Phương Hoa trầm mặc, nó không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật, cho nên ôm chặt eo Phương Dung, đặt đầu lên cần cổ hắn rồi ngửi mùi hương của hắn, tư thế vừa say mê vừa mang tính ỷ lại.
Phương Dung không dễ dàng buông tha nó, hắn đẩy Phương Hoa ra, nhìn thẳng vào đôi mắt nó, “Em trả lời anh, rốt cuộc là em có nỗi khổ, hay em giết người là do thỏa mãn dục vọng của bản thân?”
Phương Hoa vẫn không nói lời nào, ánh mắt có chút trốn tránh, giống như thiếu niên tuổi dậy thì làm chuyện trái với lương tâm không dám đối mặt với cha mẹ, tỏ rõ nó không phục cùng khinh thường.
Nó khinh thường quân đội.
“Anh hiểu.” Phương Dung có chút mất mát, “Đây là bản năng của em, em không khống chế được.”
Hắn xua xua tay, có chút thất vọng, “Em đi đi, đi đến thế giới Thú Nhân, nơi đó rất thích hợp với em.”
Đèn chùm lớn treo trên trần nhà rủ xuống dây thủy tinh đẹp mắt, ánh sáng mê say mà lộng lẫy, Phương Hoa đột nhiên đứng lên, “Em không đi.”
Âm thanh của nó quá lớn, từ trường quanh nó chịu kích thích, ảnh hưởng đến đèn đóm trong nhà, đèn chợt tắt chợt lóe, trong phòng lúc sáng lúc tối, hệt như cảnh quay trong phim kinh dị.
Phương Dung hít sâu một hơi, hắn có thể nghe thấy trong tiếng nói của Phương Hoa mang theo sự tức giận, thân thể theo bản năng phát kích dị năng, cùng từ trường xung quanh va chạm, cho nên mới ảnh hưởng đến ánh đèn.
Trong phòng yên tĩnh rồi lại trầm mặc, trên người Phương Hoa tản ra từng đợt khí lạnh, đứng trong góc tối gắt gao nhìn chằm chằm Phương Dung, đôi mắt không ngoan ngoãn như ngày thường, ngược lại có một loại hung ác.
Nó rốt cuộc không khống chế nổi bản năng nên muốn giết người sao?
Phương Dung sợ nó làm ra chuyện đáng sợ, suy cho cùng nó đã ăn sạch cha mẹ anh chị em, hai người cũng chỉ có quan hệ là nhân viên chăn nuôi và 'thành phẩm' thí nghiệm mà thôi, không bì nổi với huyết thống, cho nên hắn càng thêm lo lắng.
Hẳn là có câu nào đó chọc giận nó rồi.
Phương Dung ý thức được vừa rồi mình hơi nặng lời, nếu Phương Hoa quả thật là loại người thích giết người, cũng không tới lượt hắn chỉ trích, có lẽ là do vẻ mặt nó ngoan ngoãn quá mức, nên hắn tự nhận định rằng nó dễ nói chuyện.
Nhưng suy cho cùng nó vẫn là quái vật, không cho phép người khác cầm tay chỉ dạy nó phải sống như thế nào.
“Phương Hoa, từ lúc em sinh ra đến tận bây giờ, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.” Phương Dung lùi lại, muốn chạy khỏi căn phòng này, “Nếu vừa nãy anh có nói bậy, vậy anh thành thật xin lỗi em, anh không nên dạy em phải sống như thế nào.”
Hắn cẩn thận bước chân, càng ngày càng cách cửa phòng gần hơn, toàn bộ quá trình Phương Hoa trước sau không nói một lời, trong hoàn cảnh yên tĩnh chỉ có thể nghe được vài tiếng thở dốc ngắt quãng.
Hắn thật sự tổn thương Phương Hoa rồi, nó luôn luôn ngoan hiền nhưng bây giờ lại lộ ra răng nanh cùng móng vuốt sắc bén.
Đèn thủy tinh lóe vài cái, đột nhiên choang một tiếng tắt ngúm, giống như bị thứ gì làm bể, có mảnh pha lê nhỏ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Phương Dung nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh không tự chủ được rơi xuống. Hắn đã sờ được tay nắm cửa, mở ra là có thể chạy ra ngoài.
Gió nhẹ từ góc cửa sổ thổi tới, vén lên rèm cửa, các hạt châu trên màn va chạm, vang lên tiếng leng keng leng keng, như một khúc nhạc tinh tế.
Phương Dung rốt cuộc không chịu nổi sự sợ hãi trong lòng, đột nhiên mở cửa ra, hắn quay lưng về phía cửa, đối mặt với Phương Hoa, trong nháy mắt cửa mở ra, một bóng đen bỗng dưng vồ vào hắn.
Rầm một tiếng cửa bị đóng lại, Phương Dung chỉ cảm thấy trên người trầm xuống, người đã bị đè lên cửa, sức rất lớn làm hắn không thể động đậy, bị bắt tiếp nhận hơi thở của kẻ khác.
“Buông ra.” Hắn giãy giụa, muốn dồn sức thoát khỏi vòng vây nguy hiểm này, sức lực của Phương Hoa thật sự quá lớn, gần như nắm chặt cổ tay hắn tới đau rát.
Trong bóng tối Phương Dung phát hiện khác thường, Phương Hoa đang nhìn hắn, loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm này khiến hắn cảm thấy bất an, hắn đột nhiên xoay người qua bên trái, bên đó là tủ giày, hai người nháy mắt làm ngã vào tủ giày, lăn hai vòng trên mặt đất, Phương Dung nằm bên dưới, eo truyền đến từng cơn đau nhói.
Hắn chịu đau đớn, vừa định bò dậy đột nhiên bị người bóp chặt cổ, Phương Hoa cưỡi trên người hắn, cúi đầu hôn lên môi, nó vừa thô lỗ lại dữ dằn, nụ hôn kia không có chút cảm giác hạnh phúc nào.
Căn phòng rung lắc từng đợt, những vật dụng trong tầm với đều bị hai người xô ngã.
Phương Dung bị nó bóp chặt cổ, hô hấp khó khăn, miệng không tự chủ được mở ra, Phương Hoa thừa dịp đưa lưỡi vào.
Hắn không có tâm tư hôn môi, duỗi tay tìm vật bén nhọn xung quanh, đây là nhà hắn, ở vị trí nào đặt vật gì hắn so với người khác biết rõ hơn nhiều, một ly một tấc đều rành mạch.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc ở trong bóng tối sờ được một mảnh đèn vỡ, hình như là do vừa nãy đèn thủy tinh rơi xuống tạo thành.
Phương Dung nắm trong tay, vừa mới chuẩn bị đâm vào nó, đột nhiên thất thanh kêu thảm thiết, mảnh đèn nhỏ cũng rơi xuống, không tìm thấy nữa.
Trên môi đột nhiên tê rần, Phương Hoa cắn hắn.
Mùi máu tươi giữa môi truyền đến, hương vị đó kích thích Phương Hoa, đôi mắt nó ở trong bóng tối bỗng dưng loé ánh đỏ tươi, như quái vật nhìn thẳng vào con mồi.
Phương Dung không hít thở được, ngực phập phồng lên xuống, dần dần hắn không hô hấp được nữa, động tác của tay chân càng ngày càng chậm, cuối cùng vô lực rũ xuống.
Phương Hoa như ý thức được không đúng, rốt cuộc buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ hắn, xé quần áo của hắn, từ áo sơmi, quần, rồi đến đồ lót.
Phương Dung mơ hồ ý thức được nó muốn làm gì, đột nhiên luống cuống.
“Dừng tay, mày là súc…… Sinh!” Giọng hắn nghẹn ngào, nói chuyện cũng không hoàn chỉnh.
Hai chữ ‘súc sinh' lập tức chọc giận Phương Hoa, nó há mồm cắn hắn, làn da yếu ớt rất nhanh chảy máu, trong không khí truyền đến mùi máu tươi.
Phương Hoa thật sự muốn giết hắn!
Phương Dung biết được, cho nên giãy giụa càng thêm dùng sức, hắn bị đè ở bên dưới, dùng sức cũng không dễ dàng, nếu ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy Phương Hoa đang trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lùng làm lòng hắn phát run.
“Đồ điên!”
Phương Hoa vẫn như cũ tiếp tục hành động, dễ như trở bàn tay xé rách quần áo hắn, tách hai chân hắn ra, dùng sức chen vào.
Nó không hiểu tình yêu, cũng không dịu dàng, chỉ biết gặm cắn lung tung trên ngực hắn, cắn vào hạt đậu nhỏ màu đỏ đang vểnh lên.
“Không!” Hắn đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.
Phương Hoa đột nhiên ép hai đùi của hắn vào trước ngực mình, động tác mãnh liệt như vậy không có chuẩn bị trước, xương đùi truyền đến tiếng vang, Phương Dung kêu thảm thiết liên tục.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng Phương Hoa đang ghé vào người hắn, chôn mặt ở bụng, chậm rãi di chuyển xuống, từng đợt hơi thở thổi tới khiến hắn lạnh sống lưng.
Nơi riêng tư bị người khác không chút cố kỵ đánh giá, Phương Dung rốt cuộc nổi giận.
Hắn kéo cái bàn trong phòng khách, bình hoa trên bàn phịch một tiếng rớt xuống đất, bởi vì trên mặt đất có thảm mềm đỡ lấy nên không bị bể.
Nước bên trong bình chảy đầy đất, đóa hoa rơi ra ngoài, Phương Dung cầm lấy bình hoa dùng sức đập xuống, ngắm vào giữa đầu Phương Hoa.
Một tiếng vang nặng nề qua đi, bốn phía lâm vào một khoảng yên tĩnh xấu hổ, Phương Hoa rốt cuộc bình tĩnh lại, hơi thở hoảng loạn nhìn hắn.
Ở trong bóng tối lâu như vậy khiến Phương Dung đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn sơ qua vật dụng trong phòng, đương nhiên cũng sẽ thấy vẻ mặt của nó, thu hết vào đáy mắt.
“Biến!” Hắn đá một chân qua, Phương Hoa không né không tránh, bị hắn đá một cái lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
“Tao kêu mày biến!” Phương Dung thiếu chút nữa bị nó cưỡng hiếp, trong lòng tức giận, tùy tay nhặt gạt tàn thuốc trên bàn quăng về phía nó.
Choang!
Gạt tàn thuốc làm bằng pha lê, nện vào người rất đau, Phương Hoa như đã ý thức được mình làm sai cái gì, hoàn toàn không né tránh, gạt tàn thuốc nện vào ngực nó, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương quai xanh bị đập trúng.
Có lẽ thái độ nó thành thật nhận sai khiến Phương Dung bình tĩnh, giọng điệu hắn chậm lại, “Mày đi được không, hôm nay tao không muốn nhìn thấy mặt mày.”
Trong lòng hắn không nghĩ đến việc hắn có làm Phương Hoa đau lòng hay không, Phương Hoa muốn đi qua nâng hắn ngồi dậy, ánh mắt mê mang nhìn hắn, im lặng vài giây sau đó xoay người, bóng dáng tang thương không phù hợp với tuổi của nó.
Cửa sổ hé ra một góc nhỏ, thỉnh thoảng có gió thổi vào, âm thanh Phương Hoa nhỏ đến mức không nghe thấy, “Em xin lỗi, em không thể chấp nhận được ánh mắt anh nhìn em như vậy.”
Giọng nói nó nghẹn ngào, nói cách khác chính là đau khổ, mái tóc màu trắng rũ xuống, nhìn không thấy sức sống, cuối cùng nó mở cửa sổ nhảy xuống, bóng dáng chợt loé lên rồi biến mất.
Phương Dung đơ người nhìn, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT