Phương Dung nhìn xung quanh không thấy bóng người, dứt khoát nhảy qua bàn chắn ngang dùng đặt thương xạ kích để xem xét bia bắn, bởi vì trình độ xạ kích không giống nhau nên khoảng cách đặt bia bắn có 100 mét cũng có 500 mét, bia bắn xạ kích có thể di chuyển, có lẽ bia bắn tự nó di chuyển cũng nên.

Hắn chạy tới nhìn một cái, quả nhiên là bia bắn di chuyển thật, bia bắn hắn đang thử thương xạ kích gần hơn nhiều so với các bia bắn khác, mặt khác các bia bắn đều được khởi động thẻ bài tính điểm. Lúc không sử dụng thì thẻ bài sẽ trở về số 0, khi sử dụng cần phải khởi động lại.

Chẳng lẽ thẻ bài bị hỏng rồi? Không trở về số 0 được?

Hay là mình có dị năng?

Trái tim đột nhiên nhảy dựng, vì ý nghĩ điên rồ này quá vô lý, không thể tưởng tượng nổi.

Mỗi người sau khi sinh ra đều được thí nghiệm một lần để kiểm tra có dị năng hay không, có dị năng sẽ được đưa đến một khu vực khác, những người ở lại đều không có dị năng.

Hiển nhiên, Phương Dung không có dị năng, hơn hai mươi mấy năm làm người thường, khi đủ mười sáu tuổi cũng sẽ tiến hành kiểm tra dị năng một lần nữa, bởi vì có người có phản ứng chậm, dị năng thức tỉnh muộn, nhưng loại tình huống này chỉ chiếm 10%, tỷ lệ ít đến đáng thương.

Qua hai mươi tuổi thì cơ thể sẽ không phát dục nữa, dị năng cũng sẽ không thức tỉnh, cho nên trên cơ bản không có khả năng, đương nhiên trên đời này luôn có ngoại lệ, nguyên soái lừng danh đế quốc đến năm 22 tuổi dị năng mới thức tỉnh, một khi khống chế được thì vô cùng mạnh mẽ, bởi vì tích lũy hai mươi mấy năm.

Nhưng đó là chuyện trăm năm khó gặp, hơn nữa gen di truyền của người ta đã xuất sắc từ lúc mới sinh ra, cho nên loại chuyện hiếm có khó tìm này không có khả năng xảy ra với người thường.

Phương Dung thất vọng thu lại ánh mắt, thở dài trở về kí túc xá.

Mới đi được hai bước chân thì đột nhiên dừng lại, “Thử một lần, nếu không có dị năng cũng không tổn thất gì.”

Hắn đã suy nghĩ sẽ rời khỏi đây, trước khi đi trong lòng vẫn canh cánh nhiều thứ, hắn còn chưa học được bản lĩnh, cách đấu cơ giáp, cái gì cũng không học được, cho nên không cam lòng, bây giờ có lẽ là tia hy vọng cuối cùng của hắn, đại diện cho nguyện vọng muốn ở lại của hắn.

Trong tâm trí hắn đều là suy nghĩ phải bắn trúng hồng tâm, nhấn định phải trúng, khẩn trương đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, sau đó hắn mở miệng điều khiển bia bắn.

“Nếu tôi thật sự có dị năng, hãy khiến bia bắn di chuyển đến gần tôi.” Hắn đột nhiên quay đầu lại, bia bắn vẫn thành thật đứng chỗ cũ, không nhúc nhích.

Phương Dung đi qua đo khoảng cách một chút, phát hiện quả thật bia bắn có di chuyển.

Mình thật sự có dị năng?

Hắn không dám tin, “Di chuyển một chút nữa.”

Bia bắn nhẹ nhàng lắc lư một chút, sau đó đứng im tại chỗ.

“Vậy là sao?” Phương Dung khó hiểu nhìn bia bắn, “Tiếp tục di chuyển.”

Bia bắn lại động đậy, nhưng lần này mức độ nhúc nhích còn nhỏ hơn lần trước.

Phương Dung nóng nảy, “Mẹ nó mày di chuyện thật!”

Đây chính là chuyện ảnh hưởng đến tương lai của hắn, làm sao không khẩn trương cho được.

Một câu nói mang theo cảm xúc dâng trào mãnh liệt, vì quá khẩn trương nên trong đầu hắn không suy nghĩ được gì hết, bỗng nhiên bia bắn lại nhúc nhích thêm một chút nữa.

Phương Dung trợn mắt há hốc mồm.

Mình thật sự……thật sự có dị năng?

“Đ* má!!!!” Hắn thật sự quá mức hưng phấn, liên tiếp mắng đ* má, trong nháy mắt chuyện đầu tiên muốn làm là tìm người khác chia sẻ chuyện vui này.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Phương Hoa, hơn nữa hắn cũng chỉ quen biết mỗi Phương Hoa, người trong quân ngũ không ai thích hắn, nói chuyện kết bạn càng không có cơ hội.

Hắn ném giẻ lau xuống, gấp không chờ nổi chạy về phòng, tới trước cửa lại do dự, nên nói với Phương Hoa như thế nào? Anh có dị năng, về sau không liên lụy đến em nữa?

Tổ hợp 10, nếu số 1 phía trước bị tách ra thì phía sau là số 0, bây giờ cũng quan trọng rồi.

