba bốn ngàn nguyên.
Nói thật Phương Dung có chút đau lòng, một tháng tiền lương cũng không nhiều như vậy, kỳ thực tập tiền lương thấp đến muốn khóc, toàn dựa vào số tiền tích góp trước kia.
May mắn Phương Hoa rất nổ lực, tiền lương mỗi tháng trước kia so với hắn cao gấp hai lần.
Trên cơ bản đấu võ đài đã thành một công việc nho nhỏ, mỗi ngày đánh hai giờ, tiền thu vào cũng tương đối ổn định.
Phương Dung có chút dao động, nhưng hắn biết bên ngoài có kiểu trò chơi này không ít, dù hiệu quả kém hơn nhưng cũng có tiền lời.
Hiện tại đem mũ giáp theo cũng tốt, sau này bọn họ có thể tùy ý chơi, chỉ sợ không sử dụng được, dù sao đây cũng là quân dụng đặc chế có cài đặt điều lệnh sử dụng, không cho phép mang ra ngoài quân khu.
Mặc kệ, đến lúc đó lại nói.
Hiện tại trời rất nóng, hai người còn dính vào nhau, Phương Dung không có tâm tình nghĩ nhiều.
Như hắn đã nói phòng mới rất nhỏ, không có WC không có phòng bếp, muốn nấu cơm còn phải ra hành lang dựng một cái bàn vuông tạm bợ, một tầng chỉ có một cái WC công cộng dùng chung.
Dưới lầu là tiệm cơm, trên lầu là hộ gia đình, người trong đây rất nhiều, một tầng nhiều nhất có mười mấy hộ gia đình, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi không cố định, có đôi khi hơn nửa đêm còn nghe thấy tiếng giày cao gót, trong đêm tối phát ra âm thanh lanh lảnh chói tai.
Phương Dung miễn cưỡng có thể thích ứng nhưng Phương Hoa không ổn, vốn dĩ nó không ngủ nhiều, đa số thời gian đều mơ màng nửa tỉnh nửa mê, một động tĩnh nhỏ cũng làm nó tỉnh giấc.
Ngủ sâu chỉ có một hai giờ, còn lại đều tỉnh táo, buổi tối không nghỉ ngơi đủ đương nhiên ban ngày không có tinh thần.
Phương Dung chú ý tới quầng thâm mắt của nó đầu tiên, “Nếu không chịu được thì em quay về quân khu đi, nơi này không hợp với em đâu.”
“Ừm.” Phương Hoa ngáp một cái, tiếp tục ngồi xếp bằng trước bàn.
Nó muốn ra sau bếp hỗ trợ Phương Dung, làm miễn phí không cần tiền công, chỉ muốn giúp Phương Dung bớt mệt mỏi, tuy nhiên nó lại bị bà chủ nhìn trúng, bà chủ thấy nó trắng trắng mềm mềm, lớn lên xinh đẹp, dứt khoát bắt nó ra phía trước chạy bàn, một ngày cũng kiếm bộn tiền.
Bởi vì lớn lên xinh đẹp, lại thêm mặc trang phục nữ giới thì không còn gì bằng, nói thật nó rất thích mặc váy, như vậy có thể không cần mặc quần lót, cái đuôi còn được thả rông không bị gò bó.
Cuộc sống của nó rất đơn giản, mặc quần áo nữ giới giả làm em gái xinh đẹp, mời tới không ít khách hàng, hiện tại nữ giới thưa thớt, cho dù có thì cũng chỉ xuất hiện trong giới thượng lưu, rất khó gặp, cho nên tám chín phần mười đều là tới xem Phương Hoa.
Mỗi một người đến ăn cơm đều đến hỏi Phương Hoa tên gì, xin số điện thoại, đều bị từ chối hết, nó không có thú vui chơi trò mập mờ, mỗi ngày vội vàng muốn ngủ bù.
Dù nó không làm việc hăng hái thì cũng không lo khách hàng sẽ chạy mất, mọi người đều biết làm quen với người đẹp không dễ, hận không thể nói nhiều với nó hai câu, bận rộn tìm cớ gợi chuyện.
Phương Hoa cứ tùy ý, ở trước mặt người khác rất lười, nói thêm một câu cũng cảm thấy phiền phức, ai hỏi cũng chỉ trả lời máy móc: được, đã hiểu, ừm.
Thật ra nó đã thích ứng với nhịp sống nơi này, điều duy nhất không vui chính là bởi vì vội vàng làm việc nên cơ hội gặp mặt Phương Dung càng ngày càng ít, tuy chỉ cách một bức tường nhưng cũng sầu não lắm. May là buổi tối có thể gặp nhau.
Nó vẫn kiên trì đánh lôi đài ảo hai giờ, hôm nay vừa online đã bị huấn luyện viên lôi ra mắng một trận.
“Nhãi ranh có tí bản lĩnh đó thôi à, hôm qua mắng tôi hôm nay không dám tới trường, có phải ngày mai muốn sánh vai cùng mặt trời đạp lên đầu mọi người luôn không?”
“???” Phương Hoa vẻ mặt nghi hoặc.
“Còn giả vờ mất trí nhớ, nói đi, ngày hôm qua không phải mắng hay lắm à?”
Phương Hoa càng thêm mơ màng, “Không có mắng.”
“Vậy đây là ai mắng?” Huấn luyện viên gửi lại tin nhắn ngày hôm qua.
Phương Hoa xem xong trầm mặc, còn tưởng mình bị mộng du, yên lặng chịu tiếng xấu thay Phương Dung.
“Là em mắng.” ( ⊙﹏⊙)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT