Buổi sáng, Tần Tình ngồi trước bàn ăn nhà bà nội, nhìn bánh cà rốt chiên vàng trước mặt mà phát ngốc.

Cả đêm ngủ không ngon, trong giấc mơ tối hôm qua toàn là hình ảnh đôi mắt đột nhiên nheo lại cùng câu nói kia của người nọ.

"Bắt đầu từ sáng mai bắt đầu, anh đưa em đi học, thế nào?"

Thanh âm khàn khàn như lại đang bên tai vang lên, chiếc đũa trong tay Tần Tình run lên, bánh cà rốt rơi xuống chiếc đĩa sứ.

Đĩa sứ bị bánh rơi xuống kêu "cạch" một tiếng, Tần Tình cũng theo đó đột nhiên hoàn hồn.

"Điềm Điềm, có phải chương trình học của năm hai quá mệt không?"

Bà nội Tần nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, lo lắng nhìn Tần Tình hỏi: "Sao sáng nay cháu không có tinh thần gì vậy?"

Tần Tình vẫy vẫy tay.

"Không có, bà... chỉ là cháu đang suy nghĩ thôi, nên mới thất thần."

"Vậy đừng vội, cứ từ từ nghĩ. Bà thấy hôm nay cháu dậy sớm hơn mọi ngày nhiều, chậm một lát cũng không sao."

Bà Tần vừa nhắc nhở như vậy, Tần Tình liền giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trong nhà.

Đã 7 giờ.

Cách thời gian hẹn với người nọ còn 10 phút, Tần Tình vội vàng đem chiếc bánh cà rốt trên đĩa ăn hết, đứng dậy chạy vào phòng mình.

"Hôm nay ở trường cháu có chút chuyện."

Tần Tình vừa soạn sách vở vừa giải thích với bà Tần: "Cho nên buổi sáng cháu phải đi sớm hơn."

"Hả? Cháo còn không kịp ăn mà, đi vội vã như vậy sao?"

"Vâng."

Tần Tình quay lại gật đầu thật mạnh.

Bà nội Tần không còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.

Bà vừa thu dọn chén đĩa vừa nói: "Chuyện gì mà quan trọng vậy chứ, bữa sáng còn không kịp ăn hết, mỗi ngày lại bắt học sinh học thêm tiết tự học buổi tối kia, trường học này thật là..."

Tần Tình chột dạ ở bên cạnh nghe.



Tuy rằng đã hẹn 7h10, nhưng dù sao cũng là cô muốn bồi thường cho người ta, không thể để người ta chờ mình được.

Nghĩ như vậy, Tần Tình khoác cặp lên vai, đi tới cửa nhà.

"Buổi trưa tan học nhớ về sớm chút nhé."

Tiếng bà Tần dặn dò truyền đến từ nhà bếp.

"Cháu biết rồi ạ, tạm biệt bà."

Tần Tình một bên đáp lời, một bên đẩy cửa ra ngoài.

Tầm mắt cô quét qua cửa nhà đối diện, không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm.

Sau khi cài khóa chống trộm lại, Tần Tình đi tới chỗ thang máy.

Đi qua một lối lẽ, ánh dương chiếu tới bên chân Tần Tình, cảm giác ấm áp khiến tâm tình bất giác tốt lên.

Tần Tình hơi cong khóe môi, tầm mắt thuận theo đó nhìn tới ô cửa sổ gần thang máy.

Sau đó cô ngẩn ra một chút.

Bên cửa sổ, một nam sinh mặc đồng phục đang dựa nghiêng trên tường, quần tây tôn lên dáng chân thon dài của cậu, dù lúc này chúng đang lười biếng bắt chéo nhau thì cũng không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm. Áo khoác ngoài không cài cúc, hai vạt áo buông bên người, để lộ ra vòng eo được áo sơ mi trắng ôm lấy.

Đường nét tinh xảo tiếp tục hướng lên trên, cuối cùng bị giấu trong áo khoác tây trang màu đen.

Người nọ có lẽ mới vừa tắm sau khi chạy bộ buổi sáng, mái tóc đen mượt chưa kịp khô hết.

Lúc này, cậu nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh tưởng chừng như cũng long lanh nước.

Không biết như thế nào, Tần Tình bỗng nhiên nhớ tới khi nhìn thấy cậu ở đấu trường võ tổng hợp... Là hình tượng khiến cô đến nay vẫn cảm thấy xa lạ, mang theo một loại chiếm hữu xâm lược khó nói.



Trong lúc Tần Tình thất thần, một chút cảm xúc không được tự nhiên thoáng qua đáy mắt Văn Dục Phong.

Điếu thuốc cháy dở trên môi bị cậu lấy xuống, dập tắt rồi ném vào gạt tàn của thùng rác kim loại gần đó, sau đó giơ tay xua đi mùi khói quanh mình.

Nhìn về đôi mắt của cô gái nhỏ phía trước, nhìn thật kỹ, bỗng cảm thấy có chút chật vật xấu hổ.

Chờ làm xong những động tác này rồi cậu mới rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay.

7h1', so với thời gian hẹn trước sớm chín phút.

Văn Dục Phong cười khổ.



Sớm đã đoán được bạn học nhỏ của cậu thật sự rất ngoan ngoãn, tám phần sẽ tới chỗ hẹn trước, cậu đúng là không nên đứng đây hút thuốc mà.

Ngày đầu tiên đã gặp tình huống này...

Chậc.

Văn Dục Phong bực bội rũ mắt.

"Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Cậu còn đang thất thần thì cô gái nhỏ không biết đã đi tới bên cạnh cậu từ khi nào, khuôn mặt xinh đẹp biểu tình nghiêm túc, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn cậu.

"Đây là tuổi của anh còn chưa lớn thôi, chuyện này đối với sức khỏe thân thể sau này không tốt. Cho dù khi trẻ không có vấn đề gì, nhưng đến lúc cao tuổi sẽ phải chịu khổ."

Nam sinh rũ mắt, đối diện với đôi mắt đang ngước lên nhìn mình, không nhìn ra cảm xúc gì kì lạ, chỉ có bộ dáng lo lắng ân cần của lão cán bộ.

"..."

Văn Dục Phong trầm mặc.

Qua vài giây, tâm tình như sương mù tan đi, cậu quay mặt sang chỗ khác, cười khẽ một tiếng.

Dưới nắng vàng, nụ cười như được mạ một tầng ánh sáng, cứ ngỡ là một bức kỳ họa, làm Tần Tình ngẩn ra một chút.

Sau khi phục hồi tinh thần cô lại nghĩ:

Trên đời này sao mà có chuyện kỳ quái như vậy được?

Rõ ràng người trước mắt này luôn trốn học, đánh nhau, hút thuốc... Trong nhận thức của cô đây đều là việc làm của những học sinh cá biệt, hư hỏng.

Nhưng cố tình cậu chỉ cần cười một cái liền giống như suối nước thanh mát cùng tiếng còi lanh lảnh, dễ dàng xoa dịu tất cả cảm xúc mặt trái của cô, chỉ còn lại niềm vui và hi vọng.

Cho nên vì vậy cô mới không muốn tin tưởng cậu sẽ là một học sinh cá biệt như lời đồn chăng?

Rõ ràng cậu cười lên đẹp đẽ như vậy, so với bất kì nụ cười nào cô từng gặp qua đều khiến lòng người rạng rỡ hơn hẳn!

Một người như vậy... Sao có thể là học sinh hư hỏng?

Mà Văn Dục Phong vừa hoàn hồn lại liền thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình không biết vì sao bỗng bày ra bộ dạng rối rắm nhân sinh phức tạp.

Mắt đen nhiễm ba phần ý cười, tay cậu đút vào túi quần, hơi cúi eo xuống, đè thấp giọng cười hỏi:

"Từ lần trước anh đã tò mò rồi, những lời này... rốt cuộc là em học từ ai vậy?"

Tần Tình bị câu nói của Văn Dục Phong gọi ý thức về, cô chưa kịp nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần thì đã theo bản năng trả lời.

"Bác em nói với anh họ em như thế."

"...Anh họ em?"

Ý cười trên mặt Văn Dục Phong nhạt đi, cậu ngồi dậy, nheo mắt.



"Chính là cái người mỗi tối đều tới trường đón em đó?"

Tần Tình không phát hiện cảm xúc nguy hiểm xoay chuyển dưới đáy mắt nam sinh, gật đầu "Ừm" một tiếng.

"Tình cảm anh em của hai người tốt nhỉ?"

"Vâng, anh họ đối với em rất tốt. Từ nhỏ đều là anh ấy..."



Nói tới đây, Tần Tình liền cười đến mắt cong như vầng trăng non.

Chẳng qua thấy biểu tình nguy hiếm của nam sinh đối diện, Tần Tình bỗng dưng tỉnh thần.

Sao mình lại nói chuyện này với người ngoài chứ?

Tần Tình hoảng loạn dời mắt, đi đến chỗ thang máy ấn nút đi xuống.

"Chúng ta nên đi học thôi."

"..."

Văn Dục Phong không nói chuyện, chỉ nhấc chân theo qua đó.

Một đường không nói gì xuống dưới lầu, Tần Tình lúc này mới đột nhiên chú ý người đi bên cạnh này chẳng mang theo cái gì cả.

Bước chân cô dừng lại, mắt hạnh mở to.

"Anh đến trường không mang cặp sao?"

Văn Dục Phong nhẹ nhướng mày: "Em cảm thấy anh nên mang sách gì?"

"..."

Ngẫm lại người này hiếm khi xuất hiện trong lớp, trước nay cũng không bao giờ nộp bài tập Toán, Tần Tình không khỏi nhăn khuôn mặt nhỏ.

"Anh không thích học sao?"

Đối với vấn đề này, Văn Dục Phong không trả lời, cười như không cười nâng mắt nhìn cô gái nhỏ.

Tần Tình rối rắm: "Mỗi lần nộp bài tập Toán, chỉ có anh và Lý Hưởng, Triệu Tử Duệ không nộp... Nhưng học Toán thật ra rất vui."

Cô ngước mắt, nghiêm túc nhìn về phía nam sinh: "Đặc biệt là những phương pháp giải đề không cố định, giống như năm hai chúng ta sẽ học hoán vị và tổ hợp, tìm được phương pháp đơn giản so với cách giải ban đầu, giảm thiểu thời gian tính toán, cuối cùng tính ra được một đáp án không theo phương pháp thông thường, sau đó lại thử lại để nghiệm chứng kết quả, điều này có cảm giác thành tựu rất lớn!"



Vừa nói tới đây, trong đôi mắt thuần khiết tựa như có ánh sáng rực lên.

Khi cô nói xong, dù là Văn Dục Phong cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của cô gái nhỏ đối với việc mày mò các cách giải toán.

Cậu không khỏi cong môi cười theo cô.

"Em rất thích Toán Học?"

Tần Tình dùng sức gật đầu, lại lắc đầu.

"Không chỉ Toán Học. Ngữ Văn và Chính trị em đều rất thích, em thích ngâm nga những bài thơ dài hoặc là ngẫm nghĩ những lý luận logic, Tiếng Anh cũng vậy, em thích những từ đơn, câu văn học bài luận trong đó, còn có Điện tử học, là một phần của Vật Lý..."

Cô gái nhỏ càng nói càng vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhiệt tình tới mức phiếm hồng, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lộ ra sự hoạt bát sôi nổi đúng lứa tuổi của mình.

Chờ đến hai người cùng nhau đi ra khỏi Phú Lâm Uyển, bác bảo vệ chào hai người một tiếng, bây giờ Tần Tình mới trở về từ những suy nghĩ của mình.

Sự hăng hái sôi nổi vừa rồi thu liễm lại, cô đỏ mặt, hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng hỏi:

"Em nói mấy cái này, có phải anh không thích nghe không?"

"Đúng là anh không thích học."

Văn Dục Phong nhìn cái đầu nhỏ cúi xuống ngày càng thấp, cậu cười khẽ.

"Chỉ là, anh thích nghe em nói."

"...Hả?"

Tần Tình khó hiểu ngẩng mặt.

"Xe bus tới."

Ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên, né tránh cái nhìn của cô gái nhỏ, nhấc chân đi tới trạm xe bus cách đó không xa.

Tần Tình không kịp suy nghĩ xem lời Văn Dục nói trước đó có ý gì thì đã thấy xe bus dừng lại, vội nhanh chóng đuổi theo.

May mà khách chờ ở trạm xe không ít, khi Tần Tình và Văn Dục Phong tới nơi, những hành khách trước đó còn chưa kịp lên xe hết.

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play