Mạc Vân Sam nằm trên giường, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, là Ân Như Ly đang tắm trong đó.

Các nàng cứ như vậy kết hôn rồi sao?

Cho tới bây giờ, Mạc Vân Sam vẫn còn cảm thấy không chân thật.

Nàng đã từng nghĩ có lẽ sẽ phải dây dưa rất lâu thì hai người mới có thể chậm rãi buông xuống quá khứ không thoải mái, có lẽ sẽ phải càng lâu hơn nữa mới có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng.

Hiện tại tuy rằng không thể tự tại giống như trong quá khứ, nhưng giờ đây các nàng không còn là hai người không có mối liên hệ nào nữa, một tờ giấy hôn thú đã buột chặt cả đời hai người lại, cho dù có cãi nhau to đến thế nào cũng không có cách nào rời khỏi nhau, nói cắt đứt là cắt đứt.

Từ mười năm trước nàng đã nhận định hồ ly tinh nhất định là vợ nàng, mười năm sau nàng không dám yêu cầu hồ ly tinh làm vợ nàng.

Nhưng hôm nay, hồ ly tinh bỗng nhiên trở thành vợ nàng rồi.

Loại cảm giác này thật sự giống như bị một quả trứng to đập trúng đầu, mơ mơ hồ hồ, không còn muốn nghĩ đến bất luận chuyện gì khác nữa.

Ân Như Ly mang theo hơi nước từ phòng tắm đi ra, khăn tắm màu trắng xoa đầu cô cầm trong tay bỗng biến thành vật điểm tô thêm phần mị lực.

Mỗi lần cô giơ khăn lau tóc, yết hầu Mạc Vân Sam liền trượt động một cái.

"Tôi đẹp như vậy sao?" Ân Như Ly cười, "Lau nước miếng đi kìa."

Mạc Vân Sam bực nói: "Cậu soi gương thử xem bộ mặt hiện tại của bản thân là cái gì! Tiểu nhân đắc ý!"

"Từ trước đến nay tôi chưa từng nói bản thân không phải tiểu nhân," Ân Như Ly ngồi trước bàn trang điểm, "Vân tiểu thư tự nguyện gả cho một tên tiểu nhân, hiện tại hối hận vẫn còn kịp."

"Ngày đầu tiên kết hôn cậu nhất định phải chọc tôi tức giận có đúng không?" Mạc Vân Sam cầm lấy gối đầu nhào về phía Ân Như Ly, ấn trên mặt cô, không chừa chút chỗ thở.

Tay của Ân Như Ly duỗi ra phía sau, kéo eo Mạc Vân Sam lại đây.

Mạc Vân Sam đứng không vững, bị kéo một cái liền ngồi trên đùi Ân Như Ly, gối đầu trên tay rơi xuống, hai tay nhanh chóng bám lấy bả vai đối phương.

Ân Như Ly hơi hơi nhếch môi: "Nghiên cứu cho thấy, nữ nhân dễ tức giận thì tốc độ lão hóa càng nhanh."

Mạc Vân Sam hừ lạnh: "Cho nên cậu ít chọc tôi tức giận thì sẽ có được lão bà tuổi trẻ mỹ mạo lâu hơn chút."

"Ai nói tôi chỉ có thể có được một lão bà là cậu?" Khóe mắt Ân Như Ly cong cong, "Muốn một lão bà trẻ tuổi thì có gì khó sao?"

Mạc Vân Sam nhéo mặt Ân Như Ly, mị cười: "Miệng lưỡi cũng nhanh lắm, rất ấu trĩ!"

"Vậy chúng ta làm chuyện không ấu trĩ." Tay đang đặt trên eo Mạc Vân Sam của Ân Như Ly dần trượt xuống đầu gối nàng, lại trượt lên.

"Cậu có muốn sấy tóc trước không? Vạn nhất cậu bị cảm......"

Lời còn lại của Mạc Vân Sam bị môi lưỡi ngăn lại.

Nàng nhắm mắt, từ cổ họng không ngừng thở ra nhiệt khí, tay chặt chẽ đặt sau đầu Ân Như Ly ấn về phía mình.

Nước trên tóc của Ân Như Ly dính lên cổ Mạc Vân Sam, trượt xuống.

Mạc Vân Sam dời môi, đổi một tư thế khác, mặt kề mặt với Ân Như Ly, tiếp tục.

.......

Hơn mười phút sau, khuôn mặt Mạc Vân Sam phiếm đỏ chôn trên đầu vai Ân Như Ly, cả người đều lộ ra một cổ lười nhác.

Ân Như Ly tiến đến bên tai nàng nói: "Tôi phải đi sấy tóc."

Mạc Vân Sam dựa vào người Ân Như Ly mềm giọng nói, "Tôi không muốn động." Híp mắt, rất lười biếng.

Ân Như Ly nâng cái đồ nhu nhược trong lòng ngực cùng đứng lên, đặt người lên giường, trở lại bàn trang điểm cầm máy sấy.

Mạc Vân Sam bị chuyện mới vừa rồi chi phối hoàn toàn, thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.

Nàng không phải là người trầm mê trong những kích thích nào đó, mười năm nay, cho dù là mấy tháng mới tự cấp tự túc một lần thì cũng cảm thấy không có gì. Nhưng hiện tại chỉ cần đối diện với hồ ly tinh thì lại không có cách nào khống chế được dục niệm mãnh liệt.

Khống chế không được muốn ăn sạch cô, hòa cùng một thể với mình.

.........

Đèn đầu giường tắt đi, Mạc Vân Sam từ trong ổ chăn này chui vào một ổ chăn khác.

Trong chăn của Ân Như Ly nhiều thêm một cái đầu.

Kẻ ngoại lai xâm lấn nắm lấy cổ tay Ân Như ly, cố định người lại, "Vốn dĩ sau khi kết hôn nên ra ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng tôi cũng không phải là người tính toán chi li, không có tuần trăng mật cũng không sao. Chẳng qua là đêm động phòng hoa chúc cả đời mới có một lần, có phải nên có chút kinh hỉ không?"

"Tôi đương nhiên là có chuẩn bị kinh hỉ." Từ gối đầu Ân Như Ly lấy ra một vật nhỏ hình dạng kỳ dị.

Mạc Vân Sam còn chưa biết xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.

Động phòng hoa chúc.

Sau khi kết thúc, Mạc Vân Sam ngay cả ngón tay cũng không còn sức.

Ân Như Ly từ phía sau dán lên lỗ tai nàng: "Thân thể của cậu tựa hồ so với tôi còn không tốt hơn, vậy đoạn thời gian tiếp theo, vì để thân thể hai người được khỏe mạnh, nên càng thêm tiết chế."

Cô đề nghị nói: "Làm việc nhà có thể tăng cường thể lực, có lẽ cậu nên thử xem."

Mạc Vân Sam hiện tại rất mệt, người bên tai nói nửa câu cũng không để ở trong lòng.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, hồ ly tinh thật sự "nói lời giữ lời", mỗi lần lửa cũng đốt tới cửa nhà rồi còn có thể nhịn xuống.

Trước khi kết hôn cũng chưa từng lôi ra Sở hà Hán giới, sau khi kết hôn ngược lại ngay cả hà cũng không qua được, khiến người ta giận vô cùng!

*Sở hà Hán giới (楚河漢界)- con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.

.......

"Họ Ân, cậu mang tôi về nhà để bài trí sao?" Mạc Vân Sam nắm cổ áo Ân Như Ly chất vấn, "Một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy ở trước mặt cậu mà còn có thể nhẫn được, có phải thân thể có vấn đề không!"

Ân Như Ly nhàn nhạt nói: "Có vấn đề hay không, không phải trước khi kết hôn đã thử qua rồi sao?"

"Vậy cái bộ dạng hệt như cá chết này của cậu là có ý gì? Ngày đầu tiên kết hôn đã đem hứng thú sài hết rồi sao?!" Mạc Vân Sam bóp chặt cổ Ân Như Ly, "Cậu hiện tại là Mạc thái thái, phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, tôi muốn cái kia!"

Ân Như Ly nhắm mắt lại nói: "Đừng có cướp lời của tôi."

Ngữ khí thản nhiên, không chút nào để ý tới vợ mình tố cầu.

Mạc Vân Sam khẽ cắn môi: "Cậu có biết cậu như vậy thì vợ cậu rất dễ ngoại tình không?"

Ân Như Ly: "Vừa lúc, ly hôn cậu chịu toàn bộ trách nhiệm, chỉ có thể mình không rời khỏi nhà."

