Mạc Vân Sam bị vây quanh, hỏi xong câu kia liền quay đầu cười chào hỏi với những fan xung quanh, lỗ tai lại dựng lên thẳng tắp, chờ nghe câu trả lời của hồ ly tinh.

Ân Như Ly mỉm cười: "Mạc tiểu thư là khách nhân thường trú của phòng tổng thống chúng tôi, mỗi ngày đều trả nhiều tiền cho khách sạn như vậy đương nhiên là tôi không hy vọng cô bởi vì sự cố giẫm đạp ở sân bay mà đem số tiền đó đưa cho bệnh viện rồi."

"Vậy tôi sẽ vờ tin đây là lý do." Mạc Vân Sam cười tủm tỉm nhìn thẳng Ân Như Ly, "Bất quá sao cậu lại biết tôi về nước, còn chờ trước ở chỗ này? Cuộc điện thoại lúc nãy tôi gọi cho cậu cách hiện tại cũng chỉ mới hơn mười phút, không phải là ngồi hỏa tiễn tới đó chứ!"

"Nếu cô muốn tôi hiện tại mang theo vệ sĩ rời đi thì cô có thể tiếp tục nói chuyện với tôi." Ân Như Ly nói.

Mạc Vân Sam kinh ngạc ngậm miệng lại nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thương mại mê người.

"Mạc Vân Sam! Mạc Vân Sam! Em yêu chị!"

"Nữ vương đại nhân nhìn em đi! Nữ vương!"

"Lão bà!Lão bà em yêu chị!"

Fan la hét tê thanh liệt phế dẫn tới rất nhiều lữ khách bình thường đưa mắt nhìn qua.

Nghe được hai chữ "lão bà", cánh tay đang đặt bên hông Mạc Vân Sam của Ân Như Ly thu thu lại, ôm người càng chặt hơn. Tươi cười trên mặt Mạc Vân Sam cũng vì vậy mà so với vừa rồi có vài phần khác nhau, khóe môi giương cao cao, quang mang trong mắt càng sáng hơn một ít.

Bộ dáng hồ ly tinh khi ghen thật sự rất đáng yêu!

Nhưng mà chết cũng không chịu thừa nhận, làm lòng người nóng nảy.

Sân bay có paparazi nằm vùng, vốn là vì muốn chụp minh tinh khác nhưng vừa nhìn thấy Mạc Vân Sam gần đây độ nổi tiếng lên cao và bạn gái cũ thân mật đi cùng nhau thì nào còn lo những chuyện khác nữa, ngay lập tức người mang theo máy ảnh bị Mạc Vân Sam câu đi.

Vào thang máy rồi, Mạc Vân Sam vẫy tay với fan ở bên ngoài, "Cảm ơn mọi người yêu thích, nhìn thấy mọi người tôi thật sự rất vui! Bất quá phải chú ý an toàn đó, tôi cũng yêu mọi người ~" Một bên nói một bên tháo kính râm xuống gửi một nụ hôn gió ra bên ngoài.

"A!!!!!" Mấy fan nữ ở bên ngoài thang máy dậy sóng, tiếng thét chót tai xong thẳng vào màng nhĩ người khác.

Mạc Vân Sam làm động tác "suỵt", khóe môi nâng lên, thể hiện mười phần dáng vẻ "nữ nhân xấu xa".

Các fan tựa như bị trúng ma pháp định thân, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại vẫn còn ngây ngốc bất động.

Ân Như Ly ghé mắt, người bên cạnh hiện tại giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại mị lực, quang mang lóa mắt, so với mười năm trước còn muốn khiến người không dời nổi tầm mắt hơn.

"Có phải cảm thấy tôi rất đẹp cho nên nhìn đến ngây người rồi không?" Mạc Vân Sam không nhìn Ân Như Ly, bên môi là nụ cười tự tin.

Ân Như Ly dời mắt, nhàn nhạt nói: "Cô thích sân khấu, thích biểu diễn, thích trở thành tiêu điểm của mọi người, cô ở trước mặt fan mị lực toả ra bốn phía, so với ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Cô nên tiếp tục làm chuyện mà mình thích làm."

"Cậu muốn nói cái gì? Lại khẩu thị tâm phi bảo tôi đừng theo đuôi cậu à?" Mạc Vân Sam quay đầu nhìn người bên cạnh, "Tôi nói tôi về nước là vì cậu lúc nào? Tôi trở về là vì muốn làm chuyện tôi thích làm, trình độ tự mình đa tình của cậu so với tôi cũng không kém hơn là bao."

