Phương Dung loạn rồi, không biết phải làm sao, hắn nhìn Phương Hoa bỏ đi, biến mất ở góc phố.
Ban đêm ở thành phố vẫn phồn hoa như cũ, hàng vạn ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, toà cao ốc giống như được phủ thêm một lớp đá quý lộng lẫy.
Phương Dung hít sâu một hơi, mở quang não, gọi điện thoại cho Mạnh Tu Viễn.
Mạnh Tu Viễn hình như rất bận, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể nhận điện thoại, hơn nữa quần áo trên hình ảnh 3D còn cực kỳ chỉnh tề.
Mạnh Tu Viễn đang xem tài liệu, nhìn thấy Phương Dung gọi điện đến cũng không ngẩng đầu lên đã hỏi, “Làm sao vậy? Giờ này còn tìm tôi.”
“Nó không chịu nghe tôi nói.” Phương Dung không thể chấp nhận sự thật này, “Nhưng tôi có thể cảm nhận được, nó nhìn tôi với ánh mắt khác.”
“Phương Hoa?” Mạnh Tu Viễn ngừng tay khoanh lại trọng điểm, “Anh gặp cậu ấy?”
“Phải.” Ngón tay Phương Dung run rẩy, “Tôi tình nguyện giúp các anh tìm nó, nhưng các anh không được làm nó bị thương, nó vẫn còn là một trang giấy trắng, có cơ hội cứu vãn.”
Trầm mặc một lát, Mạnh Tu Viễn nhẹ nhàng gật đầu, “Được, tôi đồng ý với anh.”
Phương Dung như trút được gánh nặng, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Mạnh Tu Viễn nhìn thấy hắn hơi mệt bèn săn sóc hỏi thăm, “Anh đang ở nơi nào? Muốn tôi đến đón không?”
“Không cần.” Phương Dung lắc đầu, hắn cũng không để ý tình trạng hiện giờ của mình, ngược lại càng thêm quan tâm Phương Hoa, “Chỉ cần các anh có thể tìm được nó, tôi sẽ khiến nó quay về con đường tốt.”
“Anh tự tin như vậy?”
Phương Dung miễn cưỡng cười cười, “Tôi hiểu nó mà.”
“Được.”
Phương Dung vẫn không yên tâm, “Nhất định không được làm nó bị thương, cũng không được tới gần nó quá, chỉ cần xác định nó đang ở đâu là được.”
“Được.” Mạnh Tu Viễn giống như đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, trả lời ngay không chần chờ.
“Nếu như có tin tức của nó thì lập tức nói cho tôi, tôi sẽ nói cho anh phương pháp bắt nó.”
“Được.”
Phương Dung cúp điện thoại, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, tay chân cũng không còn sức.
Hắn liếc mắt nhìn xuống dưới, sân thượng cao tới ba mươi mấy tầng lầu này không phải là nơi cho người ở, trên đây cài đặt thiết bị chống sét, tránh việc lúc trời mưa bị sét đánh, cho nên không có thang máy, chỉ có một cái cầu thang nhỏ ở bên ngoài rìa lan can, dùng để di chuyển lên sân thượng để bảo trì thiết bị chống sét.
Bởi vì cầu thang lâu lắm không sử dụng nên bị rỉ sắt, thoạt nhìn hết sức nguy hiểm, Phương Dung do dự một chút, vẫn phải đi tới vịn cầu thang từng chút một đi xuống.
Bởi vì cầu thang thẳng, đi lên đi xuống đều rất tốn sức, cho nên mới đi được một nửa Phương Dung đã ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi dinh dính, hắn nghiêng đầu nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, hoa mắt chóng mặt.
Hắn không có chứng sợ độ cao, nhưng lại bị cận, những người bị cận nếu phải nhìn đồ vật ở vị trí xa đều sẽ thấy rất mơ hồ, không nhìn rõ lại không biết đó là gì, cho nên kỳ thật cao hay không không đáng sợ, đáng sợ là việc không biết đó là cái gì.
Phương Dung vịn cầu thang thật chặt, ổn định tâm trạng rồi lại tiếp tục đi xuống, may mắn cầu thang nhỏ này không nhiều lắm, hắn đi đến tầng 30 đã có cầu thang bộ, mà có cầu thang bộ thì sẽ có thang máy.
Phương Dung vòng qua cầu thang bộ đi tới thang máy, hắn quá mệt mỏi, hôm nay đã chịu sợ hãi không ít, không nhìn đường đi, chỉ nghĩ nhanh trở về nhà rồi nằm lên giường.
Đi thang máy lại là một loại tra tấn khác, tầng 30 quá cao nên thang máy vì bảo đảm an toàn lại chạy chậm rì rì, Phương Dung đã không còn kiên nhẫn, hắn xoa xoa huyệt thái dương ép mình bình tĩnh lại, lẳng lặng đợi thang máy cách mấy tầng dừng một cái, cách mấy tầng đứng một cái, rốt cuộc sau khi vượt qua hơn chục tầng lầu thì hắn đã về đến nhà.
Thang máy rốt cuộc dừng tại tầng 10, Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay không biết vì cái gì mà hắn đặc biệt cảm thấy mất mát, khổ sở, giống như nén toàn bộ hối hận, thương tiếc lại với nhau.
Đèn cảm ứng ngoài hành lang sẽ tự động bật lên khi có người đi qua, nhưng đèn có tuổi rồi cộng thêm thiếu sửa chữa, Phương Dung phải vỗ tay mới bật được.
Cả người hắn mỏi mệt, vừa mở cửa cái gì cũng chưa làm đã nằm xuống ngủ.
Vừa mới lết bộ về rất mệt, nhưng khi an ổn nằm trên giường thì lại không mệt nữa, Phương Dung trong bóng tối mở mắt ra, thất thần nghĩ chuyện khác, không biết qua bao lâu mới nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi ngủ.
Ngày hôm sau là một buổi sáng tràn ngập ánh nắng rạng rỡ.
Hắn bị âm thanh cuộc gọi đến đánh thức, Mạnh Tu Viễn gọi điện thoại tới, “Tìm được nó rồi.”
Phương Dung đột nhiên ngồi dậy, “Ở nơi nào?”
“Máy theo dõi chỉ có thể hiển thị là ở Bắc La - thành phố hải sản, cụ thể ở đâu không xác định được.”
“Tôi biết rồi.” Phương Dung lập tức xốc lên chăn, mặc quần áo, “Từ từ, một lát nữa tôi đến ngay, bây giờ tôi nói trước cho anh phương pháp.”
Hắn giống như đối với việc có thể mang Phương Hoa trở về rất tự tin, ngay cả Mạnh Tu Viễn cũng nhịn không được tò mò, rốt cuộc là biện pháp gì?
Bắc La của thành phố hải sản là nơi rồng rắn hỗn loạn, diện tích rộng, không có lệnh điều tra rất khó tìm ra một người.
Ở một tầng ngầm trong khu Bắc La, Phương Hoa đang vén tay áo rửa chén, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, rửa chén cũng có máy chuyên dụng, mọi nhà đều sử dụng, trên cơ bản không cần con người rửa chén nữa.
Nhưng nơi đây là Bắc La, bản thân hải sản đã là đồ cực quý, được đánh bắt trong thế giới Thú Nhân, trải qua trăm ngàn đắng cay để khi đưa tới đây vẫn còn sống, cho nên hải sản chỉ có người có tiền có quyền mới có thể ăn.
Kẻ có tiền có quyền thích hưởng thụ, không chỉ cần người phục vụ, đến cả việc rửa chén cũng phải dùng con người, hơn nữa khuôn mặt không được quá xấu.
Gương mặt của Phương Hoa vốn được xếp vào người phục vụ vip, nhưng nó không cười không nói, đắc tội không ít khách hàng thích đùa giỡn nó, cho nên bị phân tới phòng rửa chén làm việc.
Ánh đèn ở tầng ngầm không tốt lắm, trong không gian tối tăm tản ra ánh sáng ấm áp, Phương Hoa không nói một lời, động tác không nhanh không chậm lấy một cái đĩa đặt trong nước ấm ra rửa.
