Hôm giao thừa, hai người họ chèo thuyền gỗ vào núi, men theo dòng suối chậm rãi chảy trong thung lũng. Con suối có tên là Vũ Long Khê, dựa núi giáp hang, dường như tách biệt xa rời với thế giới bên ngoài.
Sáng hôm ấy tiết trời quang đãng, ánh mặt trời trong trẻo sáng sủa, những rặng núi đằng xa hồn hậu xanh biếc, mây mù bồng bềnh trên đỉnh núi kèm theo sương, không gian mờ ảo mơ hồ.
Vốn dĩ du khách đã ít rồi, ngày hôm đó gần như là mất dạng, cả dòng suối chỉ còn lại hai người họ chèo thuyền xuôi theo dòng nước trong thung lũng.
Kẹp giữa suối và thung lũng là rừng cây rậm rạp, hoa cỏ tươi tốt, cành lá thấm đẫm sương. Rêu xanh, dương xỉ, tóc vệ nữ(*),... những loài thực vật nhiệt đới muôn hình muôn vẻ nhuộm thung lũng thành sắc xanh trầm. Trong bụi cỏ còn mọc những cây Miscanthus(**) dài ngoằng, những nhánh hoa màu trắng nhạt đón gió lay động.
(*) Loài cây thuộc họ Nguyệt xỉ, với tên gọi khác là cây tóc tiên hay cỏ dây thép. Thuộc họ dương xỉ nên thích sống ở nơi ẩm ướt, mát mẻ.
(**) Miscanthus là một loài thực vật lâu năm, cao gần 4m và có khả năng thu giữ CO2. Các nhà khoa học cho rằng, loại cỏ này có thể là một phần của câu trả lời để giải quyết vấn đề biến đổi khí hậu và tăng lượng mưa.
Thung lung vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng suối chảy, tiếng chim hót trong trẻo uyển chuyển cùng âm thanh nước rào rào khi thuyền trôi trên mặt suối.
Huyên Hiểu Đông giữ đôi mái chèo chèo thuyền, Thịnh Vô Ngung cầm ly nước dừa lạnh đưa lên miệng cho y uống. Hai người cũng không nói câu nào, dường như chỉ đang hưởng thụ khoảng thời gian cực kỳ tĩnh lặng và trống trải này.
Bỗng nhiên Huyên Hiểu Đông nói: "Cứ như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn mình vậy."
Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Huyên Hiểu Đông nói: "Nhớ ra mấy hôm trước Tiểu Yến giới thiệu cho em một tác phẩm tận thế, trong thôn chỉ còn lại nam chính và nữ chính. Bọn họ vốn dĩ không ưa gì nhau, không ngờ đến cuối cùng lại chỉ có thể dựa vào nhau xuống núi vào rừng, mưu sinh gian nan suốt chặng."
Thịnh Vô Ngung bẻ mấy cành Miscanthus lắc trong tay, nghĩ rồi nói: "Nói như vậy, đây đúng là một khởi đầu không tệ cho tác phẩm tận thế."
"Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông tưởng rằng bọn họ chỉ trải qua một tuần trăng mật, không ngờ lúc ra khỏi sơn cốc, tất cả mọi người đều biến mất rồi."
Huyên Hiểu Đông sợ hãi, Thịnh Vô Ngung hơi ngả ra đầu thuyền phía sau, chậm rãi kể: "Trong làng du lịch không một bóng người, chó và mèo nhìn thấy bọn họ thì đều bám dính lấy, không muốn xa rời. May mắn thay, đồ ăn bọn họ mua vẫn còn lại đủ cả, nhưng rất nhanh sau đó lại bị cúp điện."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Đừng nói nữa, anh nói kiểu này làm em dựng hết cả lông tơ lên, hận không thể ra ngoài ngay lập tức. Có chỗ nào giống truyện tận thế chứ, đây rõ ràng là truyện thần bí, anh không muốn chuyển ngoặt sang yếu tố thần kỳ thì vốn dĩ nó là một câu chuyện tình yêu làm ruộng bình dị."
Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên bật cười, tròng mắt màu hổ phách ánh lên sự vui vẻ, Huyên Hiểu Đông còn đang chèo thuyền, cũng không để ý tới anh. Thịnh Vô Ngung nói: "Cho nên? Em sợ xã giao mà? Vậy mà không có người thì em lại sợ."
Huyên Hiểu Đông hơi sửng sốt, thản nhiên nói: "Đúng thế, em thừa nhận, thật ra em vẫn rất sợ cô đơn."
Thịnh Vô Ngung đứng lên, ôm lấy y từ đằng sau, từ tốn hôn lên sau tai y, vừa cười vừa nói: "Vậy mà trước đây còn định sống một thân một mình trên núi hoang đến già."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Khi đó em còn chưa biết, hóa ra có người bầu bạn lại hạnh phúc đến vậy."
Thịnh Vô Ngung cắn tai y, chầm chậm ngậm lấy nghịch ngợm, Huyên Hiểu Đông không chịu nổi bị quấy nhiễu, dừng mái chèo, tròng dây thừng vào một thân cây đào rắn chắc bên bờ rồi buộc chặt lại.
Gió xuân ấm áp trên hải đảo cũng đã chào buổi sáng, trên cây đào đã trổ những đóa hoa đào yếu ớt mong manh, khẽ run rẩy trong gió.
Huyên Hiểu Đông xoay người lại đã bị Thịnh Vô Ngung ôm chầm vào lòng, tiếng suối chảy rào rào vang lên bên tai, hai người hôn nhau trên thuyền nhỏ, hôn một cách nhẹ nhàng từ tốn, ung dung thong thả, không chút hoang mang, dù sao bọn họ có cả một kỳ nghỉ ròng rã để rong chơi.
Trong tuần trăng mặt, thân mật chính là nhiệm vụ của hai người. Hương lá cây um tùm, đượm sự ẩm ướt của các loài quyết rậm, hơi nước bốc lên nhuốm mùi của đất, phảng phất trong gió phương Nam còn có hương hoa dạt dào. Dường như tất cả đều đang bao vây lấy họ giữa sự dịu dàng, ấm áp, ngào ngạt, vui vẻ và hạnh phúc.
Thực sự có thể nói đây là một ngày đầu xuân quá đẹp.
Huyên Hiểu Đông nằm ngửa nhìn lên bầu trời, sắc xanh thẳm trước đó đang xen lẫn màu xám, bỗng nhiên tách một tiếng, trán y cảm thấy ẩm ướt, còn chưa kịp phản ứng lại, rất nhiều hạt mưa to bằng hạt đậu đã rơi xuống.
Mưa rơi rào rào vỗ lên mặt nước, trên thuyền, Huyên Hiểu Đông đẩy bả vai Thịnh Vô Ngung, "Mưa rồi."
Thịnh Vô Ngung lại đè y về sàn thuyền, tỉ mỉ hôn lên, "Tên đã lên dây."
Hạt mưa nôn nóng rơi xuống, cây đào vừa mới nở được ít hoa giờ đã không chịu nổi mưa gió, run rẩy rụng hết xuống. Một bông hoa trắng nhạt đậu lên yết hầu của Huyên Hiểu Đông, Thịnh Vô Ngung cúi đầu đưa đầu lưỡi ra cuốn lấy cả hoa lẫn phần da thịt ngoài cổ của y.
Huyên Hiểu Đông cực lực ngửa cổ ra sau, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp gáp, cánh tay y bị Thịnh Vô Ngung đè chặt sang hai bên cạnh đầu, cả người như bị đóng đinh trên thuyền, không thể tránh được chỗ nào cả, chỉ đành nhắm thật chặt hai mắt. Vô số hạt mưa rơi lên mặt y, giờ phút này y chỉ có thể nỗ lực thở hổn hển trong mưa, lông mi ướt nhẹp, dính bết thành một nhúm, đều bị Thịnh Vô Ngung yêu thương lần lượt hôn qua.
Lúc kết thúc, hai người như phát điên chao đảo chèo con thuyền sũng nước trở về bến thuyền, lên bờ đội mưa về biệt thự. Việc đầu tiên cần làm đó là vào phòng tắm mở nước nóng tắm rửa.
Huyên Hiểu Đông sợ Thịnh Vô Ngung cảm lạnh, vào bếp đun một nồi canh gừng tía tô rồi đổ vào trong bồn nước ấm, còn bưng thêm cả bát canh gừng tới đút cho anh uống. Thịnh Vô Ngung uống ực một phát cạn bát, lại kéo Huyên Hiểu Đông, "Cùng nhau tắm đi."
Huyên Hiểu Đông vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh đừng tùy hứng nghịch ngợm như thế. Cơ thể anh không khỏe, coi chừng lại bị cảm."
Thịnh Vô Ngung chỉ cười, "Rõ ràng em cũng rất hưng phấn." Nhạy cảm y như dây đàn căng ra, chọc nhẹ chỗ nào cũng không chịu nổi.
Màn trời chiếu đất, mưa xối xả ngập trời, giữa không gian hoang dã của núi rừng, bọn họ như thể đến từ thiên nhiên, hòa mình với thiên nhiên.
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung lại bổ sung: "Em còn nói, đây là lần đầu tiên."
Huyên Hiểu Đông đỏ rực hai bên tai, không muốn tiếp tục nghe anh hồi tưởng nữa, y cầm khăn lông thô bạo lau lưng cho Thịnh Vô Ngung, "Anh quay đầu lại, em giúp anh xoa bớt khí lạnh đi."
Không biết y lấy từ đâu ra một lọ tinh dầu ngải cứu giúp anh xoa bóp lưng, đặc biệt là vùng phổi, lòng bàn tay dùng sức đến tỏa nhiệt, xoa bóp men theo hai bên xương sống của anh.
Thịnh Vô Ngung biết y còn lo lắng nên cũng không tiếp tục trêu nữa, chỉ nhắm mắt lại tủm tỉm cười, dường như dư vị vẫn còn đó. Anh còn gác đôi chân lên đùi Huyên Hiểu Đông, cơ thể cũng bị y xoa bóp đến đỏ ửng. Sau đó Huyên Hiểu Đông lại dùng khăn tắm ra sức lau khô rồi sấy tóc cho anh, nhét anh lên giường bọc kín chăn lại, buộc anh phải nghỉ trưa.
Thịnh Vô Ngung chìm trong lớp chăn, chỉ nhìn Huyên Hiểu Đông cười, "Em qua đây ngủ cùng tôi đi."
Vừa nãy Huyên Hiểu Đông chỉ đơn giản xối qua nước nóng, tóc cũng đã khô. Y đã dính mưa quá nhiều lần, cũng chẳng để cơn mưa ban nãy trong lòng, "Em đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thế mà đêm nay đã tới giao thừa rồi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Làng du lịch bên này còn tặng chúng ta cơm tất niên, nói là cảm ơn chúng ta."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Bây giờ trong làng du lịch chẳng còn bao nhiêu khách, phần lớn đều là du khách nước ngoài. Ngủ cùng tôi một lát đi, em nghe tiếng mưa rơi xem, lãng mạn biết bao."
Lúc này Huyên Hiểu Đông nào còn muốn nghe tiếng mưa, ban nãy náo loạn trong mưa đã khiến y đỏ mặt tía tai không muốn nhắc lại. Thịnh Vô Ngung lại nói: "Tôi cảm thấy ngủ cùng em rất ấm áp."
Lý do này đã thành công thuyết phục được Huyên Hiểu Đông, y suy nghĩ một chút, quả nhiên xoay người đi lên giường nằm xuống sát bên cạnh anh. Thịnh Vô Ngung cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn không dứt trên người y, bèn nhích tới gần, Huyên Hiểu Đông cảm nhận được hai chân anh hơi lạnh, có lẽ là do tuần hoàn máu vẫn chưa đều lắm, bèn chen chân mình vào chườm nóng đôi chân anh.
Tiếng mưa rơi xối xả bên ngoài cửa sổ, rất có tác dụng thôi miên, hai người ôm nhau từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Thịnh Vô Ngung tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn mịt mù, nhiệt độ đã giảm, anh đứng dậy mặc quần áo, cảm giác cơ thể vẫn ấm áp, đúng là không bị ảnh hưởng gì khi dính mưa, bèn yên lòng đi xuống tầng, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang bận rộn làm gì đó trong bếp.
Thịnh Vô Ngung đi xuống, cười hỏi: "Chẳng phải tôi đã bảo khách sạn sẽ giao cơm tất niên tới sao? Còn lọ mọ gì nữa, chúng ta xem phim đi? Hay là chơi game?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, em làm chút đồ ăn vặt để lát ăn lúc chơi game, chúng ta chuyển màn hình game sang chế độ gác đêm đi, vừa nãy nhóm Lỗi Lỗi, Lạc Lạc đã tạo đội rồi, chỉ chờ chúng ta thôi. Bố mẹ đều gửi bao lì xì, em chưa nhấn, đợi anh dậy rồi nhận."
Thịnh Vô Ngung đi tới sô pha cầm màn hình điện tử lên xem, quả nhiên thấy trong group chat gia đình đã nhắn mấy trăm tin, tất cả đều đang nói đến game. Nghĩ cũng thật là, vất vả lắm cả năm mới được nghỉ ngơi, ấy vậy mà con trẻ nhà họ Thịnh lại bận rộn chơi game cho đã ghiền.
Trong đó, Thịnh Hỉ Hỉ quan tâm hỏi Huyên Hiểu Đông: "Sao chú nhỏ vẫn còn ngủ vậy ạ? Hay là cơ thể chú lại không ổn sao?"
Huyên Hiểu Đông trả lời: "Ban ngày bọn chú đi chèo thuyền, có dầm mưa một chút, chú bảo anh ấy uống canh gừng rồi đi ngủ."
Thịnh Sa Sa cười hì hì, "Chú Đông Đông săn sóc quá đi."
Chung Nguyên Tú nói: "Lần trước bọn cháu cũng đi tuần trăng mật ở đó mấy hôm, chèo thuyền trên suối Vũ Long Khê đúng không? Lúc bọn cháu đi hai bên bờ toàn là hoa thôi, đẹp dã man."
Lê Khải xông ra: "Anh về nước rồi! Mấy người lại ra ngoài chơi! Vất vả lắm cả năm anh mới được nghỉ phép, vậy mà không được nếm bữa cơm đoàn viên ngon miệng do Hiểu Đông làm."
Huyên Hiểu Đông thật thà chụp một bức ăn cả bàn thức ăn gửi đi.
Sau khi mọi người khen lấy khen để, Huyên Hiểu Đông mới nói: "Là cơm tất niên khách sạn ở làng du lịch giao tới, không phải em làm."
...
Lê Khải nói: "Cơm tất niên thì không cần vất vả, chúng ta chơi game đi Hiểu Đông. Lần trước nghe mấy người nói có game gì vui vui, làm anh thèm chết đi được."
Cả đám người lại nóng lòng thảo luận về game Pháo Đài Sao Băng đang hot rần rần, còn hẹn tối nay đánh phó bản gì đó.
Thịnh Vô Ngung tắt group chat, lại phát hiện ra một bạn tốt là "Na Phong".
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, đây là màn hình điện tử của Huyên Hiểu Đông, Na Phong thêm y làm gì? Huyên Hiểu Đông thêm Na Phong làm bạn tốt từ khi nào vậy?
Thịnh Vô Ngung nhấn mở ra xem, nhìn thấy Na Phong chúc mừng năm mới Huyên Hiểu Đông trước, sau đó lại gửi tới hàng loạt lời xin lỗi rồi lịch sự mời bọn họ tiếp tục đến Garan làm khách, Huyên Hiểu Đông vẫn luôn không trả lời.
Huyên Hiểu Đông gọi anh từ phòng ăn, "Hâm nóng xong rồi, vào dùng cơm thôi."
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Em thêm Na Phong khi nào vậy?"
Huyên Hiểu Đông nói: "À, là Lê Khải thêm, nói là hoàng tử Na Phong rất khẩn thiết muốn đích thân xin lỗi em."
Thịnh Vô Ngung nói: "Vậy sao em không trả lời hắn?"
Huyên Hiểu Đông đàng hoàng nói: "Đương nhiên phải đợi quan chức ngoại giao là anh phê chuẩn mới được chứ, chuyện quan trọng mà, anh trả lời đi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đừng để ý tới hắn, tôi giúp em chặn hắn." Anh dùng tài khoản của Huyên Hiểu Đông trả lời: "Đừng liên lạc với Hiểu Đông nữa, tôi là Thịnh Vô Ngung, có gì thì nói trực tiếp với tôi đi."
Na Phong bên kia: "..."
Thịnh Vô Ngung lưu loát chặn Na Phong giúp Huyên Hiểu Đông, nhìn xuống bên dưới thấy cả đống điểm đỏ, nào là Tiểu Yến, Nghiêm Duệ Phong, Chử Nhược Chuyết, Lâm Diệc Cẩn, toàn nhắn tin chúc mừng năm mới. Anh nghiến răng, lại nhìn xuống thêm, bất ngờ thấy phần nhóm có thêm vài mục, cái gì mà "Nhóm guild Pháo Đài Sao Băng", "Nhóm hỗ trợ thi nghiên cứu sinh trường quân đội", "Nhóm xạ kích", "Nhóm nuôi cá cực phẩm",...
Đời sống tinh thần của Huyên Hiểu Đông đúng là càng ngày càng phong phú.
Thịnh Vô Ngung ngồi trước bàn ăn, đặt màn hình điện tử sang bên Huyên Hiểu Đông, "Từ khi nào em có thêm nhiều bạn vậy, còn thêm nhiều nhóm vậy nữa."
Huyên Hiểu Đông cười, "Em cũng không hiểu tại sao lại vào nhiều nhóm vậy nữa, cứ hết cái này tới cái khác..."
Y đẩy bát canh thịt dê cay nóng hôi hổi tới trước mặt anh, "Có lẽ là do từ khi quen anh, thế giới giao tiếp mới bỗng nhiên mở lòng với em hơn."
Thịnh Vô Ngung được y dỗ dành đến là thoải mái, bưng canh húp một ngụm, canh thịt dê ấm nóng trượt xuống dạ dày, vô cùng dễ chịu.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo vọng lại từ xa, lại một năm trôi qua, một năm mới lại bắt đầu!
_________________
Lời editor: Cuộc sống của hai người chill thật sự, edit đọc quài khum thấy chán luôn, ngọt tiểu đường TT.TT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT