Người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán về vết sẹo đáng sợ trên mặt Cố Hàn Châu.

Cố Hàn Châu đã sớm thờ ơ đối với những lời đàm tiếu này, căn bản là chẳng muốn để ý tới.

Nhưng bộ dáng yên lặng không nói của anh rơi vào trong mắt Hứa Ý Noãn, lại biến thành tự ti ủy khuất!

Tiểu Vũ Trụ Hứa Ý Noãn trong nháy mắt bộc phát.

Cô xông thẳng vào trong đám người, một tay che Cố Hàn Châu ở phía sau, giống như gà mái bảo vệ gà con.

Cô không khách khí nói: "Chị này, phiền chị nói chuyện chú ý lịch sự một chút được không? Đứa nhỏ nhà chị đụng người đàn ông của tôi trước, thậm chí kem trên bánh ngọt còn dính lên âu phục của anh ấy, chúng tôi không tìm chị gây phiền toái thì thôi, chị còn mắng chửi ngược lại?”

"Cô gái nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy? Cô không nhìn thấy người đàn ông nhà cô đáng sợ thế nào sao? Là người đàn ông của cô làm con trai tôi sợ nên mới đâm vào anh ta. Tôi còn chưa tìm cô đòi phí tổn thất tinh thần, cô còn dám lên giọng càn quấy. Mọi người đều nhìn thấy, người này đáng sợ thế nào, đứa nhỏ nhà tôi nếu bị bóng ma tâm lý thì làm sao?”

Người phụ nữ kia không những không xin lỗi, ngược lại còn nổi giận.

Người chung quanh cũng ghé tai, ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía bọn họ.

"Đúng vậy, xấu xí như vậy, vạn nhất dọa đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?"

"Cô nói chuyện nhỏ giọng một chút, lỡ anh ta là tên biếи ŧɦái thì làm sao? Trên TV không phải thường nói có người bởi vì thân thể khiếm khuyết mà tâm lý tự ti, cuối cùng biến thành cuồng ma gϊếŧ người máu lạnh à? ”

“Đúng đúng đúng, phải cẩn thận một chút!”



Hứa Ý Noãn nghe những lời chói tai này, mặc dù không phải nói với mình, nhưng cô vẫn vô cùng đau lòng.

Cô và Cố Hàn Châu là vợ chồng chưa cưới, sau này cô chính là người của anh.

Tuy rằng sợ diện mạo của anh, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng từ ngữ ác độc để gây tổn thương anh. Hơn nữa, khuyết điểm trên thân thể cũng không phải là anh muốn, chẳng lẽ vì vậy mà không được thấy ánh sáng sao?

Cô nắm chặt nắm đấm, giống như một con thú nhỏ tích tụ sức lực, chỉ chờ một lúc nào đó bộc phát.

Lúc mọi người mồm năm miệng mười, Hứa Ý Noãn đột nhiên hô to một tiếng.

“Câm miệng lại cho tôi!”

Một tiếng, làm cho tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Hứa Ý Noãn nắm chặt nắm đấm nhỏ, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Một đôi mắt lạnh lùng, rơi vào trên người mẹ kia.

"Miệng nói không có bằng chứng, chúng ta đi xem camera. Nếu con chị lỗ mãng, đụng vào người đàn ông của tôi, chị phải bồi thường bộ âu phục cho anh ấy! Còn nữa, các người nếu ai dám nói người đàn ông của tôi một câu xấu xí, thì đừng trách tôi không khách khí! ”

Mọi người có lẽ bị khí thế của cô làm cho kinh sợ, không dám nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn cô.



Hứa Ý Noãn nói là làm, liền kéo tay Cố Hàn Châu đi vào tiệm, yêu cầu xem camera.

Cố Hàn Châu không nói một lời, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.

Anh lớn như vậy, còn chưa từng trốn dưới cánh chim của ai, được ai bảo vệ.

Không ngờ được người bảo vệ, lại ấm áp như vậy?

Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, nhìn chằm chẳm hai tay đang nắm chặt nhau.

Tay cô rất nhỏ rất mềm, lòng bàn tay rất ấm áp, thậm chí còn thấm mồ hôi.

Lưng cô thẳng tắp, giống như một cây thông, vĩnh viễn sẽ không xiêu vẹo.

Cố Hàn Châu nhìn ra được cô cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ cố chấp đòi lại công bằng cho anh.

Mà một màn này rơi vào trong mắt thư ký Khương Hàn.

Anh vốn định tới giúp đỡ, nhưng Cố Hàn Châu lại âm thầm xua tay, ý bảo anh ta không nên nhúng tay vào.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cậu chủ rất hưởng thụ khi được vợ bảo vệ.

Người khác đều là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cậu chủ nhà anh lại tốt rồi, biến thành mỹ nữ cứu anh hùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play