Phương Hoa so với hắn gấp hơn nhiều, mỗi ngày đều bị huấn luyện viên gọi đi huấn luyện bí mật, đa số là do người khác yêu cầu tiến hành, hơn nữa không cho phép nó tiếp tục lối sống chậm chạp từ tốn, không nhanh cũng phải nhanh, bởi vì buổi chiều nó phải đi học ở trường quân đội nên hạng mục nhiệm vụ phải nhanh chóng hoàn thành, Phương Hoa trời sinh tính tình chậm chạp, bản tính đã như thế, muốn nó sửa lại quả thực khó như lên trời.

Huấn luyện viên phát hiện chỉ có lúc tác chiến thì tốc độ của nó mới vượt mức bình thường, cho nên quyết định xuống tay ở phương diện này, luôn giữ nó trong trạng thái căng thẳng, không lúc nào là không duy trì cảnh giác cao độ, từ đó thay đổi tính chậm chạp của nó.

Phương pháp này có hiệu quả, nhưng quá chậm, về lâu về dài có hại cho sức khoẻ tinh thần, cho nên huấn luyện viên bắt nó đi học ở trường quân đội.

Mỗi chương trình học đều dùng băng ghi hình 3D giảng dạy, bố trí tác nghiệp cũng sử dụng phần mềm 3D thực hành, đương nhiên nếu là người khác thì huấn luyện viên không yên tâm, nhưng Phương Hoa có tính tự giác rất cao, học tập cũng nghiêm túc, có thể nói trong mắt giảng viên chính là viên ngọc quý, trong mắt phụ huynh chính là con nhà người ta.

Đều lấy nó làm tấm gương noi theo, tuy đôi lúc nó lỡ tay làm hư vài thứ nhưng môn nào cũng tinh thông và hiếu học, các giảng viên đều thích nó, đương nhiên trong mắt các bạn học thì không tốt lắm, có người mắng nó là vua nịnh nọt, giảng viên hỏi cái gì thì nói cái nấy.

Trên thực tế Phương Hoa chỉ là không nói dối mà thôi, hoặc là không nói lời nào, một khi đã nói thì chỉ nói thật, tính cách này cũng đặc biệt khiến giảng viên ưu ái quý mến, hơn nữa nó lớn lên vừa đẹp vừa ngoan, quả thực rất được hoan nghênh.

Vì thế giảng viên bố trí tác nghiệp cũng thiên vị nó hơn, lúc Phương Dung trở về thì nó đang ngồi trên ghế làm bài tập, thỉnh thoảng sử dụng quang não tra tài liệu, bộ dáng nghiêm túc này Phương Dung chưa gặp bao giờ, không khỏi ngây người, cũng biết không nên quấy rầy nó.

Nhưng hắn rất muốn nói cho Phương Hoa nghe hắn có dị năng, cho nên nhịn không được đi đến cạnh nó.

Phương Hoa đang bị một đề toán làm cho bối rối, công thức phức tạp làm khó nó, nó lại là người thành thật, giảng viên nói trừ khi thật sự không giải được mới lên mạng tìm cách giải, vì thế nó giải đề này đã tốn hơn mười phút.

Trước kia Phương Dung là một học sinh xuất sắc, bởi vì nghèo nên hắn biết phải nỗ lực mới có tương lai, cho nên làm việc gì cũng rất nghiêm túc, Phương Hoa có lẽ là học từ hắn, làm cái gì cũng nghiêm túc, tính cách này rất giống hắn năm nào.

Bút trên bàn đột nhiên động đậy, Phương Hoa trừng lớn mắt, nhìn cây bút không người cầm từng nét từng nét giải đề toán nó đang băn khoăn, cuối cùng còn ghi chú, “Ta là bút tiên.”

Xa xa, Phương Dung dựa lưng vào cửa cười đến vui vẻ, khuôn mặt xán lạn.

“Bút tiên là cái gì?” Phương Hoa thật sự không cho hắn mặt mũi, đến bút tiên cũng không biết là ai.

“Bút tiên là tiên, không gì không làm được, không gì không biết, rất lợi hại.” Dừng một chút, bút tiên vẽ một biểu tượng chu miệng, “(◡ ω ◡)”

Phương Hoa bị ghét bỏ, cũng không để ý, cầm một cây bút khác tiếp tục viết.

Bút tiên nóng nảy, “Này, chẳng lẽ nhà ngươi không có gì muốn hỏi? Không gì mà ta không biết đó (-w-)”

Phương Hoa không thèm để ý.

Bút tiên quyết định tung tuyệt chiêu, “Ta biết nhà ngươi không thích tắm rửa, không thèm mặc quần lót, ra ngoài còn mang tất bị lủng lổ, thích ăn bánh kem chỉ có bé gái mới thích.”

Phương Hoa ngây người, “Thật sự cái gì cũng biết?”

“Đương nhiên, thiên hạ này làm gì có chuyện ta không biết được.” Bút tiên liên tục hí hoáy trên tờ giấy trắng, chữ viết qua loa.

“Vậy cậu nói xem Phương Dung có thích mình không?”

“À……” Bút tiên do dự.

“Thích đúng không?”

“Chuyện này……”

“Nói thích nhanh đi (ಥ╭╮ಥ).” Phương Hoa nổi giận.

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play