Trên bàn đã có vài chồng chén đĩa đã rửa, đương nhiên vẫn chưa rửa xong, người rửa chén chính là một phụ nữ, thấy nó có chút ngốc nên cũng không thúc giục, vậy nên có đôi khi Phương Hoa sẽ rửa chén đến nửa đêm, cả đôi tay đều trắng bệch.
Nó không biết từ chối, đồng nghiệp ném cho nó một đống chén đĩa lớn rồi chạy đi hẹn hò, nó liền ở lại chỗ này tiếp tục rửa.
Đổ thức ăn thừa, tráng sơ qua nước lạnh một lần, sau đó ngâm trong nước ấm sạch để thải độc chén đĩa, công việc đơn giản như vậy nhưng nó phải tốn rất nhiều thời gian, phản ứng so với người bình thường cũng chậm hơn, cho nên tiền công ít nhất trong các nhân viên, nhưng nó chỉ có một mình, đối với cuộc sống hằng ngày không có yêu cầu lớn, có thể ăn ngon thì ăn ngon, không có thì ăn dở, không hề kén ăn.
Đương nhiên sẽ có lúc nó muốn ăn kẹo que, nếu là vị sữa bò thì càng tốt.
Đồng nghiệp vẫn còn có đạo đức, quăng cho nó một đống công việc đồng thời cũng không bạc đãi nó, mang cho nó một hộp bánh kem nhỏ, nó không nỡ ăn, chuẩn bị cất đi đem về cho Phương Dung.
Tầng ngầm nóng oi bức, rửa chén phải rửa bằng nước ấm, dẫn tới nhiệt độ cao, bánh kem không chịu được đã bị chảy, lúc Phương Hoa mở ra xem thì sửng sốt.
Chocolate sợ nhất là nhiệt độ cao, đã chảy sềnh sệch, ban đầu bánh kem nhìn rất đẹp mắt nhưng bây giờ đã dính thành một bãi, nếu không phải nó không yên lòng, cách một khoảng thời gian sẽ mở ra xem thì chỉ sợ bánh kem sẽ càng thảm hơn.
Phương Hoa do dự một chút, cuối cùng gói bánh kem lại, sau đó cầm theo hộp bánh kem từ cửa sau đi ra ngoài, trên eo nó còn đang mặc tạp dề, giống như bé gái nhỏ đi đưa cơm cho cha mẹ.
Bởi vì lớn lên xinh đẹp, người khác không đối xử tệ với nó, nó cũng càng ngày càng thông minh, học được cách sử dụng các phương tiện tiện lợi hiện nay, được đi xe chuyên dụng miễn phí đến khu phố nhà Phương Dung.
Nhưng người khác ngồi ở trong xe, còn nó ngồi trên đỉnh xe, đến trạm thì từ trên nhảy xuống, theo đám người vào thang máy.
Thang máy lảo đảo lắc lư, rất nhanh tới tầng 10, cửa vừa mở ra, Phương Hoa đột nhiên sửng sốt, người nó muốn gặp đang đứng đối diện nó, trên mặt lộ vẻ gấp gáp, giống như có chuyện quan trọng cần phải làm ngay.
“Sao em lại ở đây?” Hiển nhiên, so với nó Phương Dung càng giật mình hơn.
Phương Hoa lắc lắc bánh kem trong tay, từ thang máy đi ra, “Cho anh.”
Vẻ mặt nó dịu dàng, như chưa từng nghe thấy lời nói tàn nhẫn hôm qua của Phương Dung.
Tầm mắt Phương Dung di chuyển từ mặt nó xuống cái hộp, hộp vẫn rất đẹp mắt, nơ bướm còn ngay ngắn, xem ra nó đi đường rất cẩn thận.
Tâm trạng của hắn phức tạp, trong lòng có rất nhiều cảm xúc không rõ tên, rốt cuộc vẫn nhận lấy hộp bánh, cẩn thận mở ra.
Có lẽ do nó nóng lòng đi tìm hắn nên bánh kem đã không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu, bánh kem vốn dĩ được lấy từ tủ lạnh ra, một khi lấy ra sẽ nhanh chóng bị chảy, còn để trong tầng ngầm có nhiệt độ cao, hiện tại đã chảy thành một mớ hỗn độn, miễn cưỡng mới nhìn ra là cái gì.
“Đây là…… Bánh kem?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT