Thời điểm cuối tháng, Tần Tình liền hoàn thành các công việc trong trường, cùng Văn Dục Phong trở về Thanh Thành.

Tất cả các hành lý đóng gói xong đều được Văn Dục Phong đưa tới chỗ nhà thuê còn chưa kết thúc kỳ hạn của Tần Tình, Tần Tình thu dọn đơn giản liền kéo Văn Dục Phong rời khỏi nhà trọ.

“Trưa nay em không về nhà ăn cơm?”

Văn Dục Phong không yên tâm hỏi.

“Không.”, Tần Tình cười đến đôi mắt cong thành mảnh trăng non: “Em nói với trong nhà buổi chiều mới về tới Thanh Thành.”

“...Lá gan lớn à.”, Văn Dục Phong cười nhẹ: “Vậy cũng được. Giữa trưa, sau khi cơm nước xong, cùng anh đi chọn vài món quà đi?”

Tần Tình sửng sốt: “Quà?”

“..”

Văn Dục Phong không vội nói tiếp, từ ghế điều khiển nghiêng tầm mắt tới, như có thâm ý mà nhìn cô.

“Nhìn đường, đừng nhìn em.”, Tần Tình mở miệng theo bản năng, đi theo cô là ánh mắt lay động: “À, không phải anh muốn chuẩn bị... quà tới nhà em chứ?”

Mới vừa bị ánh mắt oán giận của Tần Tình lườm quay trở lại đường chính, Văn Dục Phong chỉ đành mắt nhìn thẳng nhẹ giọng đáp.

“Uhm.”

Qua hai giây, tầm mắt của anh liếc nhìn gương chiếu hậu ngoài xe, môi mỏng cong thành độ cung: “Bằng không?”

“Là muốn chọn quà gặp mặt sao...”

Tần Tình nghĩ tới Lê Tịnh Hà khả năng sẽ có thái độ phản đối, không khỏi có chút đau đầu.

Cô duỗi tay gõ gõ cái trán: “Cái này quả thật rất quan trọng, để em nghĩ lại.”

“Bà nội có thích thứ gì đặc biệt không?”

Tần Tình nhớ tới trước kia phản ứng của bà nội Tần trước mặt mẹ vậy mà thay mình bảo vệ Văn Dục Phong, không khỏi cười khẽ: “Anh, tính sao? Em thấy bà nội từ lúc trước đối với anh đã đặc biệt hài lòng nha, thoạt nhìn hận không thể khiến anh làm cháu trai của bà mới được.”

Văn Dục Phong nhìn phía xa, biểu tình bất động, ngữ khí bình tĩnh:

“Cháu rể với cháu trai, chắc cũng không có gì khác biệt.”

“...”, Tần Tình nghẹn lời, sau một lát mới nhịn không được mà nhỏ giọng trở lại: “Khác biệt lớn đó.”

Sau đó cô lại vì mở đầu cẩn thận suy nghĩ một lát: “Trước đó mấy năm em vẫn luôn cảm thấy bà nội là một nữ thanh niên văn nghệ, thích đọc sách báo, cũng chăm đủ loại hoa cỏ. Nhưng mà bây giờ...”

“Bây giờ thì sao?”

Tần Tình nhịn không được mà cười: “Bà nội đuổi kịp tin tức thời đại quá nhanh, những từ ngữ trên mạng bà dùng so với em càng trôi chảy. Bình thường bà cũng không ở nhà đọc sách, cùng nhóm bạn lớn tuổi ra ngoài tản bộ. Cho nên rốt cuộc bây giờ bà thích cái gì, em cũng không rõ lắm.”

Tâm tư của Văn Dục Phong hơi đổi, liền có quyết định, sau đó liền xoay đầu_____

“Vậy chú thì sao?”

Tần Tình nhíu mi: “Ba nói với bên ngoài là nhiệt tình yêu thích cờ vây, nhưng theo em quan sát, ba ở nhà đa số thời gian là xem đá bóng... song bàn cờ và quân cờ trong phòng cất đồ đã đóng bao nhiêu lớp bụi rồi.”

Nói tới đây, Tần Tình giương mắt hỏi: “Anh sẽ không chơi cờ chứ?”

“...”

Văn Dục Phong cười thấp: “Cờ caro tính không?”

Tần Tình: “...”

Thấy ngũ quan của Tần Tình dần nhăn lại, Văn Dục Phong nhịn không được nghiêng tầm mắt cười trấn an: “Đừng lo lắng.”

Tần Tình khẽ buông lỏng thần sắc, trêu đùa nói: “...Tới lúc đó ba của em rủ anh đánh một ván cờ, sau đó anh lấy cờ caro ra________ tưởng tượng tới đây, em có thể không lo lắng sao.”

“Vậy không bằng bây giờ em về nhà trước, đem bàn cờ ở phòng chứa đồ huỷ thi diệt tích?”

“...Cũng không phải không thể.”

Thấy Tần Tình nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả thi của phương án náy, biểu tình của Văn Dục Phong bất đắc dĩ.

“Em không tin tưởng anh như vậy sao?”

“Là chính anh nói anh chỉ biết chơi cờ caro.”

“...Quy tắc cờ vây anh ít nhiều học qua một chút.”, Văn Dục Phong buông tiếng thở dài, trong ánh mắt nhìn Tần Tình nhiễm ý cười nhàn nhạt: “Huống chi, dù cho anh sẽ không thắng, mà sẽ thua.”

Tần Tình: “Anh suy nghĩ kỹ nha, ba của em ghét a dua nịnh nọt.”

“À, anh đây là tranh thủ thua không khó coi.”

“...Được rồi, cái tiếp theo đi.”

“Chờ một chút.”, Văn Dục Phong hơi nhíu mày, đánh gãy lời của Tần Tình.

Tần Tình khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Văn Dục Phong không vội trả lời, chỉ đánh tay lái sáng bên phải, thần sắc nghiêm túc mà đem xe đỗ ở chỗ dừng xe khẩn cấp.

Sau đó anh lấy di động ra.

Toàn bộ quá trình Tần Tình nhìn phát ngốc, thẳng tới khi biết Văn Dục Phong chạm mở ghi nhớ trong điện thoại, bên trong lộ ra ghi chú rõ ràng trật tự.

“Quả nhiên là thiếu sót một chút.”

“...Hả?”

Văn Dục Phong giương mắt: “Chú bình thường với sở thích thuốc lá và rượu thì như thế nào?”

Tần Tình: “...”

“Không phải anh còn chuyên làm ghi chép chứ?”

“Làm. Trước khi thi đại học chưa bao giờ nhiêm túc chỉnh sửa qua chú bút như vậy.”

“...”

Rốt cuộc Tần Tình cũng nghĩ thông suốt________ trước đó cô ở thư viện trường chuẩn bị bảo vệ, vẫn luôn không rõ người này đang tập trung tinh thần mà nhìn di động sửa sang lại tài liệu gì, còn hoang mang một đoạn thời gian... Bây giờ xem như đã rõ chân tướng.

Ngẫm lại người này nghiêm túc nghiên cứu làm sao vượt qua ngăn cản trong nhà, lại đã tiêu hao bao nhiêu tâm tư lẫn lo lắng, trong khoảng thờn gian ngắn, trong lòng Tần Tình như ngũ vị tạp trần.

Chỉ là đối với ánh mắt nghiêm túc của người nọ, Tần Tình chỉ có thể đem những tâm tình đó kiềm chế xuống_________

“Thuốc lá và rượu ba của em đều dính, chẳng qua không tính là ham mê. Phương diện thói quen sinh hoạt, ba là người tự chủ rất mạnh.”

Không chờ Văn Dục Phong gật đầu, Tần Tình lại chau mày bổ sung: “Chẳng qua mẹ của em với phương diện thuốc lá này... có chút bài xích.”

Văn Dục Phong không nói tiếp, chau mày cúi đầu nhìn vào bút ký trong tay.

Tần Tình nhíu mày: “Nếu mẹ hỏi, anh nói bản thân không chạm vào thuốc là được.”

Văn Dục Phong ngẩng đầu lên muốn nói cái gì, chỉ là sau khi nhìn biểu tình của Tần Tình có hơi rối rắm, ánh mắt anh hơi loé.

Một lúc lâu sau, anh lên tiếng, một lần nữa thu tầm mắt lại.

“Vậy dì thích...”

................

Đến thời gian xác định, buổi tối trước ngày Văn Dục Phong phải chính thức tới nhà gặp mặt, tuy Tần Tình tự khai thông tâm lý cho bản thân vài lần, nhưng vẫn không khỏi mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô với hai cặp mắt quầng thân từ phòng ngủ bước ra, khiến bà nội Tần đang chuẩn bị bữa sáng phải hoảng sợ________

“Ôi trời Điềm Điềm à, tối qua cháu đây là không ngủ được sao?”

“...”, Tần Tình thở dài: “Ngủ không ngon ạ.”

Bà nội Tần nghe vậy, đè thấp giọng lại gần: “Lo lắng cho Tiểu Dục à?”

Tần Tình do dự, vẫn là gật đầu.

Bà nội Tần vỗ vỗ vai cháu gái ngoan nhà mình, cười tủm tỉm: “Tin tưởng nó, Tiểu Dục sẽ không có vấn đề.”

Tuy rằng an ủi này không thấy được ảnh hưởng thật sự, nhưng tâm tình của Tần Tình quả thực tốt lên không ít.

Cô vừa lộ ra gương mặt tươi cười, chuẩn bị xắn tay áo qua hỗ trợ, liền nghe thấy bà nội Tần xoay lưng về phía mình nói tiếp nửa câu sau_______

“Theo bà thấy, cháu thay vì lo lắng cho Tiểu Dục, không bằng lo lắng cho chính mình.”

Tần Tình: “...”

Thanh âm của bà nội Tần phía kia vẫn còn tiếp tục: “Nhưng đừng bọc phía trước Tiểu Dục, cháu ở phía sau chọc thủng lỗ cho người ta.”

“...Bà nội, nếu chỉ có thể chọn một cháu trai cháu gái, giữa cháu và Văn Dục Phong bà chọn ai?_______ Văn Dục Phong nhỉ?”

Bà nội Tần nghe vậy nghiêm túc tự hỏi, sau đó vẫy vẫy tay: “Vẫn là chọn Điềm Điềm chúng ta đi.”

Tần Tình còn không lộ ra bộ dạng tươi cười, liền nghe bà nội Tần lại bồi thêm một câu________

“Dù sao Điềm Điềm chúng ta ở đây, Tiểu Dục khẳng định cũng sẽ bị lừa về.”

Tần Tình: “...”

Bên này Tần Tình cùng bà nội Tần ở trong nhà bếp bận rộn không bao lâu, Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà ra ngoài tập thể dục buổi sáng đã trở về nhà.

Tần Tình nhìn thế nào cũng cảm thấy hai vị này nhất định ở bên ngoài bàn bạc qua đối sách “mưu đồ bí mật” gì đó.

Vì vậy, bữa sáng mỹ vị phong phú Tần Tình ăn cũng không biết mùi vị gì.

Sau bữa sáng, bốn người cũng chưa trở về phòng, tất cả đều ngay ngắn ngồi trên sô- pha.

Sau một hồi giằng co trầm mặc quỷ dị này, Lê Tịnh Hà rốt cuộc nhịn không được nhìn về phía bà nội.

“Mẹ, sáng nay mẹ không đi ra ngoài?”

Bà nội Tần cười tủm tỉm, vờ nghe không hiểu: “Trong nhà có khách, đương nhiên không đi. Vài ngày trước, mẹ cũng đã nói qua với các bà ấy rồi.”

“...”

Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc bất đắc dĩ liếc nhìn nhau một cái.

Bà nội Tần trộm làm động tác tay ý thắng lợi với Tần Tình.

Tần Tình cố gắng nhịn cười.

Bốn người cứ vậy mà đuổi theo suy nghĩ, chờ tới đúng 9 giờ tiếng chuông cửa vang lên.

Tiếng chuông cửa vang lên kia, tim của Tần Tình đập lỡ một nhịp.

____________

Rõ ràng đã chuẩn bị tốt tâm lý dù cho bị phản đối, nhưng thật sự tới giờ phút này, cô phát hiện ra các loại tình huống nghiêm túc trong suốt hơn 20 năm mà bản thân gặp phải_________ đại khái cũng chưa khiến cô khẩn trương như vậy.

Quá trình đi mở cửa, Tần Tình đều nhịn không được muốn cúi đầu nhìn xem tay chân của bản thân có nhất quán hay không.

Cảm giác khẩn trương này vẫn tiếp tục tới khi cô mở cửa, thấy cặp mắt chuyên chú lại quen thuộc kia.

Vì vậy một giây trước tim còn giống như nổi trống, đột nhiên lại như được một lực lượng nào đó trấn áp xuống, cô cầm lòng không đậu mà nhìn người ngoài cửa lộ ra một nụ cười tươi xinh đẹp.

Người đứng ở ngoài cửa không vội vã tiến vào, cũng không vội chào hỏi với người lớn đang ở chỗ khuất tầm nhìn bên trong.

Anh chỉ rũ mắt nhìn Tần Tình, đáy mắt đều lấp đầy ý cười:

“Buổi sáng tốt lành, Điềm Điềm.”

Rõ ràng là không nói gì, Tần Tình không rõ làm sao gương mặt liền có chút nóng lên.

Cô duỗi tay tiếp nhận đồ trong tay trái của Văn Dục Phong, giọng nhỏ mang ý cười: “...Anh cũng buổi sáng tốt lành, Văn Dục Phong.”

Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà đứng ở bên trong cánh cửa bất động thanh sắc mà trao đổi ánh nhìn.

Tới đây, Văn Dục Phong đi vào cửa, sau khi cùng bà nội Tần và cha mẹ Tần chào hỏi qua, liền thay xong đôi dép mới đã chuẩn bị sẵn.

Tần Kinh Quốc chủ động mở miệng, tiếp Văn Dục Phong ngồi xuống.

“Tiểu Văn đúng không? Sáng sớm như vậy đã chạy tới, vất vả cho cháu rồi, thời tiết bên ngoài không tồi chứ?”

Văn Dục Phong gật đầu: “Thời tiết rất tốt, là ngày phù hợp cho rèn luyện tản bộ. Về thời gian, chỉ cần không làm phiền tới công việc của chú và dì là được.”

Tần Kinh Quốc cười cười: “Điểm này nhất định không phiền tới chúng ta, chẳng qua người trẻ các cháu bây giờ đều quen ngủ dậy trễ nhỉ? Chú thấy Tiểu Tình cứ như vậy.”

Không đợi Tần Tình phản bác cái gì hoặc Văn Dục Phong đáp lại cái gì, bà nội Tần vẫn luôn ngồi ở ghế sô- pha đơn đã mở miệng.

“Con đừng lấy việc làm và nghỉ ngơi của Điềm Điềm ra đánh giá Tiểu Dục. Khi Tiểu Dục ở đối diện nhà mẹ, ngủ sớm dậy sớm mỗi ngày rèn luyện, so với người già là mẹ đây càng đều đặn.

Tần Kinh Quốc không nghĩ tới lời còn nói không tới hai câu liền bị lão thái thái nhà mình chặn lại, nhất thời thần sắc có chút xấu hổ.

Văn Dục Phong nhìn về phía Tần Tình, cười nói tiếp: “Con gái ngủ nhiều một chút, rất tốt cho làn da.”

Không đợi ba vị trưởng bối nói cái gì, anh lại nói nửa câu sau: “Chẳng qua sau này có cơ hội, cháu cũng sẽ đốc thúc thói quen sinh hoạt của Điềm... Tình Tình, khỏe mạnh xếp nhất.”

Lờn này về mặt chăm sóc cảm xúc không chê vào đâu được, Tần Kinh Quốc nhất thời không theo kịp, ánh mắt nhìn về phía Văn Dục Phong vậy mà thật ra không xa cách.

Lê Tịnh Hà ngồi bên cạnh bất động thanh sắc mà tiếp câu chuyện.

“Dì nghe Tần Tình nói, cháu ở bộ đội đã nhiều năm, làm việc và nghỉ ngơi quả thực sẽ không có vấn đề gì... cũng không biết thói quen sinh hoạt cá nhân của cháu như thế nào?”

Văn Dục Phong hơi ngẩn ra.

Lê Tịnh Hà: “Cháu có uống rượu không?”

“...”, thần sắc Tần Tình căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Văn Dục Phong.

Sau đó cô liền thấy Văn Dục Phong gật đầu.

“Gặp trường hợp hẳn là uống, sẽ uống một ít ạ.”

Thần sắc Lê Tịnh Hà không đổi, tiếp tục hỏi: “Vậy thuốc lá thì sao?”

Tần Tình hơi nắm chặt đầu ngón tay.

“Hút qua ạ.”

“...!”, Tần Tình cứng lại, gương mặt cuống quýt.

“Nhưng đã bỏ ạ.”, Văn Dục Phong cười nhạt.

Lê Tịnh Hà nhíu mày: “Bỏ khi nào?”

Văn Dục Phong: “Hôm qua ạ.”

“...”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vì để lừa Điềm Điềm đem về nhà, ngoại trừ không khí không gì Dục ca không thể phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play