Mạc Vân Sam hung hăng cắn một cái lên cằm Ân Như Ly, lăn đến bên kia giường.

Ai mà không biết giả vờ lãnh đạm chứ.

Ân Như Ly hít một hơi, che cằm, "Cậu là chó à?"

"Tôi là chó săn, chuyên môn cắn loại xú hồ ly như cậu!" Mạc Vân Sam nói xong liền giãy giụa vài cái, cố ý làm loạn ga trải giường.

Ân Như Ly nói: "Trước khi kết hôn tôi cũng đã nói rồi, cho dù chúng ta có tra tấn lẫn nhau cậu cũng không thể đổi ý. Nếu như cậu không vui thì có thể trả thù, chẳng qua nếu cảm xúc của tôi không tốt, thân thể cũng sẽ khôi phục chậm hơn. Khi nào có thể tiến hành phương diện sinh hoạt kia thì không nói chắc được."

"Ai cần chứ!" Mạc Vân Sam kéo chăn che đầu, "Tôi muốn đi ngủ, cậu đừng có ồn ào nữa."

Ân Như Ly xoay qua một bên giường khác, sửa sang chăn lại thật tốt, nhắm mắt lại.

Không bao lâu Mạc Vân Sam đã lăn long lóc lăn long lóc lại đây, từ phía sau ôm lấy eo Ân Như Ly.

"Cậu ôm tôi ngủ." Mạc Vân Sam yêu cầu nói.

Ân Như Ly quay đầu lại, "Hiện tại thì cần rồi!"

"Cậu đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa!" Chóp mũi của Mạc Vân Sam cọ cọ sau cổ Ân Như Ly, "Tôi là vợ của cậu, cậu có nghĩa vụ làm ấm ổ chăn cho tôi."

Ân Như Ly lấy cái tay đang đặt trên eo mình của Mạc Vân Sam ra.

"Hồ ly tinh ~" Mạc Vân Sam bắt đầu thế công làm nũng.

Ân Như Ly xoay người lại, giống như một hai phải chọc cho người tức giận, nói: "Cậu ôm tôi không tiện xoay người."

Mạc Vân Sam nhỏ giọng lẩm bẩm, "Để tôi xem cậu khoe khoang đến khi nào! Sớm hay muộn gì cũng có ngày cậu phải khóc."

"Hửm?" Ân Như Ly dùng giọng mũi hừ một tiếng.

Mạc Vân Sam chui vào trong lòng ngực Ân Như Ly, ghét bỏ nói: "Cậu ngủ đi, nói nhiều thế không biết, không dùng được bao lâu đã biến thành bà thím già rồi."

Ân Như Ly nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay, khóe môi không tự kìm hãm cong lên, rồi lại rất nhanh mím thẳng, không biết là đang phân cao thấp với ai.

Mặc kệ không khí ban ngày của hai người có không được tự nhiên bao nhiêu, vừa đến đêm, nằm trên cùng một chiếc giường, tựa hồ như tất cả những thứ đó đều biến mất toàn bộ.

Hiện giờ thay đổi một thân phận mới, các cô là bạn đời không thể tách rời, bạn đời cùng nhau cầm tay giai lão.

.........

Cả một tuần không có sinh hoạt vợ vợ với nhau, toàn thân Mạc Vân Sam cơ hồ sắp bốc cháy.

Nàng xem như là hiểu ra rồi, trong lòng hồ ly tinh kia có một cổ biệt nữu không thể nguôi ngoai thì bản thân sẽ không thể có cuộc sống tốt đẹp được.

Không hổ là cáo già âm hiểm xảo trá, đầu tiên dùng giấy hôn thú bắt tôi khổ lao, sau đó còn cưỡi trên đầu tôi tác oai tác oái, căn bản là đã đoán chắc tôi sẽ không phản kháng, khi dễ tôi là quả hồng mềm!

Mạc Vân Sam nắm gối ôm trên sô pha lên, dùng sức đấm đánh: "Không phải là tôi chỉ tuổi trẻ khí thịnh có chút xúc động, ở trong điện thoại nói mấy câu không lựa lời thôi sao, huống chi lúc trước tôi cũng không có nói chia tay, cậu gọi cho tôi một cuộc điện thoại thì tôi sẽ về ngay mà! Còn nói với bản thân mình là để tôi theo đuổi mộng tưởng chính là tốt cho tôi, cậu ủy khuất tôi không ủy khuất sao!"

"Tôi cũng biết cậu bị vứt bỏ như vậy rất là ủy khuất, nhưng tôi cũng đã xin lỗi rồi, cậu không thể xem xét tình yêu tôi dành cho cậu mà tha thứ cho tôi sao? Cho dù không nể mặt tôi thì cũng xem xét chuyện tôi giúp cậu thông cừ xả lũ mà đối xử với tôi tốt chút chứ! Sau kết hôn số lần hưởng thụ còn không bằng thời điểm làm bạn giường, sao tôi lại khổ như vậy!"

Mạc Vân Sam tức một bụng, nhắm ngay một góc gối ôm cắn xuống, dùng sức xé rách.

"Cậu đang làm gì?" Ân Như Ly từ trên cầu thang đi xuống.

"Trong mắt cậu cũng chưa từng có lão bà là tôi, cậu quản tôi làm gì?" Mạc Vân Sam vừa thấy mặt Ân Như Ly tâm tình liền bực bội, ném gối trong tay qua.

Ân Như Ly tay mắt lanh lẹ, dùng tay tiếp được, ném trở lại.

Trúng giữa mặt Mạc Vân Sam.

Gối ôm rơi xuống đất.

Mạc Vân Sam cúi đầu, đứng thẳng một lát, yên lặng xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

"Tôi không phải cố ý." Ân Như Ly đưa tay ra sau lưng, đuổi theo, "Thật sự không phải cố ý, nếu không cậu đánh lại tôi đi?"

"Tôi mang quần áo đi giặt." Mạc Vân Sam nham hiểm câu môi, "Ngần ấy năm xem qua không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình điện ảnh, cũng chưa từng thấy người vợ nào phải đánh đổi việc nhà lấy một cuộc sống hòa thuận, quả nhiên không nên khờ dại leo lên thuyền giặc! Cậu căn bản chính là tên đại biến thái mà người người khiếp sợ từ cổ chí kim!"

"Nếu cậu không muốn giặt thì có thể không cần giặt." Ân Như Ly nhỏ giọng nói thầm, "Còn không phải chỉ là ăn chay mấy ngày thôi sao, cũng không phải là việc gì khó."

"Cậu cho rằng tôi không biết trong lòng cậu đang tính toán cái gì sao!" Mạc Vân Sam xoay người chọc chọc bả vai của cô vợ hỗn trướng, "Không cho cậu khi dễ thoải mái thì cậu sẽ biệt nữu với tôi đến ngày tháng năm nào?! Tôi hiểu rất rõ cậu, cái gì thì không nói nhưng mang thù là số một, cậu hiện tại chính là muốn báo thù chuyện tôi năm đó bỏ rơi cậu, không sao, tôi là một đại nữ nhân lòng dạ rộng lớn bao la, tiểu kiều thê nháo nháo tính tình tôi có thể sủng."

"Cậu nói cái gì?" Trong mắt Ân Như Ly lóe lên tia nguy hiểm.

"Hiện tại tôi cảm thấy cộng đồng mạnh định vị cho tôi đặc biệt chính xác," Mạc Vân Sam nâng cằm Ân Như Ly, "Tổng tài tiểu kiều thê, biểu hiện của bổn bá đạo ảnh hậu, cậu có vừa lòng không?"

Ân Như Ly lùi lại, vòng qua Mạc Vân Sam đi về phía trước, "Tối nay tôi có một buổi xã giao, tối sẽ trở về, không cần chờ tôi."

Khóe môi Mạc Vân Sam nhếch lên cười cho có lệ: "Cậu yêu tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đợi cậu."

Hai người liếc nhau, ngẩng cao đầu đi về hai hướng khác nhau.

.......

Vào đêm.

Mạc Vân Sam đang nằm ở trên sô pha đắp mặt nạ, tiếng chuông cửa vang lên.

Nàng vừa đi về phía cửa vừa suy tư, đến nơi này hẳn đều là người mà hồ ly tinh quen biết, nếu không thì cứ giả vờ là không có ai ở nhà?

Nhưng mà đèn đang mở, hình như làm vậy không tốt lắm nhỉ?

Đi tới cửa, trên màn hình giám thị là người mà nàng quen biết.

Mạc Vân Sam nhíu mày.

Thời gian này, Trang Ninh còn đến đây làm gì?

- ---------

Editor:

( ˘ ³˘)♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play