Trong dĩ vãng mỗi một đêm mưa dông, Tống Hứa đều sẽ dùng cách chất chăn gối thành một ngọn núi rồi chui vào nấp để vượt qua.
Lần này, nàng cũng nấp vào dưới một 'núi nhỏ', chỉ là núi này không phải tạo thành từ gối chăn mềm mại, mà là đoạn đuôi rắn thật nặng nề.
Tống Hứa ủi phần đuôi của Ô Mộc lại thành một cục, đợi tiếng sấm vơi bớt mới dám lú đầu ra thăm dò, cơ hồ sắp bị cái đuôi to kia ép thành bánh nướng xốp.
'Bánh nướng xốp' ẩm ướt vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, thò một nửa thân thể ra khỏi đuôi rắn, vươn tay lên xoa xoa cơ thể, ý đồ xoa xù đám lông bị ép dẹp lép của mình.
Sau khi thích ứng được hoàn cảnh u ám, Tống Hứa trông thấy trước mắt có hình bóng mơ hồ, đồng thời móng vuốt cũng sờ tới mái tóc trơn bóng lành lạnh.
Tóc này dĩ nhiên không phải của Tống Hứa, là của đại xà, nửa thân trên của hắn uốn cong nằm gần đó. Với tư thế này, nàng đang ở gần sát miệng của hắn.
Tống Hứa không thể không cảm thán, tính tình của rắn bự thật là dễ thương quá mức, vừa nãy nàng sợ hãi đến mức thần trí mơ hồ, còn dám lung lay đuôi hắn, vừa ủi vừa kéo, hắn lại nằm đơ như rắn chết tùy ý nàng động đậy.
Vừa khen xong, trong bóng đêm Ô Mộc mở mắt ra, con ngươi hồng hồng như hai bóng đèn nhỏ, tiếng kêu khè khè làm sóc con xù lông. Cũng may hắn chỉ nhìn nàng một cái, không có ý muốn ăn bữa khuya, chỉ động đậy thân thể, đổi tư thế khác đi ngủ.
Sấm bên ngoài lại bắt đầu nổi lên, Tống Hứa mặc kệ thiên tính e ngại rắn của loài sóc, nhanh như chớp nhảy vào đống đuôi dài của Ô Mộc.
Lần này đuôi hắn cuộn thành hình tròn, Tống Hứa trốn ở giữa càng có cảm giác an toàn.
Trong giấc mộng, Tống Hứa cảm thấy mình biến thành cái cầu, bị vật nặng đè ép xẹp xuống, sau đó bị chày cán bột lăn qua. Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện chân và đuôi mình bị đuôi rắn đè ép. Lúc trước khi đi ngủ thì nằm ở nơi hẻo lánh trong động, giờ nàng đã dời qua bên trên vách đá.
Rất có thể tối hôm qua nàng bị vị bán thú nhân rắn giống đực này xem như viên đá nhỏ cấn đuôi, lăn qua lăn lại.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh sáng len lỏi qua khe hở chiếu vào thạch động, khiến hang đá bình thường u ám sáng lên mấy phần.
Tống Hứa cẩn thận nhảy qua đuôi rắn, đi đến cửa hang, lập tức bị ánh nắng chói chang chiếu đau cả mắt. Trừ vài nhánh cây đứt gãy, trên mặt đất không còn dấu vết gì của cơn mưa dông đêm qua.
Một trận mưa lớn đi ngang, rừng rậm xanh tươi thêm mấy phần, rêu xanh trên mặt đất hút no nước, từng mảng thực vật xanh trong rừng rậm đều sáng ngời dưới nắng, tươi non ướt át.
Mà nàng... Tống Hứa nhìn lại mớ lông đầy bùn không còn mềm mượt của mình, nàng gần như đã biến thành một con sóc bùn rồi.
||||| Truyện đề cử:
Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang |||||
Tống Hứa không chịu được nữa biến thành hình thái thú nhân, khoác lên bộ da thú cũng không còn xinh đẹp như ban đầu.
Từ khi bước vào thế giới này nàng chưa được tắm rửa lần nào, thú nhân ở đây không có thói quen tắm rửa, giống như mấy em mèo em chó trong nhà không cần tắm mỗi ngày vậy, bọn chúng có biện pháp riêng để bảo dưỡng lông toàn thân, khác với con người.
Tống Hứa dùng vẻ mặt đau khổ gỡ từng cục đất khô queo bám trên người: Nhưng bây giờ ta không thể không tắm!
Mấy ngày nay nàng uống nước từ một cái khe đá trong rừng, ở đó có một dòng nước nhỏ chảy qua, vươn tay ra hứng một lát là có thể được một bụm nước. Nhưng hiển nhiên, dòng nước nhỏ như vậy không thể tắm sạch con sóc to thế này. Nàng phải tìm một nguồn nước to hơn, làm chỗ tắm rửa cố định.
Ở đây mấy ngày, Tống Hứa đã không còn sợ hãi vùng rừng rậm này nữa, nàng leo lên cây cao, tìm nơi khả năng cao có nguồn nước.
Có thể dựa vào may mắn xưa nay của nàng, hoặc trời sinh động vật nhạy bén với nguồn nước, Tống Hứa phát hiện hướng Nam sau hang đá có một đầm nước không nhỏ.
Đầm nước cách hang đá khá xa, Tống Hứa đi tới đã là buổi chiều.
Thoạt nhìn đầm nước này là bình nước công cộng của các loại động vật lớn nhỏ trong rừng, trên thảm thực vật ven bờ và dưới nước đều có dấu vết bị động vật chà đạp, nước bị khuấy lên bùn.
Không biết là động vật gì để lại một dấu chân ướt sũng, bên trong còn có từng bầy nòng nọc mới nở màu đen. Không bao lâu nữa bọn chúng sẽ mọc chân nhảy lên bờ, tiến hóa thành loài hát đêm ầm ĩ, diễn tấu gọi mưa.
Tống Hứa tìm một chỗ sạch sẽ, mò mấy sợi rong đung đưa dưới nước lên, cuốn thành một cuộn lau bùn trên người. Toàn thân nàng ướt nhẹp lăn trên đất một đêm, chỉ lau là không đủ, còn phải ngâm mình tắm trong nước.
Nói cũng kỳ quái, lấy hình thái thú nhân tắm dã ngoại thì Tống Hứa luôn cảm thấy không tốt lắm. Nhưng dùng thú hình sóc con tắm rửa, nàng lại không có bất kỳ trở ngại tâm lý gì.
Lúc nàng đang chà rửa đuôi và chân, có mấy loài chim nước chân dài bay tới gần tìm cá ăn. Có loài toàn thân lông trắng đến miệng, cũng có loài cổ trắng lưng đen, Tống Hứa rướn cổ lên nhìn xem bọn chúng có thu hoạch được gì không.
Cái mỏ thật dài của bọn chúng quơ trong nước như cái kẹp, có thể gắp cá con lên một cách dễ dàng. Mực nước ở giữa đầm tương đối sâu, mặt nước lóe lên ngân sắc trên lưng bầy cá con, Tống Hứa nhìn mà thèm cá nướng.
Bởi vì nàng dùng rong rửa chân gây động tĩnh, cũng có cá con hiếu kỳ bơi tới, trốn trong đám rong. Tống Hứa ngo ngoe muốn động, bỏ mớ rong dùng để kỳ cọ qua một bên, nhào tới bắt cá.