Mỗi khi hắn ở chung một chỗ với Phương Hoa luôn sẽ bị nó làm ngốc theo, đôi khi hắn có cảm giác nó là người thông minh nhưng thích giả ngu, chính là vì nó mặc kệ kẻ thù đông đến hàng vạn người, nó vẫn bình tĩnh, không chút dao động.

Có đôi khi lại cảm thấy nó quá đơn thuần, tựa trang giấy trắng, bạn có thể tùy tiện viết viết vẽ vẽ trên đó.

Ăn một bữa cơm mà hắn rối rắm vạn lần, bắt đầu không hiểu được Phương Hoa.

Bình thường hắn không hưng phấn như vậy, có lẽ do sau khi hai người cãi nhau, trong lòng luôn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, cho nên Phương Dung rất dễ dàng tha thứ cho nó, mất Phương Hoa rồi lại tìm được, hắn càng quý trọng hơn, sợ nó chạy mất.

Quấn lấy hắn cùng xem TV, chơi cờ, buổi tối cũng không cho hắn đi, nhất định phải cùng nhau ngủ.

Ngủ ở chỗ này Phương Dung không được tự nhiên, nhiều máy theo dõi như vậy, cứ có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cho nên hắn không quá tình nguyện.

Phương Hoa sớm thành thói quen bị người khác nhìn chăm chú, không có cảm giác gì, thậm chí tự nhiên nằm trên giường, lôi kéo tay hắn.

Một cái lại một cái, giống như đứa bé lôi kéo tay người lớn làm nũng trên phố đi bộ.

Phương Dung không chịu nổi nó làm loại hành động không phù hợp lứa tuổi, liền thỏa hiệp.

Quần áo của hắn cũng không cởi, hơn nữa đèn quá nhiều, muốn ngủ cũng khó.

Phương Hoa vẫn theo thường lệ nằm trên người hắn, giống như trước kia, kỳ thật lúc trước quan hệ hai người rất tốt, ánh mắt Phương Dung nhìn nó tựa như ba nhìn con, dù hắn chưa lấy vợ nhưng đột nhiên lại có cảm giác như có một đứa con trai.

Tuy rằng không phải ba thật, nhưng hắn thận trọng, chăm Phương Hoa tới ra hình ra dáng, trước nay chưa để nó chịu ức hiếp quá lớn.

Đương nhiên khi còn nhỏ nó vẫn ở hình thú, vẫn luôn xem nó là thú cưng, loại cảm giác này rất vi diệu, tựa như đột nhiên có vướng bận, sau này Phương Hoa càng lớn càng giống người, coi như biến thành con trai.

Lại nói trong ba năm ngắn ngủi nó lớn thành thiếu niên, không thể xem là con trai nữa, Phương Dung lại coi nó thành em trai.

Thân phận có thể nói nhảy nhanh như nhảy số, từ thú cưng đến con trai, lại thành em trai, chỉ cần ba năm.

Phương Hoa đặt cằm trên ngực hắn, lười biếng híp mắt, nó thích cùng Phương Dung thân mật, cái gì cũng không làm, chỉ nằm bò trên người hắn ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt đã rất thỏa mãn, ăn uống no nê sẽ chùng mí mắt, ngủ gà ngủ gật.

Quan hệ anh em cũng không thân cận như vậy, nhưng quan hệ hai người đặc thù, Phương Dung mới đầu cự tuyệt, nhưng không có biện pháp, khi còn nhỏ Phương Hoa thích nằm trên người hắn đã thành thói quen, hiện tại không cho nó nằm thì mặt ngoài nó thành thành thật thật ghé vào đầu giường, chờ Phương Dung ngủ lại bò trở về, dạy mãi không sửa.

Đoạn thời gian đó Phương Dung có tâm bệnh, mỗi ngày ngực bị ép đến thở không nổi sẽ gặp ác mộng, đều vì nó, thân thể không thoải mái sẽ dùng phương thức này biểu hiện cho hắn biết, rốt cuộc Phương Hoa cũng là thiếu niên, thể trọng không nhẹ.

Phương Dung cũng có nói qua tính nghiêm trọng của việc này, nhưng Phương Hoa không để trong lòng, nếu không nằm như vậy liền ngủ không yên, Phương Dung dễ mềm lòng, nó chỉ cần ném qua một ánh mắt cẩn thận lấy lòng thì Phương Dung liền thỏa hiệp, thương lượng đồng ý cho nó nằm gác trên ngực vào ban ngày, buổi tối không được, ngủ luôn gặp ác mộng.

Hơn nữa hắn phát hiện Phương Hoa có một sự kì lạ, đèn tắt thì nó đặc biệt có tinh thần, đôi mắt không chớp nhìn hắn, có thể theo dõi đã lâu, đèn bật thì nó lại khôi phục bộ dáng lười biếng, nửa híp mắt, như ngủ nhưng không ngủ.

“Vận mệnh thật kỳ diệu, anh cho rằng sẽ không được gặp lại em.” Phương Dung gối tay sau đầu, nhìn trần nhà đến xuất thần, “Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại.”

Hắn duỗi tay xoa đầu Phương Hoa, bởi vì không còn tóc, động tác này thoạt nhìn có điểm ái muội.

Phương Hoa bò về phía trước, để hắn sờ đầu càng thuận tay, thuận tiện đổi tư thế tiếp tục nằm, nhưng nó nằm không khéo, vừa đúng nằm ở ngực Phương Dung, nơi đó tim đập từng hồi rung động, làm nó ngủ không yên.

Nó nghi hoặc nhìn Phương Dung, lại nhìn nơi trái tim hắn đang đập, ánh mắt thuần khiết làm Phương Dung chột dạ một hồi.

“Không cần nhìn.” Hắn dùng tay che đôi mắt Phương Hoa lại, lông mi thật dài cào nhẹ một chút rồi một chút khiến lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, cảm giác giống như bị điện giật.

“Ngủ ngủ.” Không biết vì cái gì Phương Dung có hơi chột dạ, hắn xoay người, đẩy Phương Hoa sang một bên, sau đó chui vào trong chăn.

Phương Hoa tự mình tìm chỗ nằm khác, lẳng lặng nghe tiếng hắn hít thở, canh thời gian sau đó nhẹ nhàng chui vào ổ chăn, tiếp tục đè trên người hắn.

Không thể nghi ngờ, Phương Dung lại gặp ác mộng, trong mộng có cảm giác như gặp quỷ áp giường, cho dù đoán được tám phần là do Phương Hoa lại đè trên người hắn, nhưng cũng không nhịn được sợ hãi, quỷ áp giường thật đáng sợ.

Tuy hắn còn trong mộng, nhưng thân thể theo bản năng biểu hiện cảm giác không thoải mái, Phương Hoa cảm giác được, cơ bản trong 24 giờ nó đều không ngủ, lại giống như trong 24 giờ có hai mươi tiếng đồng hồ nó nhắm mắt dưỡng thần, giống như động vật thuộc loài mèo, nó là con cú, ban đêm cực kì tỉnh táo.

Nó đã quen thấy Phương Dung gặp ác mộng, đương nhiên nó không cho rằng mình là nguyên nhân tạo ra ác mộng cho Phương Dung, ngược lại còn cảm thấy chính mình có công lao, mỗi lần Phương Dung gặp ác mộng đều sẽ an ủi hắn.

Sờ trán hắn, thuận tiện giúp hắn lau mồ hôi, sau đó vỗ về ngực hắn như dỗ dành trẻ em, khiến hắn dần dần an tĩnh lại.

Đây không phải lần đầu tiên của nó, nếu tính cẩn thận thì không phải trăm lần cũng có năm mươi lần, cho nên tập mãi thành thói quen, chờ Phương Dung an tĩnh lại thì tiếp tục nằm trên ngực hắn.

Bởi vì nó lại đè nặng lên ngực Phương Dung, Phương Dung thở không nổi liền bắt đầu gặp ác mộng, nó lại trấn an, suốt đêm cứ dùng phương pháp tuần hoàn vô hạn này để vượt qua.

Ngày hôm sau lúc Phương Dung tỉnh lại phát hiện nó còn đang nằm trên ngực mình, tức khắc giận sôi máu, khó trách suốt đêm gặp ác mộng liên tục, nói với nó rất nhiều lần, làm như vậy đối với cơ thể không tốt, sẽ bị bệnh.

Ngoài miệng thì nó đáp ứng, nhưng cứ đến tối lại tiếp tục đè nặng, nó quen với tư thế này, không nằm như vậy không ngủ được.

Hôm nay muốn nói chuyện rõ ràng với nó.

Phương Dung vừa tỉnh nó cũng tỉnh, thấy hắn không có động tĩnh lại vùi đầu ngủ tiếp, đã lâu nó không được ngủ ngon, xung quanh bốn phía không có cảm giác an toàn, hơn nữa còn bị đuổi giết, trên cơ bản mỗi ngày đều phải bảo trì cảnh giác, 24 giờ đều rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sống rất mệt.

Trên mặt nó lộ ra mệt mỏi làm Phương Dung đau lòng, nhịn không được lại mềm lòng, bởi vì hắn mềm lòng, cho nên mới lần lượt dung túng Phương Hoa, cho nó tiếp tục đè trên người mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play