Chương này là nhật ký hồi ức “Dành cho vợ” của Tạ Hoè An.
Thẩm Thu Bạch vợ tôi là một người không thích biệt ly.
Năm lớp 10, Vương Dược đi chữa bệnh ở nơi khác, tất cả mọi người đều đi tiễn, duy chỉ có Thu Bạch là không đi.Trong thư em nói với tôi rằng Tạ Hoè An, tiết Đoan Ngọ tôi đã về thành phố Kinh.Tạ Hoè An, nhoáng một cái mà chúng ta đều đã lớn rồi.
Năm lớp 11, Tần Mai Chi đi theo Chu Đào đến Thâm Quyến làm công, tất cả chúng tôi đều tới nhà ga tiễn họ, Thu Bạch không đến.Sau này đã chứng minh được, đúng là em sẽ không tiễn thật.
Năm lớp 12, nhóc mập đi tới phương Bắc, vẫn chỉ có Thu Bạch không đi tiễn.Lần đầu tiên tôi cảm thấy dao động với mối quan hệ giữa cả hai như thế, ngay lúc đó, tôi nhận được một bức thư, là một bức thư được gửi cách đây 2 tháng.
…Tôi nghĩ, quả nhiên mình chẳng khác gì với những người khác cả.
Mỗi lần bạn bè chúng tôi rời khỏi thành phố Kinh, em đều không đến.Thực ra tất cả đều biết em là người mềm lòng nhất, không muốn đối mặt với những chuyện như thế.
Có lần tụ tập nhau, mọi người nhắc tới chuyện này, cười nói Thu Bạch máu lạnh, lúc đó em đứng dậy bảo rằng mình là một người vô tình, mọi người nghe vậy bèn nhao nhao nói mình bị tổn thương rồi, sau đó thì cười phá lên.Quản lý ký túc xá vừa nhận máy đã mắng tôi một trận, nói tôi đêm hôm khuya khoắt mà gây phiền người dân. Tôi xin lỗi quản lý một hồi, năn nỉ cô ấy nhất định phải nhắc Thẩm Thu Bạch gọi điện cho tôi vào ngày mai.
Thực ra tất cả đều biết em là người mềm lòng nhất, không muốn đối mặt với những chuyện như thế.Chính vì thế mà tôi đã buồn rất lâu. Tôi còn từng nghĩ có khi nào em thật sự chỉ xem tôi như bạn không, trong lòng xôn xao rất khó chịu.
Tất nhiên có một điều mà mọi người không biết, mỗi dịp như vậy, chỉ cần bạn bè nói muốn đến nhà chúng tôi chơi, em đã bắt đầu vui vẻ từ mấy ngày trước, đi siêu thị trước để mua thêm vài thứ, cách 1 ngày còn liên tục thủ thỉ bên tai tôi, nhắc ngày mai phải đi đón mọi người, không thể tới trễ được.Nói thật thì lúc đó tôi đã định bỏ cuộc rồi. Lúc đó tôi thầm nghĩ, thời cấp ba, chúng tôi ở cạnh nhau lâu như thế mà em vẫn không động lòng với tôi, giờ đã cách xa vạn dặm, sao em lại vì tôi mà bỏ qua những người khác được chứ.
Tôi từng đọc được một câu của ngài Lương Thực Thu thế này: “Bạn đi, tôi không đến tiễn bạn. Bạn đến, dù mưa bão tới đâu tôi cũng sẽ ra đón bạn.”Uông Dương cũng ra nước ngoài rồi, nhưng không ở cùng một nước với ông. Cậu ấy thật sự rất hay, trước đây lúc học trung học thi môn nào cũng rớt hết, kết quả phải học lại 1 năm, thế mà đậu được Kinh Đại ngay cạnh tôi này, chưa đầy 1 năm đã được trường đề cử ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu rồi. Trước khi đi vài ngày cậu ấy còn khóc với chúng tôi nữa, so ra thì ông giỏi hơn cậu ấy rất nhiều, ít ra ông không khóc.Năm lớp 12, nhóc mập đi tới phương Bắc, vẫn chỉ có Thu Bạch không đi tiễn.Tất nhiên chuyện mất mặt như thế tôi sẽ không kể với em làm gì, hãy nói về lần đầu tiên chúng tôi chia xa đi.
Tôi nghĩ Thu Bạch là minh chứng sống thiết thực nhất cho câu này.Ký tên, Thẩm Thu Bạch.Thuở trẻ, khi thích một người thì sẽ luôn muốn chứng tỏ bản thân mình khác với những người khác. Tôi từng hỏi Thu Bạch, nếu có một ngày hai ta phải rời xa nhau, em có đến tiễn tôi không.
Thuở trẻ, khi thích một người thì sẽ luôn muốn chứng tỏ bản thân mình khác với những người khác. Tôi từng hỏi Thu Bạch, nếu có một ngày hai ta phải rời xa nhau, em có đến tiễn tôi không.Tạ Hoè An, mấy ngày nay đi qua con ngõ nhỏ, tôi luôn nghĩ tới dáng vẻ ông đứng ở đó.
Em rất dứt khoát trả lời tôi rằng sẽ không.Có thăm cha mẹ ông, họ đều rất khỏe. Cha mẹ tôi cũng thế.Em nói, thôi nào, Tạ Hoè An, ông toàn dựa dẫm người khác vậy.
Sau này đã chứng minh được, đúng là em sẽ không tiễn thật.Càng lúc tôi càng không nỡ đi. Còn nhớ đêm đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bày tỏ với em, tôi nói Thẩm Thu Bạch, tôi muốn ở lại đây.
Chính vì thế mà tôi đã buồn rất lâu. Tôi còn từng nghĩ có khi nào em thật sự chỉ xem tôi như bạn không, trong lòng xôn xao rất khó chịu.Không ngờ ông lại là người như thế đấy Tạ Hoè An!Vì thế sau khi ra nước ngoài, tôi buộc mình ngừng nghĩ về em. Bắt bản thân cũng xem em như một người bạn bình thường mà thôi.Những lời của Chu Đào như một quả bom đang bùng nổ trong đầu tôi.
Tất nhiên chuyện mất mặt như thế tôi sẽ không kể với em làm gì, hãy nói về lần đầu tiên chúng tôi chia xa đi.Hôm nay tôi leo lên khán đài trong tháp ven sông một mình, chợt nhận ra con sông bên dưới rất nhỏ, khi ấy ngồi với ông nhìn từ trên cao xuống còn nghĩ sông này lớn quá, quả nhiên, người ta lớn rồi sẽ không còn nhìn mọi thứ giống xưa nữa.Lần đó còn bị bà nội em hiểu lầm cả hai là vợ chồng, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy là lại thấy buồn cười.…
Những năm 80, làn sóng ra nước ngoài bùng nổ. Bác họ xa liên lạc với cha tôi, không bàn với tôi mà mang hồ sơ của tôi đi, bắt tôi thi đại học xong phải ra nước ngoài học.
Lúc đó tôi còn cãi nhau với gia đình một khoảng thời gian vì chuyện này, cuối cùng vẫn là Thu Bạch đã an ủi tôi.Chu Đào bên kia nói: “Cũng ổn, em ấy rất cố gắng. Giờ đang chụp ảnh gì đó, lúc anh đi với Tần Mai Chi, em ấy đang chụp ảnh với một bạn học nam, nói nghỉ hè sẽ đến Tây Tạng nữa! Tần Mai Chi còn bảo, hình như bạn học nam đó rất quan tâm tới em ấy.”
Em biết khoảng thời gian đó tâm trạng của tôi không tốt nên đã dẫn tôi tới nhà bà nội ở dưới quê thư giãn.Nghe như thể cả hai từng thân thiết thời trung học, tốt nghiệp xong rồi thì mỗi người một nẻo vậy.
Lúc học cấp 3, tôi đã từng tới nhà bà nội em một lần rồi.Căn nhà quê thấp bé xây bằng gạch đá, con sông nhỏ trước cửa nhà bà nội, ve sầu kêu râm ran trên cây ven bờ, còn có trái dưa hấu xanh mướt mà bà nội ôm từ ruộng về và bắp ngô thơm ngào ngạt…Năm lớp 11, Tần Mai Chi đi theo Chu Đào đến Thâm Quyến làm công, tất cả chúng tôi đều tới nhà ga tiễn họ, Thu Bạch không đến.
Lần đó còn bị bà nội em hiểu lầm cả hai là vợ chồng, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy là lại thấy buồn cười.Những năm 80, làn sóng ra nước ngoài bùng nổ. Bác họ xa liên lạc với cha tôi, không bàn với tôi mà mang hồ sơ của tôi đi, bắt tôi thi đại học xong phải ra nước ngoài học.Chắc là ông không khóc đâu đúng không? Ha ha.
Đã từng tiếp xúc nên bà nội rất quý tôi.Đã từng tiếp xúc nên bà nội rất quý tôi.
Từng chuyện vặt trong mùa hè năm đó giờ vẫn còn hiện diện sống động trong tâm trí tôi.Cuối cùng đoán xem người ta nói thế nào: “Tạ Hoè An, thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Nếu tôi ra nước ngoài, vậy có liên quan gì tới ông không?”Tất nhiên có một điều mà mọi người không biết, mỗi dịp như vậy, chỉ cần bạn bè nói muốn đến nhà chúng tôi chơi, em đã bắt đầu vui vẻ từ mấy ngày trước, đi siêu thị trước để mua thêm vài thứ, cách 1 ngày còn liên tục thủ thỉ bên tai tôi, nhắc ngày mai phải đi đón mọi người, không thể tới trễ được.
Căn nhà quê thấp bé xây bằng gạch đá, con sông nhỏ trước cửa nhà bà nội, ve sầu kêu râm ran trên cây ven bờ, còn có trái dưa hấu xanh mướt mà bà nội ôm từ ruộng về và bắp ngô thơm ngào ngạt…
Mùa hè năm đó, Thẩm Thu Bạch dẫn tôi đi leo cây, lội sông, bắt ve sầu… Để tôi thật sự sống trong tuổi thơ của em một lần.Em biết khoảng thời gian đó tâm trạng của tôi không tốt nên đã dẫn tôi tới nhà bà nội ở dưới quê thư giãn.Tạ Hoè An, ông thành thật khai báo đi, có phải ông lén vứt nó không hả?
Càng lúc tôi càng không nỡ đi. Còn nhớ đêm đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bày tỏ với em, tôi nói Thẩm Thu Bạch, tôi muốn ở lại đây.Khi đó tôi nghĩ, thằng nhóc này ăn cái gì mà càng ngày càng cao thế này!
Cuối cùng đoán xem người ta nói thế nào: “Tạ Hoè An, thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Nếu tôi ra nước ngoài, vậy có liên quan gì tới ông không?”Tôi nghĩ Thu Bạch là minh chứng sống thiết thực nhất cho câu này.
Suýt chút tôi đã phun máu tại chỗ.Khi ấy trong nước đang là đêm khuya, anh ta mới từ KTV ra. Anh ta nói hôm nay mình đã đi gặp Thẩm Thu Bạch với Tần Mai Chi.
Tôi nói vậy tôi sẽ đi tìm bác cả, bà đi với tôi đi.Gần như tức khắc tôi đã ra quyết định, tôi muốn về nhà.
Em nói, thôi nào, Tạ Hoè An, ông toàn dựa dẫm người khác vậy.
Tôi lại bị đâm thêm nhát nữa.Được rồi, không nói nữa, mẹ lại sai tôi đi mua rượu rồi. Tôi lớn từng tuổi này còn phải đi mua rượu cho cả nhà nữa, thiên lý ở đâu, a a a a!
Sau này nghĩ kỹ lại lại thấy hoàn toàn không đúng chút nào. Thẩm Thu Bạch này giỏi giả vờ nhất, tôi sợ lại bị em lừa mất rồi.
Ngày rời đi, tôi đứng trong hẻm chờ em rất lâu, kết quả là thật sự không chờ được em bước ra.Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ dồn nén bấy lâu đã trào dâng.
Tôi nghĩ, quả nhiên mình chẳng khác gì với những người khác cả.Có lần tụ tập nhau, mọi người nhắc tới chuyện này, cười nói Thu Bạch máu lạnh, lúc đó em đứng dậy bảo rằng mình là một người vô tình, mọi người nghe vậy bèn nhao nhao nói mình bị tổn thương rồi, sau đó thì cười phá lên.
Vì thế sau khi ra nước ngoài, tôi buộc mình ngừng nghĩ về em. Bắt bản thân cũng xem em như một người bạn bình thường mà thôi.Không nói gì khác nữa, thậm chí còn không nhắc tới tình hình của mình một chữ nào.Cả đêm đó tôi không ngủ nổi, trong đầu đều là Thẩm Thu Bạch đang yêu đương.
Lúc viết những dòng này, bản thân tôi còn chưa dám tin nổi. Thật quá ngây thơ rồi! Nếu bị Thu Bạch hoặc đám học trò của tôi đọc được, chắc họ sẽ cười tới rụng răng mất. Nhưng đúng là khi ấy tôi đã nghĩ thế thật.Mùa hè năm đó, Thẩm Thu Bạch dẫn tôi đi leo cây, lội sông, bắt ve sầu… Để tôi thật sự sống trong tuổi thơ của em một lần.
Lúc sắp được nghỉ hè năm nhất đại học, tôi nhận được một cuộc điện thoại quốc tế từ Chu Đào.
Khi ấy trong nước đang là đêm khuya, anh ta mới từ KTV ra. Anh ta nói hôm nay mình đã đi gặp Thẩm Thu Bạch với Tần Mai Chi.Mấy ngày nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè đã tới, điện thoại vẫn không thể gọi được.
Đã rất lâu rồi tới mới nghe được cái tên quen thuộc này từ miệng người khác, trái tim vô thức đập loạn lên cả.
Tôi cố gắng trấn tĩnh rồi nói: “Thế à, cô ấy vẫn ổn chứ. Từ khi tốt nghiệp trung học tới giờ bọn em không có liên lạc nhau.”Mỗi lần bạn bè chúng tôi rời khỏi thành phố Kinh, em đều không đến.
Nghe như thể cả hai từng thân thiết thời trung học, tốt nghiệp xong rồi thì mỗi người một nẻo vậy.
Chu Đào bên kia nói: “Cũng ổn, em ấy rất cố gắng. Giờ đang chụp ảnh gì đó, lúc anh đi với Tần Mai Chi, em ấy đang chụp ảnh với một bạn học nam, nói nghỉ hè sẽ đến Tây Tạng nữa! Tần Mai Chi còn bảo, hình như bạn học nam đó rất quan tâm tới em ấy.”Năm lớp 10, Vương Dược đi chữa bệnh ở nơi khác, tất cả mọi người đều đi tiễn, duy chỉ có Thu Bạch là không đi.
Những lời của Chu Đào như một quả bom đang bùng nổ trong đầu tôi.
Tôi đâu thể nào quan tâm tới chuyện duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường nữa, cúp thẳng điện thoại rồi gọi ngay cho Thẩm Thu Bạch.
Khi ấy điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, bình thường đều phải gọi về điện thoại ký túc xá rồi nhờ quản lý ký túc xá báo cho sinh viên tới nghe máy.
Quản lý ký túc xá vừa nhận máy đã mắng tôi một trận, nói tôi đêm hôm khuya khoắt mà gây phiền người dân. Tôi xin lỗi quản lý một hồi, năn nỉ cô ấy nhất định phải nhắc Thẩm Thu Bạch gọi điện cho tôi vào ngày mai.Tôi cố gắng trấn tĩnh rồi nói: “Thế à, cô ấy vẫn ổn chứ. Từ khi tốt nghiệp trung học tới giờ bọn em không có liên lạc nhau.”
Cả đêm đó tôi không ngủ nổi, trong đầu đều là Thẩm Thu Bạch đang yêu đương.
Lúc thức dậy, cả đầu tôi như muốn nổ tung, nhưng tôi vẫn không chờ được điện thoại của Thẩm Thu Bạch. Tôi gọi lại, điện thoại thông báo đang bận.À đúng rồi, ông đoán xem tôi tìm thấy cái gì trong tháp nè, một gói chocolate đã phai màu đấy!!! Là bao bì của gói chocolate ông cho tôi đấy.Mẹ Tần Mai Chi đã có thể ngồi dậy rồi, Tần Mai Chi nói cô ấy muốn mở một cửa hàng thức ăn ở thành phố Giang. Cô ấy đã công khai với Chu Đào rồi, 2 đứa nhóc này, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu họ đã đến với nhau thế nào nữa.
Mấy ngày nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè đã tới, điện thoại vẫn không thể gọi được.Lúc học cấp 3, tôi đã từng tới nhà bà nội em một lần rồi.
Nói thật thì lúc đó tôi đã định bỏ cuộc rồi. Lúc đó tôi thầm nghĩ, thời cấp ba, chúng tôi ở cạnh nhau lâu như thế mà em vẫn không động lòng với tôi, giờ đã cách xa vạn dặm, sao em lại vì tôi mà bỏ qua những người khác được chứ.Tôi lại bị đâm thêm nhát nữa.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy dao động với mối quan hệ giữa cả hai như thế, ngay lúc đó, tôi nhận được một bức thư, là một bức thư được gửi cách đây 2 tháng.
Của Thẩm Thu Bạch gửi cho tôi.Suýt chút tôi đã phun máu tại chỗ.
Trong thư em nói với tôi rằng Tạ Hoè An, tiết Đoan Ngọ tôi đã về thành phố Kinh.
Có thăm cha mẹ ông, họ đều rất khỏe. Cha mẹ tôi cũng thế.
Giờ Vương Dược đang ngồi xe lăn, cậu ta nói cậu ta muốn mở một tiệm đồ gỗ trong thành phố, tay nghề cậu ta lợi hại như thế, giờ thành phố cũng đã bắt đầu phát triển du lịch rồi, tôi nghĩ chuyện này cũng khá ổn.
Mẹ Tần Mai Chi đã có thể ngồi dậy rồi, Tần Mai Chi nói cô ấy muốn mở một cửa hàng thức ăn ở thành phố Giang. Cô ấy đã công khai với Chu Đào rồi, 2 đứa nhóc này, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu họ đã đến với nhau thế nào nữa.Khi ấy điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, bình thường đều phải gọi về điện thoại ký túc xá rồi nhờ quản lý ký túc xá báo cho sinh viên tới nghe máy.Giờ Vương Dược đang ngồi xe lăn, cậu ta nói cậu ta muốn mở một tiệm đồ gỗ trong thành phố, tay nghề cậu ta lợi hại như thế, giờ thành phố cũng đã bắt đầu phát triển du lịch rồi, tôi nghĩ chuyện này cũng khá ổn.
Uông Dương cũng ra nước ngoài rồi, nhưng không ở cùng một nước với ông. Cậu ấy thật sự rất hay, trước đây lúc học trung học thi môn nào cũng rớt hết, kết quả phải học lại 1 năm, thế mà đậu được Kinh Đại ngay cạnh tôi này, chưa đầy 1 năm đã được trường đề cử ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu rồi. Trước khi đi vài ngày cậu ấy còn khóc với chúng tôi nữa, so ra thì ông giỏi hơn cậu ấy rất nhiều, ít ra ông không khóc.Lúc viết những dòng này, bản thân tôi còn chưa dám tin nổi. Thật quá ngây thơ rồi! Nếu bị Thu Bạch hoặc đám học trò của tôi đọc được, chắc họ sẽ cười tới rụng răng mất. Nhưng đúng là khi ấy tôi đã nghĩ thế thật.
Chắc là ông không khóc đâu đúng không? Ha ha.Tự nhiên lại nhớ tới lúc ông rơi xuống dưới, may mà có tôi cứu ông lên đấy, ha ha.
Còn anh trai tôi, lại lại lại đổi bạn gái nữa rồi, haizz, anh ấy cứ cà lơ phất phơ mãi thế, cha tôi tức muốn chết.
Tạ Hoè An, năm nay thành phố Kinh không tổ chức lễ tế nữa, vì lũ lụt nên thuyền rồng cũng bị hủy, chán quá đi mất.Từng chuyện vặt trong mùa hè năm đó giờ vẫn còn hiện diện sống động trong tâm trí tôi.
Hôm nay tôi leo lên khán đài trong tháp ven sông một mình, chợt nhận ra con sông bên dưới rất nhỏ, khi ấy ngồi với ông nhìn từ trên cao xuống còn nghĩ sông này lớn quá, quả nhiên, người ta lớn rồi sẽ không còn nhìn mọi thứ giống xưa nữa.
Tự nhiên lại nhớ tới lúc ông rơi xuống dưới, may mà có tôi cứu ông lên đấy, ha ha.Lúc đó tôi còn cãi nhau với gia đình một khoảng thời gian vì chuyện này, cuối cùng vẫn là Thu Bạch đã an ủi tôi.
À đúng rồi, ông đoán xem tôi tìm thấy cái gì trong tháp nè, một gói chocolate đã phai màu đấy!!! Là bao bì của gói chocolate ông cho tôi đấy.
Tạ Hoè An, ông thành thật khai báo đi, có phải ông lén vứt nó không hả?
Không ngờ ông lại là người như thế đấy Tạ Hoè An!Ngày rời đi, tôi đứng trong hẻm chờ em rất lâu, kết quả là thật sự không chờ được em bước ra.
Tạ Hoè An, mấy ngày nay đi qua con ngõ nhỏ, tôi luôn nghĩ tới dáng vẻ ông đứng ở đó.
Khi đó tôi nghĩ, thằng nhóc này ăn cái gì mà càng ngày càng cao thế này!
Tạ Hoè An, nhoáng một cái mà chúng ta đều đã lớn rồi.Tôi cầm bức thư, không cầm được nước mắt.
Tạ Hoè An, ông phải học cho thật giỏi đấy nhé.
Được rồi, không nói nữa, mẹ lại sai tôi đi mua rượu rồi. Tôi lớn từng tuổi này còn phải đi mua rượu cho cả nhà nữa, thiên lý ở đâu, a a a a!
Ký tên, Thẩm Thu Bạch.
Không nói gì khác nữa, thậm chí còn không nhắc tới tình hình của mình một chữ nào.Của Thẩm Thu Bạch gửi cho tôi.
Tôi cầm bức thư, không cầm được nước mắt.
Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ dồn nén bấy lâu đã trào dâng.Tạ Hoè An, ông phải học cho thật giỏi đấy nhé.
Gần như tức khắc tôi đã ra quyết định, tôi muốn về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT