Editor: Anh Anh

Lúc Hoắc Tiêu Vân biết ông nội của Lâm Mậu qua đời thì hiển nhiên không biết làm sao cả, đã qua bốn chín ngày, trên tay Lâm Mậu chỉ còn mang một tấm lụa đen.

"Tớ không sao." Lâm Mậu mặt không cảm xúc viết chữ lên bảng, "Tớ có thể chịu đựng được."

Hoắc Tiêu Vân thở dài: "Cậu cũng không vẽ thêm biểu cảm nữa rồi."

Lâm Mậu hơi lúng túng, cậu để bảng viết chữ xuống, muốn vẽ thêm đằng sau một hình ↖(^ω^)↗, nhưng vẽ nửa ngày cũng không vẽ ra được.

Hoắc Tiêu Vân không muốn cậu khó chịu, nói lảng sang chuyện khác: " BOSSTrần đâu?"

Nhắc tới Trần Lộ, cả người Lâm Mậu mới hơi thả lỏng.

"Công ty anh ấy có một đống việc phải làm." Lâm Mậu chậm rãi viết: "Buổi tối sẽ tới đón tớ."

Hoắc Tiêu Vân suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy bây giờ cậu ở một mình à?"

Lâm Mậu gật đầu.

Hoắc Tiêu Vân cau mày: "Cậu có thể tự chăm sóc bản thân không... BOSS không cho cậu ở cùng à?"

Lâm Mậu do dự một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Tớ, tớ không muốn, gây thêm, thêm, phiền phức cho, anh, anh ấy..."

Lúc Trần Lộ tới đón Lâm Mậu thì giờ tan học đã qua hơn một tiếng, từ xa anh đã nhìn thấy đối phương ngồi trên bậc thang, cúi đầu như đang ngủ.

Đến khi Lâm Mậu nghe thấy tiếng còi xe mới phản ứng lại, cậu vươn cổ nhìn bốn phía theo bản năng.

Trần Lộ nhìn thấy biểu cảm bất lực của thiếu niên thì trong lòng hơi run lên, anh mở cửa xe gọi Lâm Mậu: "Meo Meo."

Lâm Mậu vội vội vàng vàng chạy tới.

Biểu cảm của Trần Lộ khá khó coi: "Sao không đợi ở bên trong, bên ngoài lạnh như vậy?"

Lâm Mậu há miệng, lắp bắp nói: "Em sợ, sợ không, không đợi được..."

Lần đầu tiên Trần Lộ không biết phải nói gì, anh thấy Lâm Mậu bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ ửng, cả người dùng sức ôm lấy cậu.

"Chúng ta về nhà." Trần Lộ nói.

Lâm Mậu tưởng về nhà là về nhà của ông nội, kết quả khi cậu phát hiện Trần Lộ đi một con đường hoàn toàn khác, biểu cảm quả thật có thể dùng từ kinh hoàng luống cuống để hình dung.

Trần Lộ dừng xe lại dưới hầm gửi, anh thấy Lâm Mậu bất an rụt vai trên ghế phó lái, nhíu mày nở nụ cười: "Xuống xe đi, chúng ta đến nhà rồi."

Lâm Mậu ngơ ngác há miệng.

Trần Lộ cũng không chờ cậu có phản ứng gì, trực tiếp mở cửa xe ôm ngang người bế ra ngoài.

"Lớn như vậy rồi." Trần Lộ trêu chọc Lâm Mậu: "Còn muốn cha nuôi ôm à."

Lâm Mậu: "..."

Mấy ngày đầu ở lại nhà Trần Lộ, Lâm Mậu hoàn toàn không có cảm giác chân thực, mãi đến tận khi BOSS chuyển toàn bộ đồ đạc của cậu ở nhà ông nội vào, Lâm Mậu mới ý thức được lần này mình thật sự có thể coi là "Tu hu chiếm tổ chim khách rồi".

Hoắc Tiêu Vân nghe nói cậu chuyển đến chỗ Trần Lộ thì lại yên lòng hơn.

"Có BOSS chăm sóc cậu coi như không tệ." Hoắc Tiêu Vân và Lâm Mậu đã lên lớp 11, trong lúc hai người chọn khoa văn lại kỳ tích được phân vào chung một lớp học.

Lâm Mậu căm giận vẽ tới vẽ lui trên bảng viết chữ: "Đến cùng là ai chăm sóc ai vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻ "

Hoắc Tiêu Vân: "??"

Lâm Mậu: "Mỗi ngày anh ấy đều bận muốn chết! Uống say khiến tớ còn phải chăm sóc đấy!  ̄ へ  ̄ "

Hoắc Tiêu Vân: "... Đó không phải chuyện tốt à, uống say mà vẫn biết phải về nhà."

Lâm Mậu nghẹn lời, tuy mỗi lần Trần Lộ uống say đều sẽ bắt cậu ngủ cùng, nhưng hình như cậu thật sự cũng không hề thấy chán ghét...

Hoắc Tiêu Vân quan sát vẻ mặt Lâm Mậu, chậm rãi nói: "Nhưng cậu vẫn chưa thành niên... Quan hệ giữa cậu và BOSS là gì?"

Mặt Lâm Mậu bùm một phát đỏ bừng, cậu không làm được vẻ mặt quá khoa trương, lực độ viết chữ hận không thể đục một cái lỗ trên bảng: "Anh ấy và tớ sao có thể có cái gì?! Bọn tớ..." Lâm Mậu đột nhiên không viết tiếp được, tuy thường ngày Trần Lộ vẫn không biết xấu hổ tự xưng là cha nuoi, tự ý lấy tên mụ cho cậu, gọi cậu là Meo Meo, nhưng rốt cuộc cậu là gì của Trần Lộ đây...?

Hoắc Tiêu Vân suy nghĩ một chút: "Tuy rằng không biết có nên nói ra lời này không, thế nhưng, tớ cảm nhận được, trên thế giời không có người thứ hai đối tốt với cậu như BOSS đâu."

Kể từ khi Lâm Tử Kiến biết Lâm Mậu vào nhà Trần Lộ thì đã mở một ván cược trong công ty, cược xem bao lâu nữa Trần Lộ mới có thể ăn đối phương đến no căng diều, vì thế lúc chuyện này truyền tới tai Trần Lộ, biểu cảm của BOSS có chút không biết nên khóc hay nên cười.

"Cậu thật sự xem tôi là cầm thú à?" Trần Lộ giễu cợt nói: "Tôi có khát khao ra tay với trẻ vị thành niên như vậy sao?"

Trần Hồng lườm một cái: "Ngài vì đứa nhỏ này mà thủ thân như ngọc, còn có chuyện gì không thể chứ?"

"..." Trần Lộ phát hiện bản thân thế mà không có gì để nói.

Lâm Tử Kiến sờ sờ mũi: "Mấy ông lớn trong giới đều đã hỏi thăm tôi ông chủ ngài hoàn lương từ khi nào, dường như muốn bắt tay tìm chỗ đột phá từ khẩu vị yêu thích của ngài."

Trần Lộ nở nụ cười: "Ha, cậu tới đây làm tú bà à?"

Lâm Tử Kiến vội vàng rũ sạch: "Tôi nào dám chứ, tôi chỉ nhắc nhở ngài thôi."

Trần Lộ cười lạnh: "Tôi ngược lại đúng là càng ngày càng không có địa vị."

Lâm Tử Kiến câm nín, yên lặng cảm thán đại biến thái đúng là đại biến thái, mông cọp không thể sờ...

Thật ra Trần Lộ cũng không thoải mái, trong lòng anh biết rõ tình cảm của mình với Lâm Mậu là gì, một tảng mỡ dày đặt bên mép, tâm trạng mỗi ngày nhìn thấy mà không ăn được khó chịu cỡ nào có thể tưởng tượng ra, bản thân mình xưa nay chưa từng uất ức như vậy, đời này quả thật chết trong tay đứa nhỏ này.

"Chậc." Trần Lộ ném tập tài liệu đã xem được một nửa lên trên bàn, biểu cảm tối tăm không rõ.

Lâm Tử Kiến và Trần Hồng liếc nhìn nhau, không dám thở mạnh.

"Còn chuyện gì nữa." Trần Lộ thiếu kiên nhẫn hỏi.

Lâm Tử Kiến lập tức báo cáo: "Lần trước bên Thành Nam đưa đến một ngôi sao nhỏ, muốn ông chủ xem có thể bồi dưỡng không?"

"Người của Thành Nam?" Trần Lộ cau mày, Anh Hoàng và Thành Nam vẫn luôn luôn hợp tác chặt chẽ, ngôi sao do ông chủ của Thành Nam đích thân đưa đến tất nhiên không thể tùy tiện đuổi đi.

Trần Lộ suy nghĩ một chút, ra lệnh nói: "Cho cậu ta vào."

Lâm Tử Kiến biết điều kéo Trần Hồng đi trước, cho ngôi sao nhỏ chờ nửa ngày ở bên ngoài kia tự nhảy vào hố lửa đi.

Trần Lộ lại cúi đầu lật xem tài liệu, cảm thấy có người đi tới bên cạnh mình, anh mới hơi tức giận ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy mặt đối phương thì ngẩn người.

Thiếu niên kia trông không khác Lâm Mậu là mấy, thậm chí ngũ quan cũng giống bảy tám phần, mái tóc nhuộm vàng, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Trần Lộ hơi nheo mắt.

Ngôi sao nhỏ nhìn vẻ mặt này của anh, dường như hiểu được một hai, trên mặt lập tức lộ vẻ nịnh nọt, gọi: "Chủ tịch Trần."

Trần Lộ không có phản ứng gì, biểu cảm có chút lạnh lẽo.

Ngôi sao nhỏ lại tăng thêm can đảm, khẽ cắn răng muốn ngồi lên đùi anh.

Trong lòng Trần Lộ chán ghét đến cực điểm, chữ cút vừa mới ở bên mép, cửa phòng làm việc lại bị người đẩy ra.

Người dám trắng trợn không kiêng dè xông vào văn phòng của Trần Lộ như thế cũng chỉ có cậu chủ nhỏ nhà họ Tần.

Tần Triệt thấy có người thì thoáng sửng sốt một chút, tốc độ phải ứng của ngôi sao nhỏ này cũng nhanh, cái mông còn chưa chạm tới đùi Trần Lộ đã lập tức nảy ra, Trần Lộ mặt không đổi sắc liếc nhìn đối phương một cái, đưa tay phủi bụi căn bản không tồn tại trên đùi.

"Đi ra ngoài." Hiển nhiên câu này của anh không phải nói Tần Triệt.

Ngôi sao nhỏ không cam lòng cắn cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn Tần Triệu một cái, sau đó chỉ có thể lui ra.

Ngay cả ánh mắt Tần Triệt cũng lười cho cậu ta, trực tiếp bắn pháo về phía Trần Lộ: "Anh cũng có ngày này à?"

Trần Lộ cứng đờ, anh cũng cảm thấy bản thân vừa rồi có chút uất ức, vì vậy dứt khoát ra vẻ nhẹ nhàng như mây gió giải thích một câu: "Bề ngoài cậu ta giống."

Tần Triệt xì một tiếng xem thường.

Trần Lộ lười nói thêm, đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta: "Không làm việc cho tốt, đến chỗ tôi làm trò thiêu thân gì?"

Tần Triệt bĩu môi, nói lầm bầm: "Tôi đến chính là vì công việc..."

Trần Lộ không nghe rõ: "Cái gì?"

Tần Triệt lườm một cái, ngạo kiều nói: "Tôi muốn chụp quảng cáo quần bơi, giới thiệu cho ta một cái."

Trần Lộ: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play