Ân Như Ly: "Vậy mong cô tiếp tục chuyên tâm làm chuyện cô thích làm, đừng tới quấy rầy tôi."

Mạc Vân Sam: "Nếu cậu không muốn bị tôi quấy rầy vậy thì tôi cũng không thể quấy rầy được cậu. Là cậu mở cửa mời gọi trước, vậy thì đừng có trách tôi quấy rầy cậu. Chúng ta đều là người lớn, trốn tránh trách nhiệm không phải là thói quen tốt."

Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư lại muốn trả đũa?"

Mạc Vân Sam: "Chỉ muốn làm cho Ân tổng nhận rõ hiện thực thôi."

Cuộc đối thoại lâm vào cục diện bế tắc, cho đến khi lên xe hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào nữa. 

Sau khi lên xe Ân Như Ly mới có lòng tốt nhắc nhở: "Có phải cô quên mất gì rồi không?"

Mạc Vân Sam mê mang: "Quên mất cái gì? Không hôn cậu một cái à?"

Ân Như Ly: "Hôm nay thật sự không có ai tới đón?"

Mạc Vân Sam ngẩn ra vài giây, vỗ đùi: "Đúng rồi! Tôi quên mất chất nữ ở sân bay rồi!"

Khóe miệng Ân Như Ly giật giật, vô cùng đồng cảm với tiểu Mạc tổng có một người cô cô như vậy.

"Tiểu Vũ a, cô cô hạ cánh rồi, con đang ở đâu vậy? Sao cô cô lại không nhìn thấy con, có phải nhớ lầm thời gian nên còn chưa tới không a?" Mạc Vân Sam giơ điện thoại lên, làm bộ bản thân mới vừa ra ngoài.

...... Miệng đầy xe lửa đang chạy.(?)

- ---- "Con nhìn thấy cô cô được Ân tổng đón đi rồi." Bên trong ống nghe truyền đến thanh âm rét lạnh, điện thoại hệt như kết thêm một tầng băng.

"....." Ai nha, bị chọc thủng rồi.

Mạc Vân Sam cười gượng hai tiếng: "Sân bay quá nhiều người, cô cô bị vây đến độ sắp hôn mê. Kia nếu không thì bây giờ cô cô lại đi lên để con trở lại đón lần nữa?"

- ---- "Con đang trên đường về nhà, chúc cô nhỏ có một buổi tối vui vẻ."

"Tiểu Vũ à sao con lại đi rồi! Cô cô còn đang nghĩ là không thể để con đến tay không một chuyến xe, còn muốn ngồi xe con trở về đây! Nhưng mà cô cô cũng ngại bảo con quay trở lại, lái xe chậm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn a!" Mạc Vân Sam giả mô giả dạng nói một hồi, nửa ngày cũng không có ai đáp lại.

Nàng đưa điện thoại ra trước mặt nhìn xem.

...... đã cúp máy.

Nhìn lại thời gian trò chuyện, hợp lại vừa rồi mình lải nhải lẩm bẩm nhiều như vậy mà tiểu hỗn đản kia một câu cũng không nghe!

Ân Như Ly mặt vô biểu tình vỗ tay mấy cái: "Bản lĩnh mở mắt là nói dối của Mạc tiểu thư thật là lô hỏa thuần thanh."

"Nếu không phải cậu đột nhiên nhảy ra tôi có thể quên mất Tiểu Vũ sao? Chuyện này cậu phải chịu một nửa trách nhiệm!" Vẻ mặt Mạc Vân Sam nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Ân Như Ly như vừa nghe xong một câu chuyện cười, cười thành tiếng nói: "Tôi tới đón cô tôi còn phải chịu trách nhiệm? Mạc tiểu thư là tốt nghiệp đại học ăn vạ à!"

"Tôi cũng không có ý trách cậu." Mạc Vân Sam thò qua, hai đầu ngón tay kẹp lấy lỗ tai hơi lạnh của Ân Như Ly, nhếch môi, "Chủ yếu là chịu trách nhiệm với tôi, tôi vừa thấy cậu đến thì cái gì cũng quên hết. Có cậu ở trước mặt tôi, tiểu chất nữ máu mủ tình thâm cũng phải xếp phía sau."

Ân Như Ly mỉm cười, "Nếu để tiểu Mạc tổng biết cô là một người cô cô như thế này thì chỉ sợ là trong lòng sẽ phi thường bi thương." Nhéo nhéo mặt Mạc Vân Sam, "Tôi thật phi thường tò mò, gương mặt này của cô là làm từ cái gì, da trâu à?"

"Gương mặt này của tôi đương nhiên là làm từ nước!" Mạc Vân Sam nắm lấy tay của Ân Như Ly, áp lên mặt mình, "Sờ lên có phải xúc cảm thủy thủy nhuận nhuận rất tốt không, cậu có muốn sờ sờ chỗ khác không?"

Chân mày Ân Như Ly run lên: "Mạc tiểu thư của hiện tại luôn khiến tôi phải rửa mắt trông lại."

"Cậu không thích sao?" Mạc Vân Sam dừng lại hai giây, "Tôi cảm thấy cậu rất thích." Ngón tay từ trên cổ tay của Ân Như Ly chậm rãi di chuyển, đan lấy siết chặt năm đầu ngón tay của cô, cúi người, "Hơn nữa, tôi nghĩ tôi của hiện tại và hồ ly tinh như cậu sẽ càng phù hợp với nhau hơn, cậu nói xem có đúng không?"

"Tôi nói cô suy nghĩ quá nhiều rồi." Ân Như Ly bẻ ra từng ngón từng ngón tay của Mạc Vân Sam, "Người phù hợp với Mạc tiểu thư có rất nhiều, hy vọng cô dời lực chú ý một chút. Vẫn là câu nói kia, đừng tiếp tục quấn lấy tôi."

"Còn ai có thể phù hợp với tôi, không bằng cậu đề cử một vài ví dụ xem?" Mạc Vân Sam cong môi, "Tôi ngay cả một người cũng không biết."

Ân Như Ly liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, kéo ra khoảng cách với nàng: "So về trình độ vũ đạo chuyên nghiệp tôi đã không bằng JK, không phải sao?"

Mạc Vân Sam híp mắt cười nhích qua, "Còn nói mình không ăn giấm, cả cái mũi của tôi đều bị cậu giấm say đến không ngửi được mùi gì khác. Có phải cậu không thích tôi nhảy cùng người khác không a?"

Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư đừng để tư duy của mình bị lệch lạc, vừa rồi cô nói muốn tôi đề cử cho cô vài ví dụ, tôi cũng chỉ đơn thuần là đề cử ví dụ mà thôi."

Mạc Vân Sam: "Vậy ý của cậu là để tôi làm bạn giường với JK."

Ân Như Ly: "Cô vui vẻ là được."

Mạc Vân Sam nghĩ nghĩ, "Kỳ thật hẳn là cũng không tồi, chúng tôi đều linh hoạt như vậy, nói không chừng còn có thể thử cú xoay người của Thomas! Eo già như cậu, đừng nói là Thomas, lật người còn phải cẩn thận chút."

"Cô lặp lại lần nữa!" Hai mắt Ân Như Ly bốc hỏa, tùy thời đều có khả năng phun trào.

"Eo của cậu đã tốt hơn chưa?" Mạc Vân Sam quan tâm nói, "Eo đã đỡ rồi thì cậu nên cẩn thận chút, không thể vận động kịch liệt, nếu không rất dễ tạo thành khuôn trật."

Cảm giác bị ăn sạch sẽ còn bị cười nhạo eo không tốt của Ân Như Ly lại một lần nữa ập vào trong lòng, bực nói: "Không cần cô quan tâm!"

"Tôi một mảnh hảo tâm, cậu hung dữ như vậy làm gì?" Tay của Mạc Vân Sam lặng lẽ sờ đến sau eo của Ân Như ly, "Vậy mấy ngày nay cậu có nhớ tôi không?" Thanh âm tô mị.

Ân Như Ly cầm lấy tặc thủ của Mạc Vân Sam, kéo về phía mình, nắm lấy cằm của đối phương: "Có phải muốn tôi phối hợp với cô diễn một đoạn tình cảm mãnh liệt mới bằng lòng bỏ qua không?"

"Nếu cậu sớm giác ngộ một chút thì đã đỡ cho tôi phải hao tâm tốn sức như vậy!" Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Ngón tay Ân Như Ly xoa lấy khóe miệng mềm mại của Mạc Vân Sam, chậm rãi xẹt qua môi, chậm rãi di chuyển sang khóe miệng khác, lại dọc theo sườn má trượt đến bên tai, miêu tả vành tai từ dưới lên trên, ngừng ở nơi đó, không nặng không nhẹ nhéo vài cái.

Lỗ tai của Mạc Vân Sam thiên lạnh, đầu ngón tay của Ân Như Ly ấm áp lại vừa lúc. Ấm áp trên tai chảy khắp toàn thân khai ra lăng tăng từng gợn sóng.

Nàng cực kỳ thích cái cảm giác này.

Ân Như Ly tiến đến bên tai Mạc Vân Sam, "Thích?" Nhiệt khí theo thanh âm cùng nhau a ra.

Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, cảm quan vô cùng nhanh nhạy, bị nhiệt khí trên tai kích một kích liền đắm chìm thật sâu bên trong sung sướng không có cách nào thoát ra được. Hồi lâu sau mới nhẹ lẩm bẩm một câu: "Thích."

"Vậy chỗ này thì sao? Thích không?" Môi của Ân Như ly như có như không dán bên sườn cổ Mạc Vân Sam, nhiệt khí của hô hấp dao động dọc theo sườn cổ. Nửa bên vai của Mạc Vân Sam sớm đã tê rần.

"Còn lại về nhà lại tiếp tục, tôi không được!" Mạc Vân Sam một phen che miệng Ân Như Ly lại, mở cửa sổ ra hít mấy hơi không khí mới mẻ.

Ân Như Ly nghe được hai chữ "Về nhà" bỗng có chút sửng sốt. Cô chỉ muốn trêu đùa Mạc Vân Sam một phen, mới vừa rồi vốn dĩ đã muốn dừng lại, nhưng khi lòng bàn tay mềm mại của Mạc Vân Sam dừng ở trên môi lại khiến cho cô có chút tâm viên ý mã.

Quả nhiên cách nguy hiểm càng xa thì càng tốt, nếu không kết cục cũng chỉ có chơi với lửa có ngày chết cháy.

.......

Mạc Vân Sam nhìn cửa khách sạn bên ngoài cửa sổ, rất là thất vọng: "Cậu muốn làm với tôi ở khách sạn à? Tôi thích phòng ngủ ở trong nhà hơn."

Ân Như Ly: "Tôi sửa đúng lại, đó là nhà của tôi."

Mạc Vân Sam: "Vậy xem như là nhà của cậu đi, tôi không xứng hưởng thụ ở trên giường của cậu à?"

Ân Như Ly: "Nãy giờ tôi cũng không có nói sẽ làm gì cô."

Mạc Vân Sam: "Vậy vừa rồi là cậu đang chơi tôi?"

Ân Như Ly không lên tiếng, dùng ánh mắt để trả lời Mạc Vân Sam ----- nói đúng rồi.

"Cậu cũng dám lấy chuyện như vậy chơi tôi?!" Hai mắt Mạc Vân Sam trừng to như hai cái chuông đồng.

Sau một lúc lâu, "Cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cậu sao!" Thanh âm quỷ dị, ánh mắt âm trầm.

"Mạc tiểu thư lặn lội đường xa nhất định là đã mệt rồi, ngủ ngon." Ân Như Ly nhìn về phía tài xế, "Tiểu Trương, còn không mau mở cửa cho Mạc tiểu thư?"

"Vâng! Là tôi thất trách, mong Ân tổng thứ lỗi!" Tài xế lập tức mở cửa xuống xe, vòng đến phía sau mở cửa xe ra.

Là một tài xế chuyên trách có hai thứ cần phải chú trọng nhất, đó chính là nhìn mặt đoán ý và giữ kín như bưng. Anh ta nghĩ hai vị lão bản ở phía sau nhất thời nửa khắc còn chưa muốn xuống xe, ai mà có thể nghĩ được thế nhưng lại nhìn lầm!

"Tôi không xuống! Hành vi vừa rồi của cậu tổn hại nghiêm trọng tới sức khỏe cơ thể tôi, cần phải chịu trách nhiệm với tôi!" Mạc Vân Sam ôm lấy tựa lưng ghế phụ, sống chết ở lì đó hệt như một tên lưu manh vô lại.

Ân Như Ly ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng phía trước: "Nơi này người ra ra vào vào rất nhiều, mong Mạc tiểu thư chú ý hình tượng."

Mạc Vân Sam cười lạnh: "Vậy cũng vừa lúc, cậu sợ mất mặt nhưng tôi thì không, nếu không muốn nháo lớn thì tự mình hiểu đi!"

Tài xế đứng ở cửa không biết phải làm sao. Rốt cuộc là nên mời Mạc tiểu thư xuống xe hay là nên bỏ xe chạy lấy người?

Giác quan thứ sáu nói cho anh ta biết, lựa chọn phía sau mới là lựa chọn đúng đắn.

"Được, tôi tự mình làm." Ân Như Ly xuống xe, vòng đến bên phía cửa xe Mạc Vân Sam, trực tiếp nắm lấy cổ tay người túm ra ngoài, một đường đi nhanh.

Tài xế mở miệng: "Ân tổng, hành....." Hành lý phải làm sao ạ?

Nhưng mà hiện tại đi theo đưa hành lý thì rõ ràng không thích hợp. Nếu không thì cứ trước để trên xe?

Tài xế Tiểu Trương lại rẽ nhầm vào ngã ba sinh tử rồi.

........

Ân Như Ly một đường túm Mạc Vân Sam lên tầng 26, mở cửa phòng ra, đẩy mạnh người vào.

Cửa đóng lại.

"Cậu đừng dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn tôi a, nhấc, nhấc không nổi cảm xúc." Mạc Vân Sam theo bản năng lui về sau.

Tuy rằng nàng cũng rất thích kích thích nhưng mà biểu cảm hiện tại của hồ ly tinh như muốn lấy roi quất người, cái tuổi này rồi, kích thích như vậy thì nên thôi đi a.

Vạn nhất trật eo như hồ ly tinh thì phải làm sao!

"Nhấc không nổi cảm xúc? Tôi còn cho rằng Mạc tiểu thư rất chờ mong nữa kìa." Ân Như Ly từng bước tới gần, bức Mạc Vân Sam đến phòng ngủ.

"Chờ mong thì khẳng định là có, nhưng mà tôi càng hy vọng cậu ôn nhu chút," Mạc Vân Sam nghĩ nghĩ, thử dùng cách khác, "Chắc cậu cũng biết, lúc tưới nước cho cây thì không thể tưới tràn như lũ, bằng không cây sẽ bị úng chết. Tôi thì là một cái cây hạn hán khô nẻ nhiều năm mà, phải tuần tự dần dần thẩm thấu, nếu không tôi sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, về sau sinh hoạt buổi tối của chúng ta sẽ không được hài hòa đâu."

"Cô lấy tự tin từ đâu mà nói sau này sẽ có sinh hoạt đêm với tôi?" Ân Như Ly cười nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, "Dù sao tôi cũng không thích dùng lại, đồ chơi hỏng rồi thì chính là hỏng rồi, cô nói có phải không?"

"Cậu như vậy trông rất biến thái a!..... Tôi thích." Mạc Vân Sam câu cười, "Bất quá chỉ từng nghe nói trâu già cày ruộng mệt chết chứ chưa từng nghe trâu bị giẫm chết. Ai chết còn chưa chắc đâu!" Nói xong liền ngã về sau.

Ân Như Ly nhất thời không phòng bị, bị kéo ngã theo, cằm đập trúng răng của Mạc Vân Sam.

"Tê ~" Mạc Vân Sam hít một ngụm khí lạnh, nhịn đau xuống, hôn lên môi Ân Như Ly.

Thịt hồ ly đến miệng cũng không thể bởi vì chút đau này mà để cho cậu ta chạy mất!

Hai cổ tay của Mạc Vân Sam bị một tay của Ân Như Ly nắm lấy, cằm bị một tay còn lại của đối phương cố định, nụ hôn càng thêm sâu. Cái hôn này giằng co thật lâu, không dư ra một chút khoảng cách nào để cho Mạc Vân Sam hô hấp. Đại não của nàng thiếu oxy, trái tim như muốn từ trong cổ họng lao ra ngoài.  

Sau khi nụ hôn kết thúc, hồ ly tinh cũng không làm nàng thất vọng. Mạc Vân Sam ngẩng cổ, yết hầu nóng bỏng, ngứa ngáy, thoải mái cực kỳ, rất nhanh đã biến thành một con tiểu dã miêu bị thuần phục, toàn thân thả lỏng, đôi mắt nửa híp, rất là hưởng thụ.

Ở bên nhau lâu như vậy, Ân Như Ly rất rõ ràng biết làm thế nào để Mạc Vân Sam trôi nổi bên trong thoải mái, vui vẻ, không thể dứt ra được.

.........

Mạc Vân Sam duỗi tay nắm lấy cổ áo Ân Như Ly, muốn tiến thêm một bước nữa. Nhưng tất cả động tác đột nhiên dừng lại.

Ân Như Ly lưu loát đứng dậy, một câu cũng không nói.

???

Mạc vân Sam bị ném ở trên giường, cả người đều choáng váng. Hai mắt dại ra nhìn cửa, không tiếp thu được hiện thực, một lúc lâu sau cũng không thể nhúc nhích.

.......

"Lái xe."

Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy trên mặt lão bản là nụ cười âm hiểm, cũng không dám nhiều lời thêm, lập tức khởi động xe.

Nhưng mà hành lý ở phía sau xe.....

Tài xế cảm thấy cái hố ở phía trước càng lúc càng lớn, không biết khi nào thì sẽ rơi vào.

Chiếc Bentley màu đen dừng lại ở dưới lầu một căn biệt thự trong khu dinh thự Ngung La. Tài xế rốt cuộc cũng lấy hết can đảm: "Ân tổng, hành lý của Mạc tiểu thư còn ở cốp sau xe ạ." Nói xong, thật cẩn thận từ kính chiếu hậu quan sát biểu tình của lão bản mình.

Ân Như Ly: "Nếu Mạc tiểu thư đã muốn bỏ thì trước cứ đặt trên xe đi." Thần thái ngữ khí đều không giống như đang sinh khí.

Tảng đá trong lòng tài xế rơi xuống, vội vàng xuống xe mở cửa cho lão bản. 

Ân Như Ly ưu nhã xuống xe, khóe môi vẫn luôn giương lên, tâm tình ước chừng phi thường mỹ lệ.

Tài xế ngồi trở lại ghế điều khiển, một bên vỗ ngực một bên lắc đầu, tâm tình của lão bản thật là khó đoán!

.......

Cái tên vương bát đản kia!

Mạc Vân Sam xem gối ôm như Ân Như Ly, ném xuống đất còn nhảy lên mãnh liệt giẫm mấy cái.

Điểm hỏa xong thì chạy, căn bản chính là tội ác, phải bị bắt nhốt lại trong ngục tù!

Vương bát đản vương bát đản vương bát đản!

Mạc Vân Sam nhảy lên giường lăn vài cái, trong cơ thế như có một đoàn hỏa nhảy nhót lung tung không ngừng nghỉ. Nàng đã tắm hai lần, nhưng cái loại cảm giác này căn bản không phải thứ có thể tắm là hết được!

Họ Ân quả nhiên là xú hồ ly âm hiểm giảo hoạt, hái hoa hái được một nửa thì để mặc cho đóa hoa là nàng tự mình khô héo, tính cái gì anh hùng hảo hán!

Cứu mạng a!

Mạc Vân Sam lật tới lật lui không ngừng nghỉ, hệt như Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân.

Hay là đi ngủ đi.

Mạc Vân Sam nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừa..... Mười con tiểu hồ ly, mười một con tiểu hồ ly.....Hai mươi con hồ ly tinh, hai mươi mốt con hồ ly tinh..... Một trăm họ Ân.....Hai trăm đại vương bát!"

Nàng đột nhiên ngồi dậy, một ngọn lửa không tên xông thẳng lên đỉnh đầu, "Cậu ta có còn là người không?!" 

Mắng xong lại nằm xuống một lần nữa bắt đầu đến cừu. Đếm đếm, thanh âm liền thay đổi mùi vị.

Nửa giờ sau....

Mạc Vân Sam vui đầu xuống gối, rất có ý muốn làm mình ngạt chết.

Có hồ ty tinh tay nghề khéo léo, tự cấp tự túc căn bản là không có một chút tư vị nào!

Cùng lúc đó, Ân Như Ly kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, tùy tiện lấy một món đồ chơi, nhắm mắt lại.

........

Rất nhanh xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, thân mình cũng cuộn lại.

Nghỉ ngơi một lát, lại đổi một món đồ chơi khác.

........

Mãi cho đến sau nửa đêm, Mạc Vân Sam vẫn còn mở to mắt nhìn trần nhà, một đôi mắt như hai vạch mực đen, không có chút tinh thần nào.

Mình muốn chiên hồ ly tinh lên ăn, chiên, ướp, nướng, hầm, làm bánh rán, băm thành nhân, làm thành dầu đỏ để ăn!

Hai hàm trên dưới của Mạc Vân Sam cắn chặt đến mức vang lên tiếng "chi chi", không biết còn tưởng là có con chuột nào chạy vô phòng.

........

Đầu của Mạc Vân Sam run lên một cái, mơ mơ màng màng mở to mắt. Đến tận lúc trời rạng sáng nàng mới ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ.

Mơ thấy Ân Như Ly rút tay chạy trốn!

Không phải chứ, mới ngủ được hai tiếng đã bị mộng dọa cho tỉnh. Mạc Vân Sam che hai mắt lại, hệt như một đống bùn lầy dang tay dang chân thành hình chữ X nằm liệt một lát mới ngồi dậy.

Không có sinh cơ, không có linh hồn.

Nàng đi đến bên cửa sổ, kéo mở bức màn ra, dương quang sáng sớm ấm áp nhu hòa lại không quá mức mãnh liệt, chiếu lên người rất thoải mái.

"Thời tiết thật đẹp, mùa xuân quả nhiên là mùa để cho thân thể linh hồn của con người ta sảng khoái nhất!" Mạc Vân Sam nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Ba giây sau.

"Sảng khoái cái rắm!"

Nàng giật một cái kéo bức màn đóng lại. Không có ánh mặt trời của bên ngoài chiếu vào trong phòng tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón.

"Người có sức sống là có thể làm cho cái con cẩu hồ ly kia tức chết?" Mạc Vân Sam một lần nữa kéo bức màn ra, ngẩng đầu nhìn trời, "Không có khả năng!"

Sau khi nàng rửa mặt xong, lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo.

Làm một "tài khoản giả mạo" nàng cũng chỉ có mấy trăm fan ít đến đáng thương ---- trong đó còn có tốt một chút thì đều là muốn xem ảnh chụp xinh đẹp mà nàng đăng lên, vì muốn nhìn mỹ nữ mới theo dõi.

Mạc Vân Sam vì để gia tăng mức độ đáng tin cho tài khoản của mình mà đã Po một tấm ảnh chụp hậu trường của mình và JK.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là muốn để hồ ly tinh ăn giấm.

"Tôi không tin Mạc lão đạo hành tẩu giang hồ mấy chục năm còn không thể bắt được cậu cái tên tiểu hồ ly khẩu thị tâm phi!" Mạc Vân Sam dùng điện thoại làm gương, "Gương thần ơi gương thần, ai là người mà hồ ly tinh yêu nhất trên thế gian này?"

"Đương nhiên là ngài rồi a! Toàn vũ trụ đệ nhất mê người, đệ nhất gợi cảm, đệ nhất vũ mị, đệ nhất đáng yêu nữ vương đại nhân!" Mạc Vân Sam bóp giọng nói vọng ngược lại, ân cần lại nịnh nọt.

"Cẩu hồ ly ngày hôm qua ném bổn nữ vương lại chạy trốn, hiện tại đã biết sai chưa?"

"Hồi bẩm nữ vương đại nhân, tiểu hồ ly đáng thương kia chạy nhầm vào rừng rậm chịu đói khổ lạnh lẽo, đã thành một bộ xương trắng rồi ạ!"

"Chỉ còn lại một bộ xương à? Dựa theo phát triển của cốt truyện, có phải trong bụng còn chứa một khối bạch cốt chưa thành hình không?"

"Nữ vương đại nhân, ngài anh minh thần võ cử thế vô song! Thật sự là có hai bộ xương trắng a!"

"Ha ha ha ha ha!" Mạc Vân Sam ôm bụng cười không ngừng, "Mình thật đúng là tên bệnh tâm thần!" Cứ như vậy động kinh cười hơn mười phút.

Một giây sau nàng lại biến thành khuôn mặt âm trầm, "Hồ ly tinh a hồ ly tinh, cậu cư nhiên dám đối với tôi như vậy, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi đòi lại toàn bộ! Phá cái động hồ ly của cậu thành tổ ong vò vẽ!"

Mạc Vân Sam phát thần kinh xong liền một lần nữa mở Weibo ra, bài vừa mới đăng đã nhận được mấy ngàn lượt chia sẻ, mà bình luận so với chia sẻ còn muốn nhiều hơn.

Nhưng mà nội dung bình luận thì.....không thể tưởng tượng.

"Buông ảnh hậu ra, cô ấy là của tổng tài!"

"A a a a a! Vạn nhân huyết thư cầu ảnh hậu tổng tài hợp lại!"

"Hồ ly tinh tránh ra! Đừng có câu dẫn đại ảnh hậu! Tiểu kiều thê tổng tài còn ở nhà chờ đó!"

"Tổng tài của chúng tôi rõ ràng là A bạo*! Tôi không cho phép nữ nhân của tổng tài tổ cp với người khác!"

*A bạo: A (Alpha) - miêu tả một người rất phong độ, nam tính. Ở đây có nghĩa là chỉ người mạnh mẽ, tuyệt vời nhất.

"Ô ô ô, cp tôi đập xin đừng BE!"

"......"

Mạc Vân Sam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu chỉ có ba chữ: Đây là gì?

......

"Ân tổng, có truyền thông đăng tải video cô đón bay.....hai người còn thân mật khắng khít ở sân bay." Sau gáy của Ada xuất ra một tầng mồ hôi.

Ở bên người lão bản 5 năm, trước kia cũng chưa từng có khẩn trương như bây giờ.

Ân Như Ly duỗi tay, Ada nhanh chóng đưa máy tính bảng trong tay qua. Ngón tay của cô lướt trên màn hình vài cái, hai mắt nhanh chóng đảo qua trọng điểm trên tin tức.

Hửm?

Màn hình dừng lại ở một tấm ảnh chụp chung.

[ @Mạc Vân Sam: Thật vui vì có thể hợp tác với JK cùng nhau hoàn thành một đoạn vũ đạo nhẹ nhàng vui vẻ, chờ mong lần va chạm sau sẽ tạo nên kinh hỉ mới. ]

Ân Như Ly ném máy tính bảng lên bàn, ngẩng đầu: "Giúp tôi đáp lại, nói là tôi và Mạc tiểu thư đã chia tay trong hòa bình nhiều năm, hiện tại chỉ là bạn tốt của nhau, không có bất luận khả năng phát triển nào."

Trong lòng Ada yên lặng nói thầm: "Không phải lần trước dùng rồi sao?"

Ân Như Ly thấy người trầm mặc nửa ngày không đi, hỏi: "Còn có việc?"

"Mạc tiểu thư đã đăng Weibo nói 'không có băng nào là phá không được' rồi, rất nhiều người suy đoán đây là đang ám chỉ đoạn quan hệ với cô, nếu như cô đáp lại chỉ sợ là sẽ khiến cho cô ấy xuống đài không được, nhưng nếu cô vẫn kiên trì muốn lên tiếng....." Ada thả chậm ngữ tốc, cho tổng tài của mình chút thời gian thay đổi.

Ân Như Ly cầm lấy điện thoại, quay số gọi đi.

"Mạc tiểu thư, hành lý của cô còn ở trên xe của tôi, bỏ à?"

- ---- "Thật ngại quá, cô là vị nào a? Không lưu số không quen biết!"

"Không cần nữa thì tôi ném." Ân Như Ly nói, "Nhưng đây cũng không phải là mục đích tôi gọi điện thoại cho cô, tôi gọi đến là hy vọng Mạc tiểu thư có thể xóa bỏ một số bài weibo ba phải, để tránh tạo thành hiểu lầm gì đó."

- ----- "Hiểu lầm cái gì? Tôi có hứng thú yêu thích đi đục băng thì có thể tạo thành hiểu lầm gì?"

"Tôi là kẻ ngốc hay cô mới là kẻ ngốc?"

- ----- "Đương nhiên là cậu."

Thừa dịp tổng tài đang gọi điện thoại, Ada dịch từng bước một lui về phía sau, chuồn êm đi ra ngoài.

Hai người dứt khoát ở bên nhau là được rồi! Lăn lộn như vậy làm gì!

Xào xào cp còn có thể có được một đợt quảng cáo miễn phí.

Đúng vậy!

Hai mắt Ada sáng ngời, bộ phận marketing đang lo làm cách nào để nâng cao thương hiệu bách hóa Ưng Thuấn, mở rộng nhóm người tiêu dùng, đây chẳng phải là một cơ hội tốt để hấp dẫn chú ý của người tiêu dùng trẻ tuổi sao!

Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng làm một bản kế hoạch gửi Ân tổng xem mới được. Nếu thành công chính là cống hiến cho công ty! Đúng thật là một cái bậc thang tốt!

Kế hoạch thiên tài như vậy có cái nào mà lão bản có thể cự tuyệt chứ?

- ------

Editor:

Quả nhiên là trợ lý đặc biệt, vừa đập cp vừa tăng doanh thu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play