*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời này mà xảy ra ẩu đả, dù trong hay ngoài trường đều có thể bị đưa thẳng tới cơ quan công an, nhưng đúng lúc quan điểm về chất lượng giáo dục vừa được đưa ra nên mọi nơi đều cố gắng cho học sinh áp dụng thử phương pháp giáo dục toàn diện, chúng tôi mới may mắn thoát.
Nhưng vẫn bị phê bình toàn trường, đồng thời yêu cầu dọn dẹp sạch sẽ trường học trong 1 tháng, nếu tái phạm lần 2 sẽ phải kiểm điểm trước toàn trước.Bãi hoang ban đêm luôn bị bóng tối bao phủ, ngày đó thường xuyên có người đốt lửa, những đốm lửa xa vạn dặm lập lòe trong màn đêm vô tận, tựa như cá đèn lồng dưới biển sâu vậy.
Tần Mai Chi lại hỏi: “Anh đang làm gì thế, chẳng phải bảo ra ngoài làm việc à?”Cuối tuần, chúng tôi tụm lại một đám ở nhà Tạ Hoè An để viết kiểm điểm. Vì chuyện này, cộng thêm mấy ngày nay luôn cùng nhau quét dọn nên Uông Dương bắt đầu bước chân vào nhóm nhỏ của chúng tôi.
Tôi nào ngờ cậu ta lại đột nhiên nói ra câu này, cứ thế ngớ ra, không dám nhìn Tạ Hoè An bên cạnh nữa.Cậu ấy là người đôi khi xấu tính nhưng luôn thật lòng và rất nghĩa khí, làm bạn với cậu ấy không khó. Tất nhiên, có lẽ là vì Tạ Hoè An đã đánh nhau với cậu ấy một trận nên bình thường cả hai nói chuyện đều phải nhờ tôi với Tần Mai Chi ở bên cạnh chuyển lời.
“Gì mà loại người như tôi hả?” Uông Dương bắt đầu đấu khẩu với Tần Mai Chi.Lâu dần, chúng tôi phiền nên mắng họ như 2 cô vợ nhỏ vậy, lúc này cả hai mới bắt đầu nói chuyện với nhau.
Nhìn theo giọng nói, bên kia cực kỳ lực lưỡng, giữa mùa đông mà mặc một bộ quần áo không có tay lót, trên cánh tay có một hình xăm kỳ quái, tóc 2 bên cạo sạch, ở giữa nhuộm vàng. Tôi nhìn nửa ngày mới nhận ra đó là Chu Đào!Cuối tuần, chúng tôi xúm nhau ngồi xem băng ghi hình ở nhà Tạ Hoè An, nhân tiện viết kiểm điểm luôn.
Mãi mới chờ được chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Cứ tưởng là ai, hóa ra là nhóm em trai em gái của anh đấy à!”Điều duy nhất tôi có thể tự hào là viết văn, chẳng bao lâu đã biết xong một tờ kiểm điểm rồi. Tần Mai Chi thấy thế bèn hô hào bảo tôi dạy cô ấy.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi nhìn thoáng qua bên cạnh như một phản xạ có điều kiện.Là Chu Đào dẫn chúng tôi nổ pháo vào lưới đánh cá của người ta mấy năm trước.
Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tất nhiên ta tôi phải dạy rồi.Quả nhiên, con trai cùng tuổi đều là đám ấu trĩ, tôi thầm nghĩ trong lòng như thế nhưng vẫn cảm động nhận áo khoác của anh.
Tần Mai Chi có uống chút rượu, đã ngà ngà say, bảo muốn leo tường.Sau này chẳng hiểu tại sao một mình tôi viết giúp Tần Mai Chi, Uông Dương, đến cả Tạ Hoè An cũng bảo mình không có kinh nghiệm. Thế là bản kiểm điểm mà 4 chúng tôi đọc trước toàn trường hôm thứ Hai gần như chỉ có mình tôi viết.
Tay nghề không tệ, không hề bị lộ nhé. Nhưng nghe nói sau hôm đó, Hiệu trưởng có hỏi giáo viên dạy Văn của chúng tôi tình hình học Văn trong lớp thế nào, sao ai cũng chọn từ và đặt câu rất tốt, còn bảo giáo viên có rảnh thì dạy thêm cho mọi người nữa.Lâu dần, chúng tôi phiền nên mắng họ như 2 cô vợ nhỏ vậy, lúc này cả hai mới bắt đầu nói chuyện với nhau.Tôi không phải người gây mất hứng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tay nghề không tệ, không hề bị lộ nhé. Nhưng nghe nói sau hôm đó, Hiệu trưởng có hỏi giáo viên dạy Văn của chúng tôi tình hình học Văn trong lớp thế nào, sao ai cũng chọn từ và đặt câu rất tốt, còn bảo giáo viên có rảnh thì dạy thêm cho mọi người nữa.
Bọn Tần Mai Chi cũng nhận ra Chu Đào. Tần Mai Chi thốt lên: “Chu Đào, vãi, anh bị gì vậy, tóc trên người bị sao thế, sét đánh à?”Mọi người còn cố tình đi đường vòng để chạy tới nhà Vương Dược gọi cậu ta — Lúc đó nhóc mập vẫn chưa về, Vương Dược gần như không có bạn chơi cùng, cậu ta lại không chung lớp với chúng tôi, nhưng bình thường chúng tôi đi chơi chung đều sẽ rủ cậu ta.Vương Dược im lặng từ đầu tới giờ bỗng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là thay đổi nhiều thật.”Đây đúng là một trong những số ít chuyện tôi có thể khoe khoang trong quãng đời đi học.
Để cảm ơn tôi đã giúp viết kiểm điểm, 3 người họ dưới sự dẫn đầu của Tần Mai Chi nói muốn mời tôi ra quán ăn khuya trong con hẻm gần đó để ăn xiên nướng.
Tần Mai Chi kể rất nhiều về chuyện chúng tôi leo cây và lội nước, cuối cùng kết luận một câu: “Lúc học cấp 2 Thẩm Thu Bạch như hổ, như con trai vậy, thế mà giờ càng lớn càng yểu điệu rồi!”Lúc chúng tôi bước vào, trong lều đã chật cứng người.Mọi người còn cố tình đi đường vòng để chạy tới nhà Vương Dược gọi cậu ta — Lúc đó nhóc mập vẫn chưa về, Vương Dược gần như không có bạn chơi cùng, cậu ta lại không chung lớp với chúng tôi, nhưng bình thường chúng tôi đi chơi chung đều sẽ rủ cậu ta.
Gọi hồi lâu mới thấy Vương Dược khoan thai bước ra. Cậu ta nhát gan, hướng nội, lúc ở chung với chúng tôi thì hoạt bát được hơn tí, chúng tôi cũng đã quen rồi, nhưng rõ ràng hôm nay cậu ta đã khép mình lại hơn. Lúc cậu ta đi đến dưới ánh đèn sáng ngời, chúng tôi đã trông thấy hết, thằng nhóc này hay lắm, trên mặt toàn là xanh đỏ, có vẻ như vừa bị ai đó đánh.Cậu ấy là người đôi khi xấu tính nhưng luôn thật lòng và rất nghĩa khí, làm bạn với cậu ấy không khó. Tất nhiên, có lẽ là vì Tạ Hoè An đã đánh nhau với cậu ấy một trận nên bình thường cả hai nói chuyện đều phải nhờ tôi với Tần Mai Chi ở bên cạnh chuyển lời.Gọi hồi lâu mới thấy Vương Dược khoan thai bước ra. Cậu ta nhát gan, hướng nội, lúc ở chung với chúng tôi thì hoạt bát được hơn tí, chúng tôi cũng đã quen rồi, nhưng rõ ràng hôm nay cậu ta đã khép mình lại hơn. Lúc cậu ta đi đến dưới ánh đèn sáng ngời, chúng tôi đã trông thấy hết, thằng nhóc này hay lắm, trên mặt toàn là xanh đỏ, có vẻ như vừa bị ai đó đánh.Dưới bầu trời đêm, tôi nhìn nụ cười nhàn nhạt của anh mà ngẩn ngơ một hồi.
Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tất nhiên ta tôi phải dạy rồi.“Là ai làm?” Cái thùng rỗng Tần Mai Chi lại bắt đầu kêu lên, bước qua khoác vai Vương Dược.
Chẳng biết có phải trùng hợp không, đúng lúc anh cũng đang nhìn tôi, thế là tôi thốt lên: “Tạ Hoè An, ông có ước mơ không?”Vương Dược đẩy cặp kính tròn trên mặt rồi lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Cuối tuần, chúng tôi tụm lại một đám ở nhà Tạ Hoè An để viết kiểm điểm. Vì chuyện này, cộng thêm mấy ngày nay luôn cùng nhau quét dọn nên Uông Dương bắt đầu bước chân vào nhóm nhỏ của chúng tôi.Cậu ấy đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Thẩm Thu Bạch, còn bà thì sao, bà có ước mơ không?”Nói xong, dù Vương Dược có chịu hay không vẫn kéo cậu ta đi ra ngoài.Tần Mai Chi: “Cái gì mà không sao hả, Vương Chiêu, nhìn ông kìa, sợ cái gì, có chị ở đây mà, nói đi, ai làm, tôi đi đòi lý cho ông, dù sao thì ông cũng là thần sông diễn chung với Tần Mai Chi tôi mà!”Chẳng bao lâu chúng tôi đã leo lên tường thành.
Tạ Hoè An đang đứng cạnh tôi.Gió đêm mùa đông xuyên vào tận xương tủy, tôi cóng tới mức bắt đầu run lên, đang định từ chối thì ai ngờ Uông Dương và Vương Dược đều đồng ý, lại nhìn sang Tạ Hoè An, anh đang nhìn tôi, rõ ràng là đang xem ý tôi.Vừa dứt lời, Vương Dược đã đẩy cô ấy ra rồi vội vã nói: “Đã bảo là không sao rồi mà!”Tần Mai Chi thấy tôi khoác áo khoác của Tạ Hoè An bèn thở dài với Uông Dương và Vương Dược: “Hai đứa con trai các ông ấy, xem kìa…”
Vương Dược chưa từng thế này bao giờ, trong lúc nhất thời Tần Mai Chi ngây ra như phỗng.
Đời người như thường, hạ qua đông đến, một ngày, hai người, ba bữa, đây là ước mơ lãng mạn nhất mà tôi từng được nghe.Chu Đào cười mắng một tiếng: “Cái gì mà sét đánh hả, đây là nhuộm tóc đấy, giờ đang thịnh hành phong cách Reggae này, thế nào, có đẹp trai không?”
Ý thức được mình hơi quá, Vương Dược lập tức cúi đầu nói xin lỗi.Tần Mai Chi khen đẹp trai, đẹp trai đến mức muốn nôn ra cả rồi.
Cuối tuần, chúng tôi xúm nhau ngồi xem băng ghi hình ở nhà Tạ Hoè An, nhân tiện viết kiểm điểm luôn.Lúc này Uông Dương bước tới, đây là lần đầu tiên cậu ấy gặp Vương Dược nhưng rất tiện tay khoác lên vai cậu ta, nói: “Chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì cứ để đấy, đi thôi, đói quá, đi ăn xiên nướng trước nào!”
Nói xong, dù Vương Dược có chịu hay không vẫn kéo cậu ta đi ra ngoài.
“Nhìn đi, tôi tìm được đồng bọn rồi này!” Uông Dương quay đầu đắc ý nói với Tần Mai Chi.Năm chúng tôi lên lớp 8, anh ta bỏ học rời nhà, mấy năm nay không thấy mặt đâu, ai ngờ lại trở thành bộ dạng này.Tần Mai Chi tủi thân nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng Vương Dược, tức giận nói: “Làm ơn mắc oán!”
Để cảm ơn tôi đã giúp viết kiểm điểm, 3 người họ dưới sự dẫn đầu của Tần Mai Chi nói muốn mời tôi ra quán ăn khuya trong con hẻm gần đó để ăn xiên nướng.Tôi biết cô ấy sẽ không giận Vương Dược thật, thế là kéo cô ấy nói tính tình Vương Dược vốn chậm chạp mà, không thể gấp gáp được, sau đó dẫn cô ấy đi theo sau. Tạ Hoè An đi sau chúng tôi vẫn im lặng như thường.
Tần Mai Chi là người đầu tiên đứng ra, nói cô ấy muốn đóng phim điện ảnh Hồng Kông, muốn trở thành Vương Tổ Hiền tiếp theo.Cả đám chạy ngược gió đêm tới bên tường thành.Xiên nướng rất rẻ, đây là chỗ mà phụ huynh sau khi tan ca ở nhà xưởng rất thích ghé. Dù là mùa gì, chỉ cần bước vào trong đều có thể thấy vài người đàn ông xắn 2 tay áo uống rượu cười nói, bên cạnh có phụ nữ ngồi cho con ăn và ăn xiên nướng.
Lúc chúng tôi bước vào, trong lều đã chật cứng người.
May mà lúc này Chu Đào đem tới vài chai bia đã đánh vỡ tình thế xấu hổ này.Mãi mới chờ được chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Cứ tưởng là ai, hóa ra là nhóm em trai em gái của anh đấy à!”
Chu Đào: “À, sức khỏe em anh không tốt nên anh về. Giờ đang làm công ở đây, chủ quán là bạn của cha anh. Tụi em ăn gì cứ thoải mái gọi đi, lát nữa anh sẽ tính giá hội viên cho tụi em!”Nhìn theo giọng nói, bên kia cực kỳ lực lưỡng, giữa mùa đông mà mặc một bộ quần áo không có tay lót, trên cánh tay có một hình xăm kỳ quái, tóc 2 bên cạo sạch, ở giữa nhuộm vàng. Tôi nhìn nửa ngày mới nhận ra đó là Chu Đào!
Vương Dược đẩy cặp kính tròn trên mặt rồi lắc đầu nói: “Tôi không sao.”Chu Đào nghe cô ấy nói vậy cũng chẳng bực tức gì, chỉ cười ha hả.
Là Chu Đào dẫn chúng tôi nổ pháo vào lưới đánh cá của người ta mấy năm trước.
Tần Mai Chi: “Cái gì mà không sao hả, Vương Chiêu, nhìn ông kìa, sợ cái gì, có chị ở đây mà, nói đi, ai làm, tôi đi đòi lý cho ông, dù sao thì ông cũng là thần sông diễn chung với Tần Mai Chi tôi mà!”Chu Đào học cùng cấp với anh tôi, dù lớn hơn chúng tôi vài tuổi nhưng từ lúc chúng tôi học lớp 7, anh ta đã chơi cùng với nhóm tôi rồi.
Điều duy nhất tôi có thể tự hào là viết văn, chẳng bao lâu đã biết xong một tờ kiểm điểm rồi. Tần Mai Chi thấy thế bèn hô hào bảo tôi dạy cô ấy.Chúng tôi đứng cạnh nhau trên tường thành, có thể thấy rõ mái nhà và các loại đèn đuốc khuất trong hẻm ngõ của cả thị trấn, xa xa còn có thể trông thấy một bãi hoang mênh mông vô bờ.
Năm chúng tôi lên lớp 8, anh ta bỏ học rời nhà, mấy năm nay không thấy mặt đâu, ai ngờ lại trở thành bộ dạng này.Tần Mai Chi nhịn cười nhận áo khoác của cậu ấy. Bị họ chòng ghẹo như thế, tôi cũng chẳng lúng túng gì.
Bọn Tần Mai Chi cũng nhận ra Chu Đào. Tần Mai Chi thốt lên: “Chu Đào, vãi, anh bị gì vậy, tóc trên người bị sao thế, sét đánh à?”
Chu Đào cười mắng một tiếng: “Cái gì mà sét đánh hả, đây là nhuộm tóc đấy, giờ đang thịnh hành phong cách Reggae này, thế nào, có đẹp trai không?”
Những năm 80, kiểu tóc như anh ta chúng tôi chỉ có thể trông thấy qua TV, tất cả đều trố mắt ra nhìn.
Đây đúng là một trong những số ít chuyện tôi có thể khoe khoang trong quãng đời đi học.Ý thức được mình hơi quá, Vương Dược lập tức cúi đầu nói xin lỗi.Tôi vừa định nhìn đi, không phải một mình tôi thấy thế, ai ngờ thằng nhóc kia chuyển lời, đột nhiên chỉ vào tôi nói: “Trước đây đều chơi chung với bọn tôi, giờ chỉ chơi với mỗi mình bà.”
Tần Mai Chi khen đẹp trai, đẹp trai đến mức muốn nôn ra cả rồi.
Chu Đào nghe cô ấy nói vậy cũng chẳng bực tức gì, chỉ cười ha hả.
Tần Mai Chi lại hỏi: “Anh đang làm gì thế, chẳng phải bảo ra ngoài làm việc à?”
Uông Dương hỏi chúng tôi đó là ai, Tần Mai Chi bèn kể lại chuyện trước đây chúng tôi gây chuyện khắp nơi cho Uông Dương nghe, sau đó chẳng hiểu sao lại nói tới tôi.Chu Đào: “À, sức khỏe em anh không tốt nên anh về. Giờ đang làm công ở đây, chủ quán là bạn của cha anh. Tụi em ăn gì cứ thoải mái gọi đi, lát nữa anh sẽ tính giá hội viên cho tụi em!”
Chu Đào học cùng cấp với anh tôi, dù lớn hơn chúng tôi vài tuổi nhưng từ lúc chúng tôi học lớp 7, anh ta đã chơi cùng với nhóm tôi rồi.Tần Mai Chi học theo giọng điệu giang hồ của anh ta: “Hay lắm, hay lắm!”
Vừa dứt lời, Vương Dược đã đẩy cô ấy ra rồi vội vã nói: “Đã bảo là không sao rồi mà!”Bên cạnh có người gọi nhân viên phục vụ, Chu Đào đáp một tiếng rồi lập tức chạy qua.
Tần Mai Chi lập tức nói với tôi: “Thu Bạch, bà không có ước mơ á? Nghĩ kỹ lại đi, sao bà có thể giống với loại người như cậu ta được chứ?”Tần Mai Chi khó khăn lắm mới rời mắt khỏi anh ấy được, hưng phấn nhìn chúng tôi nói: “Biết bao lâu rồi mới gặp lại, anh ấy thay đổi nhiều quá đi mất!”
Tôi cố tình trêu cô ấy: “Sao, thích à?”
Mấy năm nay, dù trong thành phố vẫn chưa thấy nhà cao tầng nhưng đèn đuốc đã sáng hơn so với 2 năm trước tôi mới tới nhiều rồi.Cô ấy đỏ mặt, lén đá tôi dưới mặt bàn: “Đệch bà nhé, Thẩm Thu Bạch!”
Uông Dương hỏi chúng tôi đó là ai, Tần Mai Chi bèn kể lại chuyện trước đây chúng tôi gây chuyện khắp nơi cho Uông Dương nghe, sau đó chẳng hiểu sao lại nói tới tôi.
Tần Mai Chi kể rất nhiều về chuyện chúng tôi leo cây và lội nước, cuối cùng kết luận một câu: “Lúc học cấp 2 Thẩm Thu Bạch như hổ, như con trai vậy, thế mà giờ càng lớn càng yểu điệu rồi!”
Uông Dương nghe vậy liền cười nói: “Thế à, nhưng yểu điệu như giờ cũng đâu có gì xấu.”Vương Dược chưa từng thế này bao giờ, trong lúc nhất thời Tần Mai Chi ngây ra như phỗng.
Tôi vừa định bảo họ đừng có so sánh kỳ cục, Tạ Hoè An đã đẩy menu tới trước mặt tôi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ăn gì?”
Tần Mai Chi học theo giọng điệu giang hồ của anh ta: “Hay lắm, hay lắm!”Tôi bị giọng điệu của anh dọa sợ, nhìn anh đầy kỳ lạ.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhìn tôi rồi hỏi lại: “Ăn gì?”
Ai chọc tới cậu ấm này rồi? Tâm trạng của anh quá rõ ràng, muốn phớt lờ cũng chẳng được. Tôi ngạc nhiên nhìn, vẫn nhận menu trong tay anh. Lúc xem menu, tôi không kìm được mà ngẩng đầu lên mắng Tần Mai Chi: “Tôi mà thay đổi nhiều á, chẳng phải Tạ Hoè An còn thay đổi nhiều hơn sao!”
Trước kia anh chỉ là một thằng nhóc sát vách trong mắt tôi thôi, chẳng hiểu từ khi nào đã biến thành Tạ Hoè An sát vách, cao cao tại thượng nữa.
Tôi vừa định bảo họ đừng có so sánh kỳ cục, Tạ Hoè An đã đẩy menu tới trước mặt tôi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ăn gì?”“Là ai làm?” Cái thùng rỗng Tần Mai Chi lại bắt đầu kêu lên, bước qua khoác vai Vương Dược.
Tần Mai Chi nở một nụ cười cổ quái: “Thế à, sao tôi không phát hiện nhỉ?”Uông Dương nghe cô ấy hét như thế bèn cười nói: “Ông trời sẽ bị bà hù chết mất!”
Nói dối trắng trợn ghê.
Vương Dược im lặng từ đầu tới giờ bỗng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là thay đổi nhiều thật.”
Tôi vừa định nhìn đi, không phải một mình tôi thấy thế, ai ngờ thằng nhóc kia chuyển lời, đột nhiên chỉ vào tôi nói: “Trước đây đều chơi chung với bọn tôi, giờ chỉ chơi với mỗi mình bà.”
Tần Mai Chi ngồi đối diện cười ha hả, suýt chút đã ngã từ trên ghế xuống.Tôi nào ngờ cậu ta lại đột nhiên nói ra câu này, cứ thế ngớ ra, không dám nhìn Tạ Hoè An bên cạnh nữa.
Tôi là người hay suy nghĩ linh tinh, nhưng dường như chưa bao giờ có việc gì nhất định phải làm được cả, chỉ có thể thành thật: “Tôi cũng không có.”Tần Mai Chi ngồi đối diện cười ha hả, suýt chút đã ngã từ trên ghế xuống.
May mà lúc này Chu Đào đem tới vài chai bia đã đánh vỡ tình thế xấu hổ này.
Ăn uống no nê xong, lúc chúng tôi đi ra, ca làm đêm trong nhà máy đã kết thúc, có rất nhiều người đang đi tới lều đồ nướng, Chu Đào choáng váng đầu óc, không rảnh mà để ý tới chúng tôi nữa. Tần Mai Chi chạy tới chào anh ta một câu rồi rời đi với chúng tôi.
Lúc này Uông Dương bước tới, đây là lần đầu tiên cậu ấy gặp Vương Dược nhưng rất tiện tay khoác lên vai cậu ta, nói: “Chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì cứ để đấy, đi thôi, đói quá, đi ăn xiên nướng trước nào!”Tần Mai Chi có uống chút rượu, đã ngà ngà say, bảo muốn leo tường.
Uông Dương lập tức cười: “Nữ hiệp ơi ngài đừng hấp tấp, tôi sẽ dâng áo khoác lên cho ngài ngay đây.”Như thể một đứa trẻ phải đối mặt với đề văn khi mới đi học vậy. Tôi tự xưng là một người viết văn hay, từ tiểu học tới cấp 2, mỗi lần đối diện với đề đều có thể tự mình viết ra một đoạn văn huyền thoại trong tương lai cho mình.Gió đêm mùa đông xuyên vào tận xương tủy, tôi cóng tới mức bắt đầu run lên, đang định từ chối thì ai ngờ Uông Dương và Vương Dược đều đồng ý, lại nhìn sang Tạ Hoè An, anh đang nhìn tôi, rõ ràng là đang xem ý tôi.
Bỗng nhiên trời không còn lạnh nữa.Tôi không phải người gây mất hứng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chẳng biết là ai đã hỏi đến ước mơ.Gì chứ, tôi làm cái gì cơ? Cách uy hiếp này hình như hơi ngây thơ quá rồi thì phải?Cả đám chạy ngược gió đêm tới bên tường thành.
Tôi miễn cưỡng đi theo phía sau, một chốc sau, vai bỗng chùng xuống. Tôi cúi đầu, thấy trên vai có thêm cái áo khoác, rồi lại ngẩng đầu lên, Tạ Hoè An chỉ mặc quần áo len bên trong ngẩng cao đầu, im lặng đi trước mặt tôi.Sau này chẳng hiểu tại sao một mình tôi viết giúp Tần Mai Chi, Uông Dương, đến cả Tạ Hoè An cũng bảo mình không có kinh nghiệm. Thế là bản kiểm điểm mà 4 chúng tôi đọc trước toàn trường hôm thứ Hai gần như chỉ có mình tôi viết.
Tôi chạy theo anh, định trả áo khoác lại cho anh, nhưng anh không hề cho tôi cơ hội mở miệng: “Thẩm Thu Bạch, hành vi hôm nay của bà khiến tôi cực kỳ bất mãn, nếu bà còn trả áo cho tôi nữa thì tôi cũng chẳng để ý tới bà nữa đâu đấy!”
Gì chứ, tôi làm cái gì cơ? Cách uy hiếp này hình như hơi ngây thơ quá rồi thì phải?
Quả nhiên, con trai cùng tuổi đều là đám ấu trĩ, tôi thầm nghĩ trong lòng như thế nhưng vẫn cảm động nhận áo khoác của anh.
Tần Mai Chi thấy tôi khoác áo khoác của Tạ Hoè An bèn thở dài với Uông Dương và Vương Dược: “Hai đứa con trai các ông ấy, xem kìa…”
Uông Dương lập tức cười: “Nữ hiệp ơi ngài đừng hấp tấp, tôi sẽ dâng áo khoác lên cho ngài ngay đây.”
Tần Mai Chi nhịn cười nhận áo khoác của cậu ấy. Bị họ chòng ghẹo như thế, tôi cũng chẳng lúng túng gì.
Trước kia anh chỉ là một thằng nhóc sát vách trong mắt tôi thôi, chẳng hiểu từ khi nào đã biến thành Tạ Hoè An sát vách, cao cao tại thượng nữa.Chẳng bao lâu chúng tôi đã leo lên tường thành.Nói dối trắng trợn ghê.
Mấy năm nay, dù trong thành phố vẫn chưa thấy nhà cao tầng nhưng đèn đuốc đã sáng hơn so với 2 năm trước tôi mới tới nhiều rồi.Xiên nướng rất rẻ, đây là chỗ mà phụ huynh sau khi tan ca ở nhà xưởng rất thích ghé. Dù là mùa gì, chỉ cần bước vào trong đều có thể thấy vài người đàn ông xắn 2 tay áo uống rượu cười nói, bên cạnh có phụ nữ ngồi cho con ăn và ăn xiên nướng.
Chúng tôi đứng cạnh nhau trên tường thành, có thể thấy rõ mái nhà và các loại đèn đuốc khuất trong hẻm ngõ của cả thị trấn, xa xa còn có thể trông thấy một bãi hoang mênh mông vô bờ.
Bãi hoang ban đêm luôn bị bóng tối bao phủ, ngày đó thường xuyên có người đốt lửa, những đốm lửa xa vạn dặm lập lòe trong màn đêm vô tận, tựa như cá đèn lồng dưới biển sâu vậy.
Cả đám nhóc uống rượu, bấy giờ đã bắt đầu điên cuồng, hét thật to về phía xa xa, đến cả Tạ Hoè An ngày thường rất ít khi ầm ĩ cũng dắt cuống họng lên hô; Tần Mai Chi thì trực tiếp đứng lên một chỗ lõm trên tường thành, van cầu ông trời cho mình xinh đẹp hơn cả Vương Tổ Hiền.
Những năm 80, kiểu tóc như anh ta chúng tôi chỉ có thể trông thấy qua TV, tất cả đều trố mắt ra nhìn.Uông Dương nghe cô ấy hét như thế bèn cười nói: “Ông trời sẽ bị bà hù chết mất!”
Sau một hồi im lặng, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong bóng tối: “Có, nhưng thực ra cũng không tính là ước mơ được, ước mơ mà tôi nghĩ chỉ là sống trọn vẹn từng phút giây mà thôi. Vì thế ước mơ của tôi chính là đời người như thường, hạ qua đông đến, một ngày, hai người, ba bữa.”Cả đám nghe vậy liền phá lên cười.Uông Dương nghe vậy liền cười nói: “Thế à, nhưng yểu điệu như giờ cũng đâu có gì xấu.”
Tiếc là lúc đó tôi lại thốt lên: “Tạ Hoè An, tuổi tâm hồn ông không 60 thì cũng 59 nhỉ?”Bỗng nhiên trời không còn lạnh nữa.
Sau này xem phim thanh xuân vườn trường, trông thấy những tình tiết như thế, có lẽ là từng trải qua nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì, thậm chí còn hơi hiểu rằng khi con người đến một mức độ cảm xúc nhất định cũng sẽ nói một vài câu thoại giống như trong phim.
Chẳng biết là ai đã hỏi đến ước mơ.
Tần Mai Chi là người đầu tiên đứng ra, nói cô ấy muốn đóng phim điện ảnh Hồng Kông, muốn trở thành Vương Tổ Hiền tiếp theo.Tôi biết cô ấy sẽ không giận Vương Dược thật, thế là kéo cô ấy nói tính tình Vương Dược vốn chậm chạp mà, không thể gấp gáp được, sau đó dẫn cô ấy đi theo sau. Tạ Hoè An đi sau chúng tôi vẫn im lặng như thường.
Uông Dương thuận theo lời của cô ấy: “Bà thành Vương Tổ Hiền tiếp theo, vậy tôi sẽ thành Trương Quốc Vinh tiếp theo rồi.”
Bên cạnh có người gọi nhân viên phục vụ, Chu Đào đáp một tiếng rồi lập tức chạy qua.Tần Mai Chi khinh thường: “Chẳng lẽ ông không có ước mơ à?”
Cả đám nghe vậy liền phá lên cười.Uông Dương thẳng thắn: “Không có, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới.”
Cậu ấy đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Thẩm Thu Bạch, còn bà thì sao, bà có ước mơ không?”
Tôi là người hay suy nghĩ linh tinh, nhưng dường như chưa bao giờ có việc gì nhất định phải làm được cả, chỉ có thể thành thật: “Tôi cũng không có.”
Tần Mai Chi nở một nụ cười cổ quái: “Thế à, sao tôi không phát hiện nhỉ?”“Nhìn đi, tôi tìm được đồng bọn rồi này!” Uông Dương quay đầu đắc ý nói với Tần Mai Chi.Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhìn tôi rồi hỏi lại: “Ăn gì?”Nhưng vẫn bị phê bình toàn trường, đồng thời yêu cầu dọn dẹp sạch sẽ trường học trong 1 tháng, nếu tái phạm lần 2 sẽ phải kiểm điểm trước toàn trước.
Tần Mai Chi lập tức nói với tôi: “Thu Bạch, bà không có ước mơ á? Nghĩ kỹ lại đi, sao bà có thể giống với loại người như cậu ta được chứ?”
“Gì mà loại người như tôi hả?” Uông Dương bắt đầu đấu khẩu với Tần Mai Chi.
Tôi cố tình trêu cô ấy: “Sao, thích à?”Tôi ở một bên rơi vào suy tư. Ước mơ của tôi ư?
Như thể một đứa trẻ phải đối mặt với đề văn khi mới đi học vậy. Tôi tự xưng là một người viết văn hay, từ tiểu học tới cấp 2, mỗi lần đối diện với đề đều có thể tự mình viết ra một đoạn văn huyền thoại trong tương lai cho mình.
Uông Dương thuận theo lời của cô ấy: “Bà thành Vương Tổ Hiền tiếp theo, vậy tôi sẽ thành Trương Quốc Vinh tiếp theo rồi.”Cả đám nhóc uống rượu, bấy giờ đã bắt đầu điên cuồng, hét thật to về phía xa xa, đến cả Tạ Hoè An ngày thường rất ít khi ầm ĩ cũng dắt cuống họng lên hô; Tần Mai Chi thì trực tiếp đứng lên một chỗ lõm trên tường thành, van cầu ông trời cho mình xinh đẹp hơn cả Vương Tổ Hiền.Chuyện gì cũng muốn làm, nhưng bản thân tôi hiểu rõ, chẳng có chuyện gì là tôi thích thật cả.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi nhìn thoáng qua bên cạnh như một phản xạ có điều kiện.
Tạ Hoè An đang đứng cạnh tôi.
Tần Mai Chi tủi thân nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng Vương Dược, tức giận nói: “Làm ơn mắc oán!”Chẳng biết có phải trùng hợp không, đúng lúc anh cũng đang nhìn tôi, thế là tôi thốt lên: “Tạ Hoè An, ông có ước mơ không?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong bóng tối: “Có, nhưng thực ra cũng không tính là ước mơ được, ước mơ mà tôi nghĩ chỉ là sống trọn vẹn từng phút giây mà thôi. Vì thế ước mơ của tôi chính là đời người như thường, hạ qua đông đến, một ngày, hai người, ba bữa.”
Ăn uống no nê xong, lúc chúng tôi đi ra, ca làm đêm trong nhà máy đã kết thúc, có rất nhiều người đang đi tới lều đồ nướng, Chu Đào choáng váng đầu óc, không rảnh mà để ý tới chúng tôi nữa. Tần Mai Chi chạy tới chào anh ta một câu rồi rời đi với chúng tôi.Nói xong, anh đột nhiên cười: “Có phải chợt nhận ra tôi không phải là người theo đuổi lý tưởng không?”Nói xong, anh đột nhiên cười: “Có phải chợt nhận ra tôi không phải là người theo đuổi lý tưởng không?”
Dưới bầu trời đêm, tôi nhìn nụ cười nhàn nhạt của anh mà ngẩn ngơ một hồi.
Đời người như thường, hạ qua đông đến, một ngày, hai người, ba bữa, đây là ước mơ lãng mạn nhất mà tôi từng được nghe.
Tiếc là lúc đó tôi lại thốt lên: “Tạ Hoè An, tuổi tâm hồn ông không 60 thì cũng 59 nhỉ?”