Bọn họ không đi thẳng một đường mà cong cong vẹo vẹo, rẽ sang bên này vòng qua bên kia tùy thích. Bởi vì có lúc Tống Hứa dẫn đường, nàng hứng thú với thứ gì đó liền chạy tới xem, Ô Mộc không cản được nàng, chỉ có thể theo sau.

Khi đi lệch hướng đến một trình độ nhất định, người dẫn đường sẽ đổi thành Ô Mộc, hắn sẽ kéo sóc nhỏ về đúng hướng.

Nhưng có lúc chính Ô Mộc cũng đi lệch, xảy ra khi hắn cảm nhận được khí tức của động vật cỡ lớn mà hắn không muốn ăn nên mới tránh đi, chủ động tìm kiếm con mồi hợp khẩu vị. Những lúc thế này Tống Hứa cũng chỉ biết đi theo hắn.

Rốt cuộc hắn đã ăn lại rồi. Người ta nói 'đói đến mức có thể ăn một con trâu' là đang nói quá, nhưng dùng trên người Ô Mộc thì đúng nghĩa đen.

Tống Hứa nhìn thân rắn nằm ngang trước mặt, sờ lên cái bụng ăn no đến to tròn, lại nhìn đầu rắn do lúc ăn uống Ô Mộc biến lại thành thú hình. Nàng rơi vào trầm tư:. Truyện Xuyên Không

"Ngươi còn biến lại hình thái bán thú nhân được không?"

Đại xà không đáp.

Đợi đến khi hắn tiêu hóa xong, hai người lên đường lần nữa, Ô Mộc vẫn giữ thú hình rắn, thì Tống Hứa hiểu rồi.

Nàng không thất vọng, ôm đầu rắn an ủi:

"Ta đã sớm đoán được. Trạng thái bán thú nhân của ngươi không ổn định, nhưng ngươi đã rất lợi hại rồi. Ta còn tưởng ngươi không thể biến lại được hình thái bán thú nhân nữa, ai ngờ ngươi nói biến là biến, làm ta sợ muốn chớt. Yên tâm, cứ tin ta, sau này ngươi sẽ có cơ hội biến lại thôi."

"Dù thật sự không biến về được cũng không sao, chỉ cần ngươi nhớ rõ không thể ăn ta là được."

"Chúng ta phải vui lên, cảm xúc sẽ ảnh hưởng tới thân thể."

Hai tay Tống Hứa xoa xoa hai má rắn bự, còn chia cho hắn cọng cỏ dại ăn khá ngon mà nàng vừa tìm được.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tuy nàng nói vậy nhưng hình như Ô Mộc không nghĩ vậy. Ban đêm nghỉ ngơi, hắn nằm một bên dồn hết sức lực muốn biến hóa hình thái.

Tống Hứa tận mắt thấy Ô Mộc giãy giụa, lần trước lúc nàng phát hiện thì Ô Mộc đã biến thành bán thú nhân rồi, lần này nàng thấy rõ từ đầu tới cuối. Tràng cảnh này làm nàng nhớ tới hồi còn bé xem yêu quái trong Tây Du Ký biến hình, hoặc Bạch Xà Truyện, là cái kiểu mà trẻ con thấy sẽ khóc, Hứa Tiên thấy sẽ bị hù chết đó.

Nhưng tiểu Tống Hứa không sợ hãi, thậm chí còn ở bên cạnh cổ vũ cho rắn bự.

Trước kia Ô Mộc biến hóa rất nhanh chóng, đây là lần đầu tiên nàng thấy cả quá trình một cách cẩn thận kỹ càng từng chút như vậy, phi thường kỳ diệu.

Vảy rắn sẽ kéo dài thành thân thể, hoa văn đỏ sậm sẽ chuyển sang làn da trắng sáng. Tóc cũng là do vảy rắn biến thành, suôn mượt hoàn chỉnh, khó trách dài như vậy mà không rối, không giống tóc nàng, đã bù xù còn tích điện.

Nếu không phải Ô Mộc đanh thống khổ, Tống Hứa đã đứng ngắm thêm một lát.

Nhưng dù khó chịu như vậy, cuối cùng Ô Mộc vẫn không thành công. Đầu đại xà lẳng lặng gục xuống, giống như mất sức, chóp đuôi cũng không còn động đậy nữa, trên mặt đất toàn là vết tích hắn giãy giụa lăn lộn.

Tống Hứa nằm ngã vào người hắn, cầm đuôi hắn lên vuốt ve:

"Được rồi, mức độ cố gắng của hôm nay đã vượt chỉ tiêu."

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Mùa xuân, chim sơn ca trong rừng rậm hót vang. Ô Mộc chưa từng nghe loài chim này hót, trong khu rừng của hắn không có. Hắn cuộn tròn thân thể lại, vây Tống Hứa bên trong.

Mấy ngày sau khi rắn bự và sóc nhỏ bỏ nhà đi du lịch, rốt cuộc có một đoàn người của bộ lạc mãnh thú tới gần hang đá của Ô Mộc.

Dưới sự khuyến khích của Sư Vưu, một ít thú nhân không ưa Uy Sơn đã chạy tới đây xem nào nhiệt. Có điều sau khi tới nơi, bọn họ phát hiện mùi ở đây đã nhạt, rõ ràng là lâu không có ai ở, xác thú nguyên thủy bị vứt một bên cũng đã thối rữa kha khá.

"Bọn họ trốn rồi!" Sư Vưu phẫn nộ:

"Uy Sơn, nhất định là ngươi thông tri trước cho bọn họ chạy trốn."

Uy Sơn nhìn chung quanh không thấy vết tích của Ô Mộc, toàn thân thả lỏng hẳn. Tâm tình hắn rất tốt, hé miệng nở nụ cười thô kệch:

"Ngươi muốn thế nào?"

Hôm nay Sư Vưu còn định tự tay săn tên bán thú nhân cuồng hóa kia, không ngờ đã bỏ trốn mất rồi. Khoảng thời gian này hắn cũng muốn lén dẫn người tới lắm, chỉ là Uy Sơn trông coi quá kỹ, khiến hắn không tài nào thực hiện được ý đồ.

"Ngươi quên quy củ của bộ lạc sao?"

Thấy Sư Vưu nắm lấy quy củ mãi không buông, có người không nhịn được hừ một cái:

"Quy củ là có uy hiếp thì lập tức giết. Bây giờ người cũng đã đi rồi, còn uy hiếp cái nỗi gì được nữa."

"Đúng đó, người đã đi rồi thì chúng ta về thôi, về!"

"Không được, có thể hắn chưa đi xa đâu, chúng ta đi xung quanh kiểm tra một chút đi."

Sư Vưu hoài nghi Uy Sơn giấu người đi.

Một đám người ồn ào rà soát một lượt trong rừng rậm của Ô Mộc, vừa đi vừa mắng, cuối cùng Sư Vưu không thể không thừa nhận là người thật sự đã đi rồi, hơn nữa đã đi rất xa, chút mùi nhàn nhạt xung quanh cũng không đuổi theo được.

Dưới tình huống này, cho dù là người bên phe Sư Vưu cũng không muốn lãng phí thời gian để lần theo một bán thú nhân đã rời đi từ lâu. Âm mưu của hắn đã định phải thất bại. Sư Vưu bất đắc dĩ theo đám người về bộ lạc, ngoài miệng chửi mắng không ngừng.

Uy Sơn dẫn người phe mình đi phía sau, hắn quay đầu nhìn hang đá sụp đổ bị che dưới tán cây, còn có thể nhìn thấy một mặt vách đá bị người ta vẽ rất nhiều con rắn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ô Mộc vừa trưởng thành đã bị trục xuất khỏi bộ lạc rồi tới đây sinh sống. Vùng rừng rậm này tương đối gần bộ lạc, cũng có người yêu cầu đày hắn đi xa hơn, chỉ là Ô Mộc không muốn đi.

Nếu có người trở về từ phía Tây, muốn tới bộ lạc thì nhất định phải đi ngang qua đây. Uy Sơn biết, đứa bé kia nhất định là muốn ở đây để chờ Hắc Sâm trở về.

Khi mùa đông tới, hắn có ý muốn thú nhân sóc kia mang theo Ô Mộc rời khỏi đây, nhưng lại sợ Ô Mộc không đồng ý nên cuối cùng vẫn không nói ra.

Không ngờ Ô Mộc thật sự rời khỏi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play