Cây cối trong rừng bắt đầu thay áo mới. Ban ngày Tống Hứa leo lên ngọn cây, có thể nhìn thấy một mảnh rừng vàng hồng hỗn hợp tươi đẹp ở nơi xa.
Nàng đang hái trái cây, trông thấy đằng xa có một cái cây màu hồng, lập tức hào hứng, kéo Ô Mộc đi tìm. Tìm được rồi đứng tới dưới gốc cây mới phát hiện, vốn dĩ nó chỉ đỏ hồng trên ngọn thôi, phía dưới vẫn còn rất nhiều lá xanh, chưa nhuộm tóc thành công hoàn toàn.
Nhặt một lá đỏ rơi trên đất, Tống Hứa phát hiện đây cũng không phải lá phong ngũ giác quen thuộc, mà là hình bầu dục, đối xứng nhau có một đầu nhô lên.
"Nhìn nè, lá cây đỏ thắm luôn."
Ánh mắt Ô Mộc nhìn xuống lá cây trên tay Tống Hứa. Loại lá đỏ này rơi xuống mặt đất rất nhiều, hắn không thấy có gì đặc biệt.
"Nếu là trước đây, ta sẽ lấy nó làm thẻ kẹp sách." Tống Hứa lẩm bẩm.
Lá cây xinh đẹp trong rừng rậm đặc biệt nhiều, nhất là mùa thu. Chỉ cần đi trong rừng, có thể nhìn thấy rất nhiều lá rụng có màu nửa xanh nửa vàng, nửa đỏ nửa vàng, đỏ tươi, đỏ sậm, vàng ươm. Hình dạng cũng phong phú, tròn, bầu dục, có sừng nhọn nhỏ, tam giác, bàn tay,... đủ loại hết.
Tống Hứa đi một lát liền dừng lại nhặt lá cây, đứng dưới cái nắng thu xuyên qua kẽ hở giữa những tán cây mà phê bình:
"Lá này nhuộm màu khá đều, hình dáng cũng nghiêm chỉnh đâu ra đó, khó tránh đến côn trùng cũng thích, bị nhai thủng một lỗ to."
"Lá này thì hình dáng không tốt lắm, nhưng vết tích bị côn trùng bò qua rất trừu tượng, nghệ thuật nghệ thuật!"
"Lá này màu vàng loang rất diệu, giống màu nước, xinh đẹp tuyệt vời!"
Nàng che một cái lá nửa xanh nửa vàng lên mặt, hít thật sâu:
"Đây chính là hương vị của mùa thu."
Những thứ bình thường đến mức tầm thường trong rừng rậm lại khiến nàng hứng thú như vậy.
Mặt Ô Mộc cũng bị đắp một cái lá to, Tống Hứa hỏi:
"Ngươi ngửi thử đi, là mùi vị gì?"
Ô Mộc nhìn chằm chằm cái lá cây kia, không thể lý giải được hương vị quá mức trừu tượng của mùa thu. Hắn thè lưỡi, dưới ánh mắt mong chờ của Tống Hứa thốt ra hai chữ:
"Mùi... thỏ."
Tống Hứa: "Mùi thỏ?"
Sau đó nàng lập tức phản ứng lại:
"A! Ý ngươi là trên cái lá này có mùi thỏ đi qua lưu lại."
Nàng ngửi ngửi, hình như đúng là vậy thật. Điều này chứng minh xung quanh đây khẳng định có hang thỏ, Tống Hứa chuyển từ kênh văn nghệ sang kênh sinh hoạt:
"Ăn quả hạch cũng nhiều rồi, hay chúng ta đổi khẩu vị qua ăn thịt đi?"
Tuy rằng ăn không ngon lắm, nhưng lâu lâu ăn một lần cũng được.
Nàng lần theo mùi còn vương trên lá cây, dưới sự giúp đỡ của rắn bự, tìm đến một hang thỏ, bắt hết về.
Thịt thì tùy tiện nướng lên là được, thứ thật sự làm Tống Hứa hao tâm tổn sức xử lý là da thỏ.
Thu đến thì đông cũng không còn xa, thứ cần chuẩn bị không chỉ là đồ ăn, mà còn là các loại dụng cụ chống rét. Bình thường 'quần áo' trên người nàng đều là tự biến ra từ lông sóc, lông không dày và cũng không mềm mại cho lắm, có thể che những bộ phận thiết yếu trên cơ thể, cũng có thể thu về không che, nhưng phủ hết toàn thân là không thể.
Ở hình thái thú nhân, bàn tay và bàn chân sẽ có một lớp màng, dùng để bảo vệ trong lúc đi đứng hoặc leo trèo khỏi trầy xước, nhưng phần trên không có da lông che phủ, mùa đông sẽ lạnh.
Tống Hứa nhớ lại mùa đông năm ngoái nguyên thân ở trong rừng rậm của gia tộc, thường xuyên bị lạnh đến mức run lẩy bẩy. Nàng quyết tâm phải làm găng tay và giày linh tinh các thứ cho mình, tốt nhất là làm nguyên cái áo len to, như vậy mùa đông ra ngoài cũng không sợ lạnh.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Biện pháp xử lý da lông chính là cách thường dùng trong bộ lạc, cạo sạch, ngâm và xoa bóp trong tro than. Da lông dùng phương pháp đơn giản này xử lý thì dùng hai năm là không giữ ấm được nữa, nhưng trong bộ lạc nhỏ nghèo khó của nguyên thân, có một cái da thú lớn giữ ấm cũng đã là 'gia đình giàu có'.
Thật ra Tống Hứa biết một phương pháp tốt hơn, tiếc là không có dụng cụ và dược phẩm, đành chịu vậy.
Lúc ngồi bên bờ hồ cạo lông thỏ, Tống Hứa tính tới việc ngủ đông của rắn bự. Tuy nói Ô Mộc là một bán thú nhân, nhưng bán thú nhân rắn thì cũng như rắn phổ thông thôi, cũng sẽ có kỳ ngủ đông chứ nhỉ?
Loài rắn khi ngủ đông đều sẽ tìm một hang động có thể tránh gió tránh mưa rồi ngủ, trong khoảng thời gian này không ăn không uống, chỉ cần không ai quấy rầy là có thể ngủ suốt mùa đông.
Nếu Ô Mộc cũng vậy, Tống Hứa cảm thấy mình nên chuẩn bị mọi thứ để sống qua mùa đông đồng thời tận lực tạo ra một chỗ ngủ đông thật êm ấm cho Ô Mộc. Nàng làm việc nghĩa chẳng từ trách nhiệm.
Đầu tiên Tống Hứa phải tu sửa hang đá một chút, đắp bùn lên những khe hở nhỏ để gió đừng lùa vào.
Tống Hứa ném da thỏ mới cạo một nửa xuống nước ngâm, thò tay không xuống nước móc bùn lên. Bùn nhão ở bờ hồ thường xuyên bị lợn rừng và linh hươu giẫm đạp thích hợp để dán vách đá nhất, vừa nhuyễn vừa mềm, độ bám dính cũng không tệ.
Ô Mộc kéo một con mồi về, nhìn thấy Tống Hứa đang chơi bùn ở bờ hồ, hắn thả lỏng đuôi rắn, một con vật bị treo cổ rơi ầm xuống trước mắt nàng.
Thực đơn của hai người không giống nhau, trên cơ bản không có liên hệ gì về thức ăn. Chỉ có Tống Hứa đơn phương chia sẻ đồ ăn của mình cho Ô Mộc. Còn Ô Mộc xưa nay không mời nàng nếm thử con mồi của hắn... vì hắn nuốt một cái là hết mọe con mồi rồi.
Vì thế Ô Mộc đột nhiên ném con mồi của mình xuống trước mặt Tống Hứa, nàng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Ô Mộc thấy Tống Hứa bất động, dùng đuôi rắn đẩy đẩy con mồi da lông đen xám:
"Cho ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT