Nhân viên thu ngân là người máy, không hề cảm thấy nó phiền, ngược lại kiên nhẫn chờ đợi, “Quý khách, xin hỏi có muốn quét mã không?”
Phương Hoa sửng sốt một chút, “Quét mã như thế nào?”
“Mời quý khách đưa tay phải ra.”
Phương Hoa làm theo, bàn tay nó thon dài trắng nõn, thoạt nhìn yếu ớt vô lực, giống bàn tay của người đọc sách trói gà không chặt, hoàn toàn không giống bàn tay của người dị biến.
Nhân viên thu ngân nắm tay nó kéo lại gần hơn, cầm một dụng cụ quét mã chạm lên cổ tay nó, trên màn hình lập tức hiện lên thông báo quét mã thành công.
Chỉ đơn giản như vậy?
Phương Hoa suy nghĩ, cảm thấy thứ này rất tiện lợi, so với tùy thân mang tiền tốt hơn nhiều.
Nhưng mà tại sao bên trong lại có tiền?
Nó đoán chắc là Phương Dung không yên tâm nên chuẩn bị cho nó, Phương Dung luôn săn sóc như vậy, cái gì cũng suy xét cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ.
Khóe miệng Phương Hoa cong lên, cười đến thỏa mãn, giống như hồ ly nhỏ, dáng vẻ lười biếng.
Nó đi mua thức ăn tốn không ít thời gian, hiện tại đã là 10 giờ rưỡi tối, trở về tốn thêm hai mươi phút, nói cách khác bây giờ đã gần 11 giờ khuya.
Bởi vì quên mang chìa khóa, cho nên nó ngồi trước cửa, ngoan ngoãn chờ Phương Dung tỉnh lại rồi mở cửa cho nó, may mắn có người đi ngang qua nhìn không nổi, nói cho nó biết quang não có thể nhận diện thân phận, có thể dùng quang não mở cửa.
Lúc này Phương Hoa mới đi vào nhà, nó mua không ít đồ ăn, khi trở về cảm thấy rất có thành tựu, vấn đề lớn như vậy bị nó giải quyết, công việc vất vả này về sau không cho Phương Dung làm nữa, để nó đảm nhận.
Như vậy Phương Dung có thể thoải mái.
Trong phòng không có động tĩnh, tất cả đèn đều tắt, Phương Dung không biết đi đâu, Phương Hoa đem đồ ăn vào phòng bếp, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, quả nhiên Phương Dung ở bên trong.
Phương Dung nằm trên giường, hô hấp đều đều, ngủ rất ngon, dành cả ngày để sửa sang lại nhà mới, hết kéo lại đẩy các vật dụng, eo cũng muốn đau, nhanh như vậy đã ngủ cũng hợp tình hợp lý.
Phương Hoa đi chậm lại, nhẹ nhàng đi qua, cẩn thận ngồi xuống mép giường.
Nó rất thích nhìn Phương Dung ngủ say, có thể ngồi ngắm cả một ngày, thế nên nó cứ ngồi ngắm, vẫn tiếp tục ngồi ngắm Phương Dung ngủ……
Ngắm tới nửa đêm……
……
Nếu không phải quá đói bụng, đoán chừng nó sẽ ngồi ngắm mãi, đến ngày hôm sau mới thôi, đương nhiên bởi vì bụng quá đói, cho nên nó chạy tới phòng bếp, trong tủ lạnh còn một bình sữa bò, Phương Dung biết nó thích nên cố ý mua, nó mở nắp bình ra, chỉ cần vài lần đã uống sạch sữa, vốn dĩ mua về để uống trong vài ngày, bây giờ nó chỉ dùng một lần đã uống xong, Phương Dung đối với chuyện ăn uống của nó cực kì nghiêm khắc, chắc sẽ không nổi giận đâu?
Nó nghĩ nghĩ, quyết định phải làm gì đó, tránh trường hợp Phương Dung thật sự tức giận.
Nó quyết định rửa rau, lấy thức ăn hôm nay mua về đem ra rửa sạch.
Rửa thịt rất đơn giản, đặt dưới vòi nước đang chảy, miếng thịt chảy máu đầy một tay, thoạt nhìn hơi tởm, Phương Hoa vẫy vẫy cho ráo nước.
Bang! Thịt rớt khỏi tay, rơi xuống sàn.
……
Nhặt lên thì chắc vẫn ăn được ha?
Rửa "nấm mộc nhĩ" thì hơi khó, trên nấm có rất nhiều phần gồ ghề lồi lõm màu đen, thoạt nhìn rất dơ, Phương Hoa dùng móng tay cào một cái, phát hiện có thể cào rớt phần màu đen đó, vì thế càng thêm ra sức, cào sạch phần màu đen bám bên ngoài nấm.
Bởi vì diện tích phần màu đen lớn, xử lý lại phiền toái, cho nên nó dứt khoát cắt phần trên nấm giống cây dù lại giống lỗ tai xuống, ném vào thùng rác.
Cứ như vậy một rổ "nấm mộc nhĩ" bị nó rửa sạch chỉ dư lại một phần, thân cây nấm màu trắng được nó rửa đến trắng trẻo mập mạp, vô cùng rõ ràng.
Ngày mai Phương Dung nhất định sẽ khen mình chăm chỉ.
Phương Hoa vô cùng mong chờ.
Nó lấy tôm đã mua ra, tôm vẫn còn sống, bị thả ra liền không ngừng nhảy loạn xạ, nhảy đến vui vẻ, chỉ chốc lát sau bồn nước trống trơn, không có một con tôm, Phương Hoa che không được, vì thế suốt đêm phải mò mẫn tìm tôm.
Trời sinh tính nó chậm chạp, theo không kịp tốc độ tôm nhảy, bên này vừa mới ngồi xổm xuống, bên kia tôm đã nhảy đi rồi.
Một lát sau nó thông minh hơn, chờ tôm bất động sẽ bắt lại, không nghĩ tới tôm cũng rất thông minh, nó không bắt thì tôm cũng nằm im, giữ vững thể lực, nó chộp tới thì sẽ tung tăng nhảy nhót lại.
Chờ nó bắt được toàn bộ tôm thì không khỏi lau mồ hôi lạnh, hoá ra sơ chế nguyên liệu lại vất vả như vậy.
Khó trách Phương Dung mỗi ngày đều phải dậy sớm rời giường nấu cơm, chỉ riêng việc chuẩn bị cũng tốn thời gian nhiều như vậy, về sau muốn nấu cơm phải chuẩn bị trước nửa ngày mới được.
Phương Hoa yên lặng nhớ kỹ, xử lý tốt phần thức ăn còn lại sau đó cất vào tủ lạnh, mang theo một thân mỏi mệt trở về phòng Phương Dung, xốc chăn lên chui vào.
Nó vẫn theo thói quen nằm trên người Phương Dung, cằm gối lên ngực Phương Dung, hiện tại nó càng lúc càng lớn, thể trọng không như trước, Phương Dung khó lòng chịu nổi sức nặng như vậy, cho nên nó vừa mới bò lên đã bị Phương Dung khó chịu đẩy ra.
Giường bọn họ đang nằm là giường đơn, chịu không nổi cân nặng của hai người, đã vậy còn có một người mặt dày mày dạn muốn trèo lên.
Giường phát ra âm thanh kháng nghị, kẽo kẹt rất rõ ràng, đặc biệt khi ở trong đêm tối, yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng vang.
Lúc trước khi tiến hành xây dựng cải tạo lại ký túc xá, nhất định người thiết kế không hề suy xét đến tình huống sẽ có Thú Nhân ỷ lại vào đồng đội như vậy, không ngủ cùng nhau không được, cho nên không có suy xét làm giường đôi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Phương Dung như có một chút ý thức, “Giường nhỏ lắm, qua phòng em ngủ đi.”
Phương Hoa nao nao, thành thật chạy về phòng ngủ của bản thân, một lát sau đột nhiên dọn giường qua đây, nhưng cửa phòng không to, giường bị kẹt ở ngoài cửa.
Hai gian phòng ngủ được xây dựa theo chủ căn phòng ngủ đó, hai chủ không giống nhau gồm một người một thú, một phòng được xây rất lớn, một phòng xây nhỏ hơn, người thiết kế suy xét đến việc các ‘thành phẩm' thí nghiệm đều thích biến thành Thú Nhân khi ngủ, bộ dáng quái vật luôn thoải mái nhất với Thú Nhân, khi ở hình người tựa như mặc một bộ quần áo vậy, có thể mặc được nhưng sẽ có trói buộc, không thoải mái hoàn toàn.
Phương Hoa không giống như vậy, so với việc biến thành Thú Nhân, nó càng thích biến thành bộ dáng con người, như vậy có thể chui vào lòng Phương Dung.
Trước kia khi còn nhỏ chui đến thoả mãn, bây giờ nó càng lúc càng lớn, Phương Dung càng ngày càng bài xích nó, không cho chui nữa.
Nó có chút khổ sở, cơ hội ngủ chung ngày càng ít, nó đành phải tự mình sáng tạo, đem giường ngủ dọn qua đây thì đủ chỗ cho hai người ngủ rồi.
Hơn nữa giường của nó lớn hơn giường của Phương Dung nhiều lắm, dù có lăn lộn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nó chưa xét đến một vấn đề, cửa phòng chỉ rộng hơn một mét, đi ra đi vô thì được, cửa phòng Phương Dung dựa theo tiêu chí chiều cao con người để xây, đương nhiên sẽ không mắc kẹt giường của Phương Dung, giường của Phương Hoa không chen vào được, ngược lại phát ra tiếng động xột xoạt rất lớn khiến Phương Dung bị doạ tỉnh.
“Em đang làm gì?”
Một thứ gì đó khổng lồ nỗ lực chen vào phòng, nhưng mãi không vào được, Phương Hoa có chút ủy khuất, từ phía sau lộ đầu ra, “Em muốn ngủ với anh.”
Dừng một chút, nó bỏ thêm một câu, “Bằng không ngủ không được.”