Ô Mộc đứng một bên nhìn chờ Tống Hứa bắt con côn trùng phát sáng. Nhưng đợi nửa ngày chỉ thấy nàng đứng xa xa nhìn, rồi thỉnh thoảng phát ra tiếng 'quao'.
Vì sao nàng lại không bắt? Lần trước không phải nàng bắt rất nhiều côn trùng phát sáng đặt trong hang đá sao?
Ô Mộc nhìn sang mấy con đom đóm đang bay múa uyển chuyển kia, lại nhìn sang Tống Hứa, phỏng đoán là nàng không bắt dính, thế là hắn trườn tới giữa bầy đom đóm, vươn tay bắt mấy con.
Đom đóm bị bắt dính giãy giụa trong tay hắn, cái cánh phát sáng liên tục vỗ, bột phấn phát sáng rơi lên ngón tay hắn còn lấp lóe màu lam.
Bầy đom đóm bị kinh động có con bay xa đậu vào thân cây, có con lại đi theo kẻ xâm nhập là Ô Mộc, vờn quanh tóc và sườn mặt hắn, còn đậu lên đuôi hắn.
Lúc Ô Mộc cầm đom đóm trong tay quay đầu lại nhìn Tống Hứa, cảnh tượng mộng ảo kia giống như công chúa trong rừng rậm mà Tống Hứa xem trên ti vi lúc còn bé.
Mấy con đom đóm xui xẻo được đưa tới trước mặt Tốc Hứa, Ô Mộc ra hiệu cho nàng đón lấy.
Vốn dĩ Tống Hứa không muốn phá hỏng bầu không khí này, ai ngờ Ô Mộc động thủ trước. Nàng cầm một con đom đóm lên nhìn kỹ, đáng tiếc sau khi bị bắt vào tay, phấn phát sáng trên người chúng nó không bao lâu liền ảm đạm, Tống Hứa tiếc nuối buông tay cho chúng bay đi.
Ô Mộc cũng không có suy nghĩ lãng mạn gì, hắn chỉ muốn đưa Tống Hứa ra đây chơi, giống như ngày thường ra đầm nước chơi vậy thôi. Chờ Tống Hứa chơi chán hắn lại dẫn nàng về.
Trên đỉnh đầu loáng thoáng truyền tới tiếng chim hót. Trong đêm, những âm thanh này càng truyền xa hơn, tính xuyên thấu càng mạnh hơn.
Tống Hứa vừa ngắm đom đóm xong, tâm tình có hơi vi diệu, giống như lần đầu tiên ra ngoài đi chơi cùng nam sinh vậy. Nàng định giữ khoảng cách nhất định với Ô Mộc nhưng xung quanh xuất hiện đủ loại âm thanh kỳ quái. Khoảng cách giữa nàng và Ô Mộc càng lúc càng gần, cuối cùng là ôm lấy cánh tay hắn siết vào ngực.
"Phía sau cái cây kia có gì đó mới nhúc nhích phải không?" Tống Hứa hỏi.
Ô Mộc: "..."
"Đằng kia có bóng người?" Tống Hứa lại hỏi.
Ô Mộc: "..."
"Con gì đang kêu đó, hình như rất gần chúng ta!"
Tống Hứa cảnh giác quay đầu lại nhìn, mạnh mẽ nắm chặt tay Ô Mộc:
"Thật, hình như có cái bóng đen vừa nhúc nhích, còn có tiếng kêu.
Ô Mộc vô cảm thè lưỡi, bắt được khí tức của lợn rừng.
Con lợn rừng kia đang xới đất tìm đồ ăn, hiện tại Ô Mộc không đói nên không thèm để ý tới. Nhưng Tống Hứa sắp vò tay hắn thành một cục rồi, Ô Mộc chỉ còn cách đáp lại.
Hắn ngẫm nghĩ một lát xem con vật đó gọi là gì rồi nói:
"... lợn rừng... lợn."
Tống Hứa: "A, là lợn rừng hả? Haz!"
Nỗi sợ biến mất sau một giây, dũng khí lại nhân đôi, còn nghe ra chút thất vọng trong giọng nói của nàng.
"Hình như nó đang ăn khuya, ăn gì vậy nhỉ, chúng ta tới xem đi."
Tống Hứa nhào tới, lợn rừng đang ăn bữa khuya cảm nhận được nguy hiểm liền quay đầu kêu éc éc bỏ chạy mất. Tống Hứa tới quấy rầy người ta ăn cơm cũng mặc kệ người ta hùng hùng hổ hổ chạy đi, ngồi xổm bên cạnh hố đất bị lợn rừng ủi tung ra, ngoài ý muốn phát hiện một góc thực vật thân củ.
Củ này bị gặm mất một góc, Tống Hứa lôi ra còn dính theo mấy củ khác.
Là thức ăn, là loại thức ăn mới mà nàng chưa phát hiện!
Tống Hứa hứng thú bừng bừng đào đất, móc mấy củ to to nhỏ nhỏ bên trong ra hết. Củ lớn nhất thì bằng bàn tay, nhỏ nhất cũng cỡ trái bóng bàn. Mới đầu cầm lên Tống Hứa tưởng khoai lang, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm.
Được rồi, có ăn là được. Không ngờ ban đêm ra ngoài đi dạo còn có thu hoạch bất ngờ. Tống Hứa vui vẻ ôm một đống đồ ăn về hang đá nghiên cứu xem chế biến thế nào, ném mấy con đom đóm vừa rồi ra sau đầu.
Một củ ăn sống, một củ luộc, một củ nướng.
Tống Hứa an bài thỏa đáng, bắt đầu nếm thử từng món, còn gọi Ô Mộc đến chung vui.
Khuya lơ khuya lắc Tống Hứa nhóm lửa nấu ăn, rắn bự đã buồn ngủ rồi nhưng lại bị nàng mạnh mẽ lôi đầu dậy.
"Ngon lắm, nếm thử đi."
Ô Mộc bị nhét đầy một miệng đồ ăn, mùi vị ngọt ngọt mềm mềm này hắn cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã từng nếm qua trong bộ lạc.
Hắn không giống những con rắn phổ thông chỉ biết nuốt mồi. Ngày xưa hắn cũng ăn thịt nấu chín và trái cây như thú nhân vậy, chỉ là trước khi Tống Hứa xuất hiện, hắn giữ tiêu chuẩn sinh tồn đơn giản nhất đã lâu lắm rồi.
Yết hầu giật giật, nuốt thức ăn trong miệng xuống, Ô Mộc ngơ ngác hồi tưởng.
Tống Hứa vịn đầu hắn, hỏi:
"Sao, ngon ha? Mới nãy ta cũng có nếm thử, còn mấy củ nè, chia ra mỗi người một nửa đi."
Bỗng nhiên Ô Mộc nói:
"Khoai lang... dại."
"Khoai lang dại?" Tống Hứa lặp lại một lần, đột nhiên hiểu ra:
"Ngươi nói đây là khoai lang dại? Trước kia ngươi từng ăn đúng không?"
Đây là lần đầu Tống Hứa học được kiến thức mới ở chỗ Ô Mộc. Khoai lang dại này nguyên thân chưa từng ăn, nên nàng không biết chút gì về nó cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT