Cảm nhận được anh hôn mắt mình, cơ thể Khương Tân Tân run rẩy.
Cô mở mắt, một mặt ngơ ngác nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như cô có thể nhìn thấy trong mắt anh toàn hình
bóng mình. Ánh mắt của anh hoàn toàn ôn hòa nội liễm như trước đây, nếu
như hôm nay anh hôn môi cô, có lẽ cô sẽ rung động, nhưng tuyệt đối sẽ
không giống như bây giờ, có chút thất thố, trong lòng như có sợi lông vũ lướt qua.
Anh thích cô, đương nhiên cô biết, nếu không cô cũng sẽ không mặc kệ bản thân mình.
Cô nhìn thấy được, nhìn thấy anh đang đi về hướng cô, mặc dù cô không hiểu nổi bên trong đôi mắt ấy cất chứa điều gì, nhưng cũng không xa lạ.
Giờ này khắc này, tựa như cô đang đứng trên đá ngầm, xa xa có thể thấy
những cơn sóng dữ dội đang ập đến, ngay khi nó muốn nhấm chìm cô, thì
những cơn sóng bỗng nhiên dịu êm, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lướt qua người cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự dịu dàng của Chu Minh
Phong.
Chu Minh Phong lùi lại một chút, dưới gọng kính vàng là đôi mắt đang mỉm cười nhìn cô.
Không phải là không muốn hôn.
Chỉ là, đột nhiên, muốn hôn mắt của cô hơn thôi.
Trong lòng Khương Tân Tân dâng lên một cảm xúc xa lạ khó tả, cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao xa xôi, tận lực chuyển chủ đề.
Ai kêu Chu mỗ ngây thơ như vậy.
Cô còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng...
Vừa rồi trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ miên man đi đâu đó.
"Nhìn đi, hôm nay thật nhiều sao, ngày mai là chắc trời sẽ nắng đấy." Lúc này trong lòng Khương Tân Tân rất loạn, cô cảm nhận được ở trong lòng mình
có mấy con thỏ con đang tìm củ cà rốt, cô không biết mình nên nói cái
gì: "Trước kia tôi từng đọc qua một quyển sách, trên sách nói, cứ mỗi
một người qua đời thì trên trời lại nhiều thêm một vì sao."
Ánh mắt Chu Minh Phong bỗng nhiên dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô đang nhìn bầu trời sao, trên mặt, cả đôi mắt đều rất sinh động.
Chu Minh Phong không phải là chính nhân quân tử gì đó.
Anh từng có cơ hội, anh biết cô động tâm với anh, nếu như anh thật sự muốn
làm chút gì đó, cũng không khó. Chỉ là lý trí cùng tình cảm đã kéo lại,
trên một phương diện nào đấy, anh hi vọng cô mãi mãi cũng không bao giờ
nhớ tới người mình từng yêu, bởi vậy, anh rất ti tiện muốn ngăn cách cô
với tất cả những thứ liên quan đến Tịch Thừa Quang, ở một phương diện
khác, anh cũng biết cô đang làm những gì, sở dĩ đứng ngoài quan sát, trừ chuyện không muốn ngăn cản việc cô muốn làm, còn lại là do sự kiêu ngạo từ trong tâm. Anh hi vọng nhất chính là, mặc dù có một ngày cô phát
hiện ra sự thật, cô vẫn sẽ giống ngày ở sân bay đó, kiên định đi về phía anh.
Anh không có cách nào để cô không biết rõ chuyện trước kia, không muốn ép buộc cô nhất định phải lựa chọn anh.
Anh với cô cách nhau hơn mười tuổi, lòng dạ tâm cơ thậm chí rất nhiều
phương diện khác, đều chiếm ưu thế. Nếu như điểm ấy không thể bỏ qua
được, vậy thì không khỏi quá buồn cười.
"Không uống rượu, dẫn cô đến đó, phong cảnh ở đó cũng đẹp, mặc dù vào cái giờ
này sẽ không thể nhìn được gì, nhưng cũng coi như dẫn cô đi ra ngoài."
"Được!" Khương Tân Tân liền đứng dậy:"Vừa vặn tôi muốn xem rượu anh giấu ở chỗ này."
Hai người cứ như vậy chuẩn bị ra cửa.
Trước khi ra cửa, Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân đổi lại đôi giày cao gót lúc đến đây, đang chuẩn bị mở miệng, nhớ tới cái gì đó, trong mắt chỉ
có sự mỉm cười lướt qua.
Cuối cùng anh cái gì cũng không nói.
Khương Tân Tân nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh đi ra ngoài. Kiến trúc nơi đây
rất tốt, mặc dù ở giữa sườn núi, nhưng trên đường cũng có vài thứ tốt,
cả chặng đường đi cơ hồ không có con muỗi nào, Khương Tân Tân rất khó
hiểu: "Tôi được xem là người giỏi hấp dẫn muỗi, tại sao hôm nay không có con muỗi nào."
Chu Minh Phong chỉ những thảm thực vật kia: "Nếu như tôi nhớ không lầm, chỗ kia có vài loại cây có công dụng đuổi muỗi. "
Anh kéo cô vào trong ngực mình, rồi lại chỉ về một hướng khác: "Cô nhìn kỹ
xem, trên cây có phải treo túi hay không, bên trong đều đựng thuốc đuổi
muỗi."
"Khó trách."
Từ nhà kính đến tửu trang, con đường
thẳng tắp nhưng lại không ngắn, cũng may lúc này là buổi tối, mấy nhà
đầu tư hiển nhiên phí rất nhiều tiền vào đây, đường đi mát mẻ như nước,
trong không khí còn có một mùi thơm ngát, nơi đây là khu nghỉ dưỡng,
nhiệt độ so với thành phố thấp hơn nhiều, đi trên đường không thấy có
chút nóng bức nào.
Vốn rất thoải mái, nhưng mà Khương Tân Tân cảm thấy gót chân truyền đến cảm giác khó chịu.
Hôm nay cô chọn một đôi giày mới, đôi này nhìn rất đẹp, nhưng lại hơn cứng, nếu như đi trên mặt đất bằng phẳng còn tốt, mấu chốt ở đây là bây giờ
cô đang ở giữa sườn núi a.
Khương Tân Tân một mặt khóc không ra nước mắt cúi đầu nhìn mũi giày.
Hôm nay cô bị Chu Minh Phong hôn nên đầu óc chậm chạp
Trước khi ra cửa thế mà lại không nghĩ tới chuyện nên đổi một đôi dép lê thoải mái dễ chịu.
Đồ đàn ông hại người!
Đúng lúc này, Chu Minh Phong dừng bước. Khương Tân Tân còn chưa phát giác
được, đi hai bước nữa mới phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn, anh đứng dưới cột đèn, giọng nói kiên định nói: "Tôi cõng cô."
Khương Tân Tân: "?"
Cõng cô sao?
Ý thức còn chưa nghĩ là đồng ý hay không muốn, thân thể ngược lại rất
thành thật, chờ lúc Khương Tân Tân phản ứng kịp, nàng đã bị Chu Minh
Phong cõng trên lưng.
Cô vòng lấy cổ của anh, cười hì hì. Không
biết vì cái gì, ghé trên tấm lưng rộng lớn của anh, cô đột nhiên có một
cảm giác mình vừa kiếm được cái gì đó... Mặc dù lúc ra cửa cô hơi chậm
chạp, đi giày cao gót, nhưng nếu như không phải vì bản thân đi giày cao
gót, rồi chân chịu không nổi, làm sao cô lại có cơ hội được Chu Minh
Phong cõng a.
Ài...
Chờ chút!
Cái này có được xem là sống tốt nên được thưởng không?
Cô híp híp mắt, cố tình nắm chặt hai tay, cô lại gần anh, cằm đặt trên bờ
vai anh: "Chu tổng, đột nhiên tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."
Chu Minh Phong: "Có thể, nhưng không nên ôm chặt như thế."
