Phương Dung lắc ly kem trong tay, “Vừa đi vừa ăn.”
“Dạ.” Phương Hoa lần đầu tiên ăn kem, vừa mới đưa vào miệng đã bị lạnh doạ một trận, cố gắng chịu đựng không le lưỡi, phát hiện Phương Dung ăn rất bình thường, cảm thấy mình lại hoảng hốt như vậy, cho nên chịu đựng cơn lạnh buốt cắn một miếng.
Tuyệt, ngọt ngào, lạnh lạnh, ăn ngon.
Đến nhà ga, bọn họ vào phòng phụ cận mua vé tàu, Phương Dung mua hai vé, bởi vì chuyến tàu từ trung tâm thành phố đi ngoại ô, cho nên bây giờ người rất nhiều, vé tàu nhanh chóng bán hết.
Bọn họ may mắn, vừa lúc còn hai vé cuối cùng, mỗi người một vé.
Nhưng bất hạnh chính là khi lên tàu thì đột nhiên phía sau xuất hiện một cụ già lớn tuổi, Phương Dung theo bản năng đứng lên nhường chỗ, gương mặt cụ tươi cười khen ngợi, “Đứa trẻ này tốt bụng quá.”
Phương Hoa thấy hắn nhường chỗ, nhớ tới giữa trưa hôm nay người phụ nữ ôm bụng chen hàng kia, “Xin lỗi tôi mang thai, có thể thông cảm không?”
Có thể.
Nó cũng đứng lên, nhường vị trí của mình cho cụ già bệnh tật đi sau, ngoài ý muốn được một trận khích lệ.
Phương Dung thậm chí nắm tay nó để nó dựa vào người mình, bởi vì vóc dáng lùn, tay vịn lại bị đoạt mất, chỉ có thể vịn mặt vào trần nhà, tuy nó có thể vịn được, nhưng rất mệt, cánh tay phải luôn duỗi thẳng, cho nên Phương Dung mới bảo nó dựa vào mình.
Bởi vì hắn cao.
Giống như vô tình xem thường Phương Hoa lùn?
Phương Dung nhịn không được nở nụ cười.
“Anh cười gì vậy ạ?” Phương Hoa nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì.” Hắn che giấu ho khan một tiếng, “Kem của em chảy kìa.”
“Dạ.” Bởi vì nó ăn chậm, Phương Dung ăn mấy ngụm là xong, nó vẫn còn đang ăn, cho nên kem bị chảy, còn chảy đầy một tay.
Phương Dung thở dài, lấy khăn giấy cho nó lau tay, hai người chỉ có thể dùng một tay, vừa đúng hợp tác vui vẻ.
Bởi vì đường xuống cấp trầm trọng, tài xế chạy xe lạng lách đánh võng, lúc đến trạm dừng đột nhiên xe phanh gấp, chân hai người đánh vào nhau, Phương Hoa nhào vào lòng hắn.
Một mùi sữa truyền đến, Phương Dung tâm tình rất tốt, giống như đi chơi với bạn gái, hiện tại bạn gái đã nhào vào lòng hắn.
Nhìn kỹ thì Phương Hoa cũng giống bạn gái lắm, vóc người nhỏ nhắn, lớn lên xinh đẹp, đứng vừa đến lỗ tai hắn, đây không phải là bộ dáng bạn gái tiêu chuẩn sao?
Hắn ý thức được chuyện này, đối xử với Phương Hoa cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí chủ động đảm đương trọng trách của bạn trai, ôm nó lại, “Có thể ôm eo anh.”
“Dạ?” Phương Hoa mở to mắt, so với hắn còn kinh hỉ hơn, tự nhiên ôm chặt eo hắn.
*Kinh hỉ: bất ngờ mang tính vui vẻ, hạnh phúc.
Hiện tại là năm 2180, nữ giới thưa thớt, đại đa số chuyện yêu đương đều là nam giới và nam giới, nghe nói một người gọi là công, một người kêu là thụ.
Quá rõ ràng mình chính là công, công phải chăm sóc thụ.
Phương Dung ôm nó càng chặt, còn có thể nhìn nó từ phía trên, vị trí này không tệ.
Bên cạnh có rất nhiều người hâm mộ hắn, “Bạn gái của anh xinh đẹp thật.”
Bởi vì Phương Hoa lớn lên xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, tuy không có tóc nhưng lại khiến ngũ quan càng thêm tinh xảo, người bình thường đều sẽ nhận nhầm.
“Không phải bạn gái, là bạn trai.” Phương Dung sửa lại đúng giới tính.
“Bạn trai?” Người nọ càng giật mình, “Bạn trai xinh đẹp như vậy, so với diễn viên tôi từng gặp còn đẹp hơn.”
Tuy không phải khen hắn, nhưng Phương Dung vẫn cười không khép miệng được, “Không cần khen em ấy như vậy, em ấy sẽ kiêu ngạo đó.”
Trên thực tế Phương Hoa căn bản không quan tâm người khác đang mắng chửi hay đang khen ngợi nó, chỉ cần Phương Dung vui thì nó cũng vui.
Cảnh vật ngoài cửa sổ càng ngày càng quen thuộc, Phương Dung chỉ nhà ga, “Chúng tôi tới rồi, đi trước nha.”
Vốn dĩ hắn không phải người giỏi giao tiếp, nhưng người khác có ý tốt nói vài ba câu, trước khi đi không thể không lên tiếng, làm người ta xấu hổ.
“Được, các anh đi trước đi, tôi còn phải qua hai trạm nữa.” Người nọ cũng khách khí.
Phương Dung gật gật đầu, nói với Phương Hoa, “Chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Phương Hoa đi theo sau, tự nhiên nắm tay hắn.
Hai người cùng xuống xe, lại đi thêm một đoạn đường mới đến cửa khu nhà cũ, hắn đi đến bãi đỗ xe thì dừng lại nhìn xe của mình, một lát nữa có thể dùng nó chở đồ về nhà mới.
Mới mấy ngày không gặp, công ty thay đổi nhiều thứ, bên ngoài vây quanh một tầng hàng rào điện, phòng ngừa ‘thành phẩm' thí nghiệm lại bỏ trốn.
Phương Dung quen cửa quen nẻo đi vào toà nhà nhân viên, chìa khóa hắn đã để lại nơi này, cũng đã nói với công ty, nghe nói hắn vừa đi liền sắp xếp một nhân viên khác vào ở, cũng không biết là ai.
Phương Dung lễ phép gõ cửa, “Có người ở nhà không? Tôi là Phương Dung, là nhân viên cũ ở phòng này, tới lấy đồ của tôi.”
Cửa rất nhanh mở ra, chú Lý vẻ mặt kinh hỉ, “Rốt cuộc con cũng tới, đồ gì đó không vội, trước vào nhà ngồi, vừa lúc có dưa hấu, chú biết hai ngày này con sẽ đến mà.”
Chú Lý nhiệt tình làm hai người không phản ứng kịp, “Không cần, chúng con lấy đồ xong sẽ đi ngay.”
“Khách khí cái gì, lần trước con nói giúp chú, chú còn không kịp cảm ơn con nữa.” Chú Lý kéo hắn ngồi vào sô pha, “Ăn xong lại đi, không vội không vội, chỉ ít phút thôi.”
Chú Lý ôm một quả dưa hấu to đi ra, nhìn rất tươi ngon, hiện tại trái cây thưa thớt, giá cả cao ngất, một quả dưa hấu cũng mấy trăm tiền khối, vậy mà vẫn thường xuyên cung không đủ cầu. Chú Lý thật sự bỏ ra không ít công sức.
Chú cắt ra một miếng đưa cho Phương Dung, lúc đưa cho Phương Hoa còn thuận miệng hỏi một câu, “Đây là bạn của con hả?”
“Dạ, chú cũng biết em ấy, chính là người lần trước con nói với chú đó.” Đôi khi bọn họ sẽ gặp nhau, cùng nhau thảo luận chuyện của các ‘thành phẩm' thí nghiệm, như là có ‘thành phẩm’ thuộc tính hỏa, nhưng thích ăn đồ lạnh.
Còn có ‘thành phẩm’ xem bọn họ là ba mẹ, mỗi ngày đều gọi mẹ, chọc cho nhân viên chăn nuôi nam tức điên, miệng đầy oán giận, tại sao không gọi ba?
Phương Dung có nói qua, chuyện hắn nói chính là chuyện liên quan đến Phương Hoa, nó không khóc không nháo, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, so với ‘thành phẩm' thí nghiệm khác rất đặc biệt, các ‘thành phẩm’ ít nhiều sẽ có thú tính, không vui sẽ nháo, hơn nửa đêm còn rống to ầm ĩ, muốn có người bên cạnh hầu hạ, chỉ có nó là bớt việc nhất, cho nó một đồ chơi nhỏ nó cũng có thể chơi cả một ngày.
Bộ dáng vừa thành thật, vừa ngoan ngoãn.
“Ra là nó.” Chú Lý đầu tiên là bừng tỉnh đại ngộ, sau mới lắp bắp kinh hãi, “Sao con mang nó đến đây được?”
“Hiện tại em ấy đã nhập ngũ, là người tốt.” Phương Dung cười giải thích.
“À.” Chú Lý yên lòng.
Chú cũng là nhân viên chăn nuôi công tác đã lâu, tự nhiên sẽ hiểu ‘thành phẩm’ thí nghiệm rất lợi hại, tuy biết nó đã nhập ngũ nhưng ánh mắt nhìn Phương Hoa vẫn có chút khác biệt.
*Ánh mắt chú Lý nhìn Phương Hoa khác biệt là do bản chất của Phương Hoa là ‘thành phẩm’, là quái vật, chắc chắn nó sẽ mang bản năng hung ác, thích ăn thịt người. Dù cho Phương Hoa có nhập ngũ thì vẫn không thể thay đổi bản chất nó là quái vật, cũng như việc chú Lý hay bất kì người thường nào khác vẫn sẽ nhìn nó với ánh mắt lo sợ, né tránh.
Đó là ánh mắt người thường nên có, dù biết rõ nhưng Phương Dung vẫn có chút không thoải mái, không muốn ở lâu, hắn tùy tiện khách sáo vài câu sau đó nhanh chóng dọn đồ rời đi.
Chú Lý biết bọn họ trở về lấy đồ cho nên đã giúp hắn dọn xong từ sớm, thật ra sau khi ôn lại vài chuyện cũ nhỏ nhặt thì trực tiếp ra về cũng được.
Phương Dung đi làm lâu, nhưng đồ không nhiều, quần áo có hai bộ thay đổi là được, dù sao ngày thường đều mặc đồng phục công ty. Cho nên tổng cộng chỉ có hai thùng quần áo, hắn và Phương Hoa mỗi người ôm một cái xuống bãi đỗ xe.
Bởi vì thùng chứa nhiều đồ nên có hơi chùng lên, không đóng kín mà chỉ bao plastic, có vài đồng tiền lẻ đặt trong thùng len vào khe hở rớt ra ngoài, rơi xuống vang tiếng leng keng.
Hắn đặt thùng xuống nhặt tiền, một lần nữa nhét vào thùng mới đột nhiên sửng sốt, bên trong thiếu một đồ vật quan trọng, chính là nhật ký của hắn, bởi vì hắn giấu kĩ, chú Lý có thể không tìm được, hắn vội vã rời đi, xem nhẹ chuyện này, hiện tại đột nhiên nghĩ tới.
“Em chờ anh ở đây, anh quay lại lấy một thứ.” Phương Dung có chút không yên tâm, “Nơi này nắng gắt, em đi qua bên kia, đứng dưới tán cây chờ anh.”
“Dạ.” Phương Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Phương Dung rời đi, nó nhìn thoáng qua mặt đất, có hơi bẩn, sẽ làm thùng của Phương Dung dơ.
Nó đặt thùng trong tay lên thùng của Phương Dung đang để trên mặt đất, sau đó cúi người ôm hai cái thùng lên, tiền xu trong thùng của Phương Dung lại rơi trên mặt đất, Phương Hoa không thể để người khác nhặt, cho nên nó dùng chân dẫm lên.
Mặt trời chói mắt nắng gay gắt, ánh nắng lao thẳng xuống dưới, nhiệt độ muốn nướng chín thịt khiến người ta muốn bỏ cuộc, lúc Phương Dung trở về thấy nó ngây ngốc đứng dưới ánh mặt trời, đội nắng chờ hắn.
“Đứa ngốc này, không phải bảo em đứng dưới tán cây kia sao?”
Phương Hoa dịch chân, lộ ra tiền xu, “Phương Dung.”
Phương Dung sửng sốt, “Một ít tiền lẻ mà thôi, không đến mức đó.”
“Phương Dung.”
“Khờ quá.”
“Phương Dung.”
“Nghe rõ, anh đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT