Editor: Anh Anh"BOSS thích em thật." Phạm Đồng nghiêng cổ, tiện cho thợ trang điểm làm tóc cho mình, Lâm Mậu ngồi bên cạnh, mặt không có cảm xúc gì nhìn mình trong gương, giơ bảng viết chữ: "Chú ấy chỉ thích bắt nạt em (#‵′)凸"
Phạm Đồng bĩu môi: "Em không hiểu, học sinh tiểu học muốn bày tỏ tình cảm với bé gái mình thích, thường liều chết bắt nạt người ta."
Lâm Mậu: "..."
Phạm Đồng thâm trầm vỗ vỗ vai cậu: "Nghĩ vậy có phải tâm lý thoải mái hơn?"
"... Mới không QAQ" Lâm Mậu dùng sức viết.
Trần Lộ bị xem là học sinh tiểu học đang khoanh tay ngồi chợp mắt phía sau xe, Lâm Tử Kiến lái xe cho anh, từ gương chiếu hậu quét qua quét lại gương mặt BOSS N lần, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "BOSS à... Chúng ta đi bây giờ có phải sớm quá không?"
Trần Lộ còn không thèm nhấc mí mắt, hờ hững nói: "Đi sớm không có paparazi."
Lâm Tử Kiến nghẹn lời, yên lặng phỉ nhổ: "Cho dù có paparazi thì anh cũng xem như không có thôi..."
Trần Lộ không phản bác, khóe môi anh vẫn mang theo ý cười, hai mắt khép hờ chậm rãi nói: "Meo Meo không thích scandal."
Lâm Tử Kiến: "..." BOSS à! Chẳng lẽ ngài không biết chỉ có người trong nội bộ tập thể mới có thể có CP?! Scandal gì chứ, anh thật sự cả nghĩ quá rồi!!
Ôn Ngôn makeup xong trước Lâu Phong Đài, đang cầm điện thoại di động của đối phương lướt weibo, bốn người bọn họ đều có người đại diện riêng, Lâm Mậu và Đô Quân còn nhỏ, weibo đều do người đại diện quản lý, Lâu Phong Đài và Phạm Đồng thì được tự chơi, cặp anh em sinh đôi thì dùng chung một tài khoản weibo.
Thấy fan của Lâu Phong Đài nhiều hơn cậu gần gấp đôi, Ôn Ngôn ghen tị gần chết, hừ hừ nói: "Chắc chắn là cậu mua fan zombie!"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Lâu Phong Đài hờ hững nói.
Ôn Ngôn: "Vậy tại sao fan của cậu lại nhiều hơn tôi nhiều thế?! Chúng ta đều ra mắt cùng một lúc mà!"
Lâu Phong Đài liếc cậu một cái: "Bởi vì tôi đẹp trai."
Ôn Ngôn: "..." Lúc này cậu mới phát hiện trang cá nhân của đối phương hầu như đều là ảnh selfie, hơn nữa quá đáng hơn là mỗi lần selfie đều thừa dịp mình đang ngủ hoặc ngáp để chụp ảnh chung... Ôn Ngôn tức run cả tay: "Cậu đây là hủy hình tượng của tôi!" Nói xong, cậu cũng không quan tâm Lâu Phong Đài đã makeup xong hay chưa, vươn tay kéo đầu đối phương qua, dùng di động chụp một bức ảnh chung.
ngôn tình ngượcLâu Phong Đài: "..."
Ôn Ngôn dùng tài khoản của đối phương đăng weibo, rồi lập tức lấy điện thoại của mình share lại: "Tôi cũng rất đẹp trai! //@ Lâu Phong Đài Tôi rất đẹp trai 【 Ảnh chụp 】 "
Lâu Phong Đài lạnh lùng nhìn, cậu không hề có ý ngăn cản Ôn Ngôn, chỉ nhếch khóe miệng xem thường, Ôn Ngôn cũng không để ý đến cậu ta, tự chơi tự vui lướt weibo, quả nhiên không bao lâu sau thì có mấy chục bình luận.
"Hiếm thấy nha Lâu gia! Tiểu Ôn Ôn lại ở trong trạng thái tỉnh táo, không cần phải chụp trộm nữa!"
"Tiểu Ôn Ôn share kìa! A a a a! Lâu gia ơi Tiểu Ôn Ôn để ý đến anh rồi!! Cuối cùng cũng có ngày rẽ mây thấy trăng!!"
"Cuối cùng cũng chuyển chính thức..."
"Chuyển chính thức +1 "
"Chuyển chính thức +10086 "
"Chuyển chính thức + Số căn cước!"
Ôn Ngôn: "... Bọn họ nói có ý gì vậy?"
Lâu Phong Đài liếc nhìn bình luận, lành lạnh nói: "Ý là nói chúng ta rất xứng đôi."
Ôn Ngôn: "..."
Phạm Đồng lướt weibo thì thấy được bài đăng của Ôn Ngôn và Lâu Phong Đài, lúc này phụt một cái phun ra một ngụm nước, cậu suy nghĩ một lát, nói với Lâm Mậu đang xem nhạc phổ: "Ngẩng đầu."
Lâm Mậu mặt gỗ ngẩng đầu, Phạm Đồng vẫy vẫy điện thoại di động với cậu, cau mày phân phó: "Em viết gì đó... Viết chữ LOVE YOU đi."
Bé ngoan Lâm Mậu viết lên bảng một dòng: "LOVE YOU(づ  ̄3 ̄) づ "
Phạm Đồng hài lòng, nhanh chóng chụp N bức ảnh rồi chọn cái đẹp nhất để đăng weibo: "@Lâm Miêu Miêu - Phúc lợi 【 Hình ảnh 】 "
Lâm Mậu: "??"
Phạm Đồng cười cười cực kỳ hài lòng: "Rải chút đồ ăn sáng."
Vì vậy chút đồ ăn sáng không có gì bất ngờ xuất hiện trên điện thoại di động của người đại diện Lâm Tử Kiến, anh sợ đến mức suýt nữa thì đâm xe vào dải hàng rào cây xanh...
Trần Lộ đương nhiên không phát hiện ra nội tâm sợ hãi của Lâm Tử Kiến, cuộc thi TSM lần này của Anh Hoàng có thể nói đã bỏ ra đủ vốn, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng mời đến mấy nhà to nhất, trong nước lại càng điên cuồng phát sóng trực tiếp, lượng click trên internet đạt tới vài tỷ, hiện trường vạn người cổ cũ, rầm rộ chưa từng có.
Làm quá lớn, đến nỗi ông chủ cũng không có cách nào nhàn rỗi, nửa đường trước còn có thể chợp mắt nghỉ ngơi, nửa đường sau phải mở máy tính bàn bạc kế hoạch với Tô Hồng.
"... Ồ?" Giọng Tô Hồng vang lên trong tai nghe có chút không chân thực, mang ý cười dịu dàng nói: "Đám con nít này biết chơi quá nhỉ."
Trần Lộ nhíu mày: "Chơi cái gì."
Tô Hồng cười không lên tiếng, cô gửi một đường link cho ông chủ của mình, trên cùng là ảnh Lâm Mậu giơ tấm bảng LOVE YOU.
Ánh mắt đen nhánh của thiếu niên sáng ngời, lúc nhìn vào ống kính tự mang theo cảm giác dính người, giống như mèo nhỏ làm nũng bên chân, tuấn tú mê hoặc lòng người.
Tô Hồng cảm khái: "Đứa nhỏ này thật sự cực kỳ xinh xắn, một câu LOVE YOU kia đủ khiến lòng người nổi lửa mà." Cô vừa nói vừa làm mới trang web, chuẩn bị nhìn lại một lần nữa thì đột nhiên phát hiện không mở được, bài đăng trên weibo của Phạm Đồng cũng bị xóa sạch sành sanh, Tô Hồng sợ hết hồn, vừa mới gọi một tiếng BOSS, chợt ý thức được gì đó, che miệng không dám nói gì nữa.
Quả nhiên, đầu bên kia im lặng một lúc, mới nghe thấy Trần Lộ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, LOVE YOU thì lén nói với tôi là được rồi, sao lại thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy."
Tô Hồng: "..."