Khương Tân Tân càng siết chặt hơn một chút: "Không thể. Có một chuyện tôi
không biết nên lý giải ra sao, vừa rồi tôi nhìn giày có vài giây, làm
thế nào mà anh nhìn ra gót chân tôi đau? Anh hi vọng tôi nghĩ anh là
người có kinh nghiệm phong phú, hay là..." Cô dừng lại một chút, ngữ khí nguy hiểm: "Hay là anh đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra?"
Chu Minh Phong bật cười.
Khi anh cười lồng ngực hơi rung, cô đang ghé trên lưng anh cũng cảm thấy thế.
Cô hừ nhẹ một tiếng, thoáng buông lỏng tay đang ôm chặt anh ra, dùng sức bóp cánh tay của anh một chút.
Chu Minh Phong chỉ cười, đi cùng với cô, tâm tình luôn vui vẻ.
Khương Tân Tân là người đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi đi được một đoạn
đường, cô lại lôi một chuyện khác đến, ghé trên lưng anh, nghe tiếng hít thở của anh, chủ động mở miệng hỏi: "Có phải tôi nặng hay không?"
"Cô muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Khương Tân Tân: "..."
Cái người đàn ông ôn hòa nho nhã lại còn khiêm tốn kia đi đâu rồi?
"Tôi muốn nghe lời dễ nghe."
Chu Minh Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Xích lại gần một chút."
Khương Tân Tân nghe lời ôm anh chặt hơn nữa.
Bờ môi sát gần vành tai của anh, anh đang đi bỗng nhiên dừng bước lại, dọa cô một cái.
Hiển nhiên vẫn còn chưa phát giác ra được chính mình lơ đãng làm chuyện tốt gì.
Ánh mắt Chu Minh Phong tĩnh mịch, chỉ là cô không nhìn thấy, anh vừa cười
vừa nói: "Cô có thể nghe tiếng hít thở của tôi, nếu như thở mạnh, thì có nghĩa là cõng cô rất phí sức."
Đột nhiên phát hiện, vừa rồi tiếng hít thở của anh nhẹ nhàng đều đều, nhưng lúc này, đúng là có chút... Nói như thế nào đây, cảm giác giống như
đang cố tình thở mạnh.
"Ý anh là nói tôi rất nặng?" Nếu như không phải được anh cõng, nếu như không phải đang đi giày cao gót, cô thật sự muốn một cú Thomas xoay tròn, sau khi đứng xuống nhất định sẽ một cước
đạp bay anh.
Chu Minh Phong thở dài một hơi.
Khương Tân Tân: "Anh trầm mặc năm giây."
Chu Minh Phong: "Kỳ thật vấn đề này là do cô chẳng lẽ lại do tôi."
"Là sao?"
"Bởi vì chưa từng cõng ai, nên tôi không biết định nghĩa thế nào là nhẹ hay
nặng." Chu Minh Phong cười nhạt nói: "Tôi chưa từng cõng một ai cả, cho
nên xin đừng hỏi vấn đề này làm khó tôi."
Khương Tân Tân nghe xong lời này, đầu tiên là dừng lại.
Anh chưa từng cõng người khác sao?
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui vẻ.
"Còn cô?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi cô.
Khương Tân Tân nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Cô từng hỏi qua bao nhiêu người, cõng cô có nặng hay không." Anh hời hợt hỏi cô.
Khương Tân Tân trợn tròn mắt.
Vấn đề này bảo cô trả lời thế nào đây!
Quá gian xảo.
Cái vấn đề này, dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi a, chẳng lẽ ăn ngay nói thật sao?
Khương Tân Tân quyết định, không trả lời vấn đề này.
Cô ôm chặt anh, rất làm ra vẻ nói: "A có chút buồn ngủ, tôi ngắm mắt một chút a, đến hầm rượu thì anh gọi tôi dậy nha."
*
Cuối cùng cũng tới hầm rượu.
Các nhân viên ở sơn trang Tê Ngô đều rất tận tụy, cái giờ này mà vẫn có
nhân viên thay phiên tăng ca. Ánh sáng ở hầm rượu tương đối lờ mờ, trên
đường đi Chu Minh Phong cõng Khương Tân Tân rất vững, cuối cùng đã tới
nơi anh cất giấu rượu.
Cả một mặt tường đều là rượu Chu Minh Phong cất giấu.
Khương Tân Tân có chút lo nghĩ: "Tôi nhìn anh không giống như người hay uống rượu, tại sao lại cất chứa nhiều như vậy."
"Nhiều không?" Chu Minh Phong nói: "Đây chỉ là một phần nhỏ, tôi còn có một
tửu trang tư nhân, nếu cô có hứng thú, lần sau tôi xem dẫn cô tới đó."
"Như này vẫn còn không nhiều!" Khương Tân Tân không nghiên cứu về rượu
nhiều, tiện tay cầm một bình, chỉ có thể nhìn thấy năm: "Anh lại không
thường xuyên uống rượu, cất giữ nhiều như vậy là chuẩn bị làm cái gì
sao? Chờ tăng giá trị?"
Chu Minh Phong buồn cười: "Dĩ nhiên không phải. Trước đây có vài năm yêu thích, những chai rượu này đều cho cô, thấy thế nào?"
Quả nhiên Khương Tân Tân đối với chuyện này không hứng thú, đếm lại con số, Chu Minh Phong kiên nhẫn giảng về lai lịch của những chai rượu này cùng giá trên thị trường.
Hai nhân viên ở ngoài cửa canh giữ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều có chút kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên từng nghe nói qua vị Chu tổng này, chỉ là Chu tổng không thường tới đây.
Bọn họ cũng thường xuyên tiếp đón nhiều vị tổng giám đốc khác, thỉnh thoảng sẽ nghe được một chút tin bát quái về Chu tổng.
Ví dụ như, cơ nghiệp của Chu tổng lớn, nhưng con cái lại quá ít, chỉ có một đứa con trai. Nguy hiểm này bao lớn nha!
Ví dụ như, Chu tổng là người chính trực, có người "Đưa" cho anh quá nhiều phụ nữ, đều bị anh cự tuyệt.
Tóm lại, trong miệng những tổng giám đốc này, Chu tổng là người thâm bất
khả trắc, cơ hồ không có nhược điểm, bọn họ không đoán ra được anh thích gì.
Nhưng bây giờ, thế mà Chu tổng đêm hôm khuya khoắt đưa vợ
mình tới phòng kính? Còn tới hầm rượu, rồi lại giảng xuất xứ của những
chai rượu vang??
Không phải nói Chu tổng mỗi ngày đều bận tới mức không thấy người sao?
Không phải Vương tổng nói hẹn Chu tổng trước một tháng cũng không có được sao?
Chu Minh Phong đưa quyền sử dụng cho Khương Tân Tân, Khương Tân Tân không
khách khí, dù sao thì cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên bắt đầu
tính xem dùng vào thời gian nào ——
"Chai này đến lễ Giáng Sinh thì mở a?"
"Được."
"Chai này mở lúc giao thừa, hai chai này đến sinh nhật của tôi?"
"Được."
"Vậy chai này mở lúc sinh nhật anh nha, còn ba chai này, giữ lại khi nào Chu Diễn lên đại học thì mở! Nếu nó thi rất tốt, thì mở thêm một chai nữa!"
Cô đi qua đi lại.
Sắc mặt nghiêm túc, tựa hồ như thật sự đang tự hỏi những chuyện này.
Chu Minh Phong chỉ cười nhìn cô.
Cuối cùng còn lại một chai rượu vang quý nhất, đại não Khương Tân Tân trống
rỗng, bởi vì rất nhiều ngày lễ đã sắp xếp xong xuôi, nghĩ một lát mà vẫn không nghĩ ra kết cục của chai này.
Chu Minh Phong đi tới, nắm bờ vai của cô, thấp giọng nói: "Chai này giữ lại cho tôi đi."
Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Cái gì? Ngày nào mở?"
Chu Minh Phong nhìn cô chăm chú: "Tạm thời giữ bí mật."
Khương Tân Tân kêu một tiếng: "Thần bí như vậy..."
Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân đi ra khỏi hầm rượu, không mang theo một
chai rượu vang nào cả, hai vị nhân viên ngây ngẩn cả người. Hôm nay tâm
tình Chu Minh Phong rất tốt, anh đi phía sau, Khương Tân Tân đi phía
trước, anh nói với nhân viên một câu: "Làm phiền hai người rồi, buổi tối còn phải giúp tôi với vợ tôi đến hầm rượu, bất quá, phu nhân tôi không
thích uống rượu."
Sau khi nói xong câu đó, Chu Minh Phong liền tăng nhanh bước đi, để kịp theo Khương Tân Tân.
Đi ra khỏi hầm rượu, hai người đi về hướng phòng kính giữa sườn núi, đèn
đường, ánh trăng chiếu xuống kéo dài hình bóng của hai người, đêm khuya
tại sơn trang Tê Ngô đầy sương mù, hai người gắn bó thắm thiết, làm cho
người ta một cảm giác thần tiên quyến lữ.
"Chu tổng khẳng định rất thích Chu phu nhân a?"
"Đương nhiên, tôi là người ngoài mà cảm thấy, ngài ấy đối với phu nhân mình vừa tốt vừa cẩn thận."
"Bất quá Chu tổng có ý tứ gì a, vợ nhài ấy không thích uống rượu, làm sao hai vợ chồng còn tới hầm rượu?"
"Chắc là tình thú, ý tứ của Chu tổng tôi có chút hiểu được." Một nhân viên
ngữ khí thần bí nói: "Chu tổng thật sự khách khí, chúng ta chỉ phục vụ
họ một lúc, lúc đầu cũng muốn tăng ca. Nếu mấy lão tổng kia giống như
Chu tổng thì tốt rồi."
"Có ý gì? Cậu đang nói cái gì?"
"Cậu không nghe thấy sao? Chu tổng đây là ngầm cho phép. Ngầm đồng ý chúng
ta có thể kiếm chút tin tức, đến lúc đó khẳng định sẽ có người biết tối
nay Chu tổng đã đến đây, bọn họ sẽ tìm mọi cách làm quen với Chu tổng,
khẳng định sẽ tới chỗ chúng ta nghe ngóng."
...
Cuối cùng Chu Minh Phong không qua đêm với Khương Tân Tân ở phòng kính.
Đương nhiên anh vốn có kế hoạch này.
Bất quá anh vừa nói ra, Khương Tân Tân liền hoảng sợ nhìn về phía anh: "Như vậy sao được, tôi chưa tháo trang sức, đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da
cũng không mang theo, rồi cả quần áo nữa!"
Mặc dù nơi này có máy giặt hong khô, nhưng mà... Cô không thể chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, bên trong không mặc gì cả a?
"Chu Minh Phong, lần sau anh mà hẹn tôi qua đêm ở bên ngoài." Khương Tân Tân dừng một chút, duỗi hai ngón tay ra: "Chí ít phải hẹn trước hai ngày
nha?"
Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ qua đêm ở bên ngoài là một chuyện rất phiền phức sao!
Lại không giống anh, không cần tháo trang sức, cũng không cần dưỡng da.
Chu Minh Phong im lặng: "..."
Thế là, kế hoạch qua đêm ở bên ngoài, nằm ở trên giường ngắm sao đã chìm
vào giấc ngủ, dưới sự cự tuyệt liên tiếp của Khương Tân Tân, gác lại.
Chu Minh Phong lái xe đưa Khương Tân Tân rời khỏi đây, ở cửa sơn trang Tê
Ngô, giám đốc quản lý nghe nói anh tới đây, đã sớm chờ, thấy Chu Minh
Phong lái xe muốn đi, quản lý vội vàng cung kính hỏi: "Chu tổng, chúng
tôi có chỗ nào tiếp đón không chu đáo sao?"
Anh ta còn tưởng rằng Chu tổng sẽ cùng vợ mình qua đêm ở nơi này.
Chu Minh Phong nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Khương Tân Tân một
mặt vô tội ngồi ở vị trí phó lái, nói: "Không có, nhân viên công tác rất nhiệt tình, chỉ là phu nhân tôi lạ giường."
Quản lý vô ý nhanh chóng nhìn về phía Khương Tân Tân ở trong xe: "Chu tổng đi thong thả."
Chu Minh Phong: "Gặp lại, vất vả rồi."
Sau khi nói xong, anh đóng cửa sổ xe, chậm rãi lái xe khỏi Tê Ngô.
Khương Tân Tân mới nói ra: "Tôi nào có lạ giường."
Chu Minh Phong cười: "Không phải đâu, nói cho anh ta biết thôi, bởi vì tôi chưa hẹn vợ mình trước hai ngày?"
Khương Tân Tân kỳ thật vô cùng thích anh ở trước mặt người khác nói đến cô.
Ngẫm lại buổi tối hôm nay thật sự không tệ, anh còn cõng cô rất lâu.
Khi nhìn bộ dáng anh nghiêm túc lái xe, tâm niệm vừa động, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tôi không lạ giường, nơi nào tôi cũng đều có thể ngủ được, còn cần là nơi tôi biết nữa."
"Đúng." Khương Tân Tân chụp màn hình, đắc ý lắc điện thoại trong tay: "Cho nên, lần sau nếu anh chọc giận tôi, tôi liền đăng ảnh chụp màn hình này lên
vòng bạn bè, như vậy mọi người đều biết, Chu Minh Phong người một ngày
kiếm được trăm tỷ gửi cho vợ mình 52 tệ."
Chu Minh Phong: "... Tôi có thẻ hội viên rồi, câu tiếp theo được nghe chưa?"
Khương Tân Tân không muốn nói tiếp sợ chọc cười anh, cũng không di dời sự chú ý của anh.
Câu không quen giường chỉ quen người, chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng tôi, hiện tại nhớ tới...
"Được." Khương Tân Tân thấy thời gian còn sớm, hai phút trước đó Chu Diễn nhắn
Wechat cho cô, quả quyết, cô trực tiếp gọi video trò chuyện: "Bất quá,
lời tiếp theo không dành cho vị thành niên có thể nghe, xuỵt, tôi với
Chu Diễn gọi video."
Chu Minh Phong: "Nó còn chưa ngủ?"
Đang nói, đầu kia nhận video.
Chu Diễn đang làm bài, sắc mặt thối thối: "Làm gì."
Khương Tân Tân hướng về phía ống kính vẫy tay: "Hi, chúng tôi bây giờ đang về nhà, muốn ăn chút gì đó không tôi mang về cho?"
Chu Diễn hừ nhẹ: "Tôi không ăn thức ăn thừa."
Chảnh như vậy a?
Đương nhiên Khương Tân Tân có biện pháp trị cậu, cô nói với Chu Minh Phong:
"Nó nói nó không ăn, ở phía trước tìm thùng rác nào đó để vứt đống đồ ăn hương thơm ngào ngạt này, còn có ếch cùng làm bào ngư đều vứt đi."
Quả nhiên âm thanh Chu Diễn bất mãn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Bộ dáng sống đơn giản của cô đâu!!"
"Vậy cậu có ăn nữa hay không?"
Chu Diễn: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như thế nữa."
Cậu lại giải thích nói: "Tôi là không chịu được khi nhìn thấy cô phô trương lãng phí như vậy."
Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Minh Phong: "Nó nói tôi phô trương lãng phí."
Chu Minh Phong một mặt bình thản cầm tay lái: "Nó hồ đồ rồi."
Chu Diễn: "??"
Mặc dù biết ba mình có đức hạnh gì, nhưng lại trắng trợn kém chút nữa đem
bốn chữ nặng vợ nhẹ con viết trên trán, có phải quá mức rồi hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT