Đảo mắt đã qua đến cuối năm.
Năm ngoái vào lúc này, Tạ Xuân Thu còn đang bận đi mua đồ tết, mua một ít đặc sản N thị, đem chia thành hai phần, một phần đưa cho Đàm Minh, một phần mang về. Bây giờ chỉ cần mua một phần cho mình, Tạ Xuân Thu ngược lại có chút không hứng thú lắm.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Tạ Xuân Thu mua xong đồ rồi lại buồn chán đi lung tung vài vòng, đợi đến lúc siêu thị sắp đóng cửa mới chầm chậm mà đẩy xe đi tính tiền.
Vậy mà trùng hợp làm sao, vậy mà lúc đi xếp hàng vậy mà lại gặp Đàm Minh.
Đương nhiên, Đàm Minh không phải một mình đi dạo siêu thị, đi theo bên cạnh hắn là nữ sinh xinh đẹp cậu đã nhìn thấy tại siêu thị lần trước.
Thời điểm Tạ Xuân Thu nhìn thấy Đàm Minh, Đàm Minh cũng nhìn thấy cậu.
Tạ Xuân Thu theo bản năng quay mặt đi, muốn làm bộ không nhìn thấy. Ai biết được Đàm Minh lại đi tới, đứng đối diện với Tạ Xuân Thu.
Cố ý giả vờ không nhìn thấy thật có chút không phải, Tạ Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là máy móc quay đầu lại, treo lên nụ cười chào hỏi:
"Thật trùng hợp a?"
"Ừ."
Đàm Minh gật đầu, hỏi: "Mua cái gì vậy?"
"À, không có gì, một ít đặc sản thôi."
Thời điểm Tạ Xuân Thu đáp lại, Đàm Minh liền không hề cố kỵ mà dùng ánh mắt tìm tòi nhìn vào xe đẩy của Tạ Xuân Thu, sau đó hờ hững hỏi: "Chỉ mua từng này thôi?"
"Trong nhà cũng không nhiều người."
Tạ Xuân Thu không biết tại sao Đàm Minh muốn cùng cậu lúng túng tán gẫu như vậy, có ý tứ gì?
Nghe đến câu trả lời, trên mặt Đàm Minh lóe lên thần sắc oan ức, chỉ là quá nhanh, Tạ Xuân Thu hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Dạ dày đột nhiên đau nhói, Tạ Xuân Thu mặt trắng bệch trả tiền xong đi ra ngoài mới phát hiện Đàm Minh còn chưa đi, đang đứng ở lối ra nhìn cậu.
"Cậu..."
Đàm Minh nhìn cậu muốn nói gì đó, nhưng bây giờ Tạ Xuân Thu căn bản không còn tâm trạng chờ nghe nữa, cậu cảm thấy dạ dày càng co giật mạnh hơn, đau nhói.
"Phiền nhường đường một chút."
Tạ Xuân Thu lạnh mặt vội vã bước qua Đàm Minh, cậu không dám để cho Đàm Minh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình. Không nghĩ tới đã tỏ thái độ như vậy, Đàm Minh còn tiến lên bước tới sát cậu.
"Đã trễ thế này rồi, tôi đưa cậu về."
"Không cần, nhà tớ không xa."
Tạ Xuân Thu đầu cũng không qua lại, cúi đầu, trên trán mồ hôi lấm tấm.
"Cậu muốn đi đón xe sao, tôi tiễn cậu một đoạn?"
Tạ Xuân Thu trước đây thật không biết Đàm Minh còn một mặt nhiệt tình như vậy, nếu là cậu trước kia... Không, cho dù là cậu bây giờ cũng thật cao hứng, nếu không phải thân thể bây giờ không tốt, sợ là đã không nhịn được đáp ứng.
"Cậu nên đưa bạn gái về đi."
Tạ Xuân Thu chưa hoàn toàn bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, cậu vẫn còn nhớ nữ sinh xinh đẹp vừa nãy.
"Cô ấy..."
Đàm Minh nghe được câu này tựa hồ có chút cao hứng, tuy rằng rất không rõ ràng, thế nhưng Tạ Xuân Thu để ý hắn nhiều năm như vậy, chút tâm tình biến hóa này vẫn là phát hiện được.
"Cô ấy không phải bạn gái tôi, đó là em họ tôi, cũng đang sống ở N thị."
Tạ Xuân Thu lúc này đã đau đến nổ đom đóm, thiếu chút nữa không nhìn rõ mặt đường. Đàm Minh trả lời cái gì đều nghe không rõ, cũng không đoái hoài xem hắn nói cái gì nữa, Tạ Xuân Thu liều chút sức lực cuối cùng, trèo lên một chiếc taxi rời đi.
Tạ Xuân Thu không phải người lập dị, dạ dày đã đau đến như vậy đương nhiên phải đến bệnh viện trước.
"Mấy người trẻ tuổi các cậu ấy, cử ỷ vào mình còn trẻ có nhiều sức lực mà tùy ý dằn vặt thân thể, đến giờ cơm thì dở trận game không ăn, nói cái gì mà không thể bỏ mặc đồng đội, như thể nghĩa khí lắm, sao lúc đau dạ dày không thấy đồng đội cậu đưa đi bệnh viện? Đợi lớn tuổi một chút mới thực sự hối hận."
Bác sĩ kiểm tra xong liền liên miên cằn nhằn giáo dục Tạ Xuân Thu một phen.
Nồi từ trên trời rơi xuống, Tạ Xuân Thu có trăm miệng cũng không thể bào chữa, không dám phản bác cũng không có khí lực phản bác, chỉ có thể thành thật cúi đầu nghe dạy bảo.
"Ăn uống không có quy luật dẫn tới đau dạ dày, hẳn không phải lần đầu tiên?"
Tạ Xuân Thu thành thật gật đầu.
"Người trẻ tuổi bây giờ a, chính là giấu bệnh sợ thầy, xảy ra vấn đề gì cũng sống chết không chịu đến bệnh viện, bệnh viện còn có thể hại các cậu sao.."
Vị bác sĩ có chút lớn tuổi này đối với "Người trẻ tuổi bây giờ" không biết có bao nhiêu bất mãn, bắt được Tạ Xuân Thu liền xổ một tràng. Tạ Xuân Thu bị nói đến đau đầu cùng không còn cách nào khác.
Chờ tới lúc lấy thuốc, điện thoại trong túi Tạ Xuân Thu rung lên, Tạ Xuân Thu lấy ra nhìn, là số lạ.
Bình thường số lạ gọi đến thì Tạ Xuân Thu sẽ không nhận, mà lần này cứ vang lên không ngừng, Tạ Xuân Thu đành phải ấn nút nhận điện thoại.
"Đến nhà chưa?"
Vậy mà là Đàm Minh gọi tới, đây là lần đầu tiên Đàm Minh cùng Tạ Xuân Thu nói chuyện điện thoại, Tạ Xuân Thu không tránh khỏi căng thẳng. Cậu nuốt nước miếng một cái mới trả lời: "Đến rồi."
"Vậy thì tốt."
Tạ Xuân Thu đang suy nghĩ Đàm Minh gọi điện cho mình vào lúc này làm gì, cũng không có chuyện gì để nói, chẳng lẽ còn nói chúc ngủ ngon sao?
Ngay lúc hai người còn đang cầm điện thoại trầm mặc, thuốc của Tạ Xuân Thu liền đã chuẩn bị xong, tiểu y tá từ trong của sổ nhỏ nhô đầu ra gọi: "Tạ Xuân Thu!"
Tạ Xuân Thu hết hồn giật mình đáp: "Đây ạ!"
Không để ý đến điện thoại, Tạ Xuân Thu luống cuống tay chân đi lấy thuốc, trả tiền. Một trận bận rộn xong mới phát hiện Đàm Minh ở bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Về nhà uống thuốc, dạ dày Tạ Xuân Thu cũng đã dễ chịu hơn nhiều, tinh thần cũng lên không ít, nằm co quắp trên giường chơi điện thoại.
Tạ Xuân Thu đem số điện thoại của Đàm Minh lưu, rồi lại xóa, xóa rồi lại lưu, lặp đi lặp lại đến nỗi cậu cảm thấy mình càng ngày càng giống nữ sinh suốt ngày xoắn xuýt đủ kiểu. Cuối cùng tức giận, không nhưng không lưu lại số điện thoại, mà nhật ký cuộc gọi cũng đem xóa luôn.
Tạ Xuân Thu, làm tốt lắm, thẳng thắn dứt khoát mới ra dáng nam nhân!
Tạ Xuân Thu ở trong lòng tự khen chính một phen, chỉ là càng khen càng khó chịu, tim như bị người ta nhéo đau, cậu biết bệnh này đến bác sĩ cũng hết cách.
Tạ Xuân Thu cùng Đàm Minh cho đến kỳ nghỉ đông cũng không có liên lạc lại. Tâm lý Tạ Xuân Thu có chút thất lạc không nói rõ được, nhưng cậu chỉ một mực cho rằng đây là do thói quen mà thôi.
Tạ Xuân Thu về quê ăn tết. Đầu xuân cậu liền cùng cha lên núi thắp hương cho mẹ.
Sắc trời hẵng còn sớm, hai người liền ngồi ở trước mộ phần tán gẫu. Hai người, một khối bia, Tạ Xuân Thu lại cảm giác như trở về ngày bé, cả nhà ba người cùng ngồi tán gẫu với nhau.
"Cậu nam sinh kia, theo đuổi thế nào rồi, sao năm nay không nói với mẹ con một chút." Cha Tạ Xuân Thu hỏi.
"Không theo đuổi nữa ạ."
Tạ Xuân Thu nhìn về phía bia mộ của mẹ cậu, đột nhiên có chút oan ức.
"Mẹ, người bảo con yêu thích liền theo đuổi, thế nhưng, con đuổi không được, quá mệt mỏi rồi."
Tạ Xuân Thu trong lời nói mang theo nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ lên một vòng.
Cha Tạ trầm mặc một lát, lại hỏi: "Vậy con còn thích hắn sao?"
Tạ Xuân Thu sửng sốt một chút, vẫn là thành thật gật đầu. Con người không phải cỏ cây, thích một người nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng chỉ một sớm một chiều nói không thích liền sẽ không thích nữa? Cậu chỉ là, không khát vọng kết quả gì nữa, không gây phiền phức cho Đàm Minh nữa, cũng không tự làm mình lúng túng nữa mà thôi, chứ không phải đoạn tình cảm này nói thả xuống liền có thể thả xuống.
Cha Tạ không lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Xuân Thu. Có thể cái vỗ này không an ủi được bao nhiêu, nhưng lại đem một bụng ẩn nhẫn oan ức của Tạ Xuân Thu vỗ bay đi hết.
Tạ Xuân Thu mũi đều đỏ, tâm tình có chút kích động.
"Xin lỗi mẹ, khi còn bé con nói với người muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, kết quả đầu óc kém cỏi chỉ thi được trường hạng hai. Con nói muốn mua vé xổ số trúng năm triệu để mang người xuất ngoại đi chơi, mà con căn bản không có tiền dư để mua vé xổ số. Con nói với người nhất định sẽ theo đuổi được Đàm Minh, kết quả... thất bại bỏ cuộc. Con căn bản một chuyện cũng không làm được, con sao có thể... kém cỏi như vậy..."
Tạ Xuân Thu cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lên.
Người lúc oan ức đau lòng, muốn nhất là được mẹ an ủi, dù cho hiện tại là một khối bia mộ lạnh lẽo, Tạ Xuân Thu vẫn không nhịn được đem hết cả yếu đuối của mình không giữ lại chút nào mà bày ra.
Tạ Xuân Thu ngồi trước mộ mẹ cậu khóc rất lâu, thời điểm xuống núi mắt đều đã sưng húp lên.
Cha Tạ nhìn cậu, ngoại trừ thở dài đau lòng, cũng không có cách nào giúp cậu.
Quay về trường học thì vừa vặn lễ Tình nhân đến.
Mấy năm qua, Tạ Xuân Thu đều sẽ chuẩn bị Sô-cô-la rất sớm. Cậu biết Đàm Minh thích ăn ngọt, bánh ngọt cũng tốt mà Sô-cô-la cũng được, hắn trước giờ dù ai đưa đến đều không cự tuyệt.
Đàm Minh rất thích hãng Sô-cô-la đó, so với loại bình thường còn ngọt hơn, đóng gói đẹp đẽ, giá cả cũng không rẻ. Tạ Xuân Thu lúc ăn tết sẽ tích góp tiền mừng tuổi, như vậy đến lễ Tình nhân liền có thể hào phong mua Sô-cô-la tặng Đàm Minh.
Tạ Xuân Thu đã đứng trước gian hàng Sô-cô-la đó ba mươi phút.
Nhân viên bán hàng thực sự không nhìn nổi, lén lút khinh thường liếc vài cái. Cô bước lại nói với Tạ Xuân Thu: "Tiên sinh, ngài thích loại này phải không? Đây là hàng nhập khẩu, danh tiếng rất tốt, rất phù hợp để tặng trong dịp lễ Tình nhân, một hộp này khoảng 400 tệ."
Tạ Xuân Thu dừng một chút, lúng túng nói: "Không phải, tôi chỉ tùy tiện nhìn chút thôi."
Nhân viên bán hàng: "Nếu cảm thấy hơi đắt thì chúng tôi bên này còn rất nhiều lựa chọn, ngài thích vị như thế nào?"
Tạ Xuân Thu ngượng ngùng gãi tóc: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi, không phải đến để mua Sô-cô-la."
Nhân viên bán hàng: "..."
Tạ Xuân Thu: "..."
Nhân viên bán hàng: "..."
Tạ Xuân Thu: "..."
Nhân viên bán hàng thầm nói trong lòng, cậu không muốn mua thì đi đi a! Nhưng Tạ Xuân Thu vẫn không có đi, xuyên qua nhân viên bán hàng mà len lén ngắm nhìn những viên Sô-cô-la tinh xảo đến cực kỳ đắt giá đó.
Thời gian trôi qua mười mấy phút, hai người đều không có ý tứ dịch bước, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ giữ trầm mặc.
Tạ Xuân Thu da mặt mỏng, cuối cùng vẫn là cắn răng cầm một hộp Sô-cô-la ném vào xe đẩy vội vã đi tính tiền.
Sô-cô-la đều đã mua xong, Tạ Xuân Thu liền hối hận đến xanh ruột, kích động tiêu phí là gì thế không biết!
Sô-cô-la lễ Tình nhân? Cái này phải làm sao? Cậu không định theo đuổi Đàm Minh nữa, sao có thể khi không tặng Sô-cô-la cho người ta?
Tạ Xuân Thu ở nhà đem hộp Sô-cô-la kia lật đi lật lại mà xem, một hộp Sô-cô-la nhỏ như vậy mà đến hơn 400, chẳng trách người nói ái tình sẽ làm lu mờ lý trí.
Ngày lễ Tình nhân, Tạ Xuân Thu để phòng ngừa mình nhất thời nóng não muốn đi tìm đường chết, hết giờ học liền cắm đầu cắm cổ chạy về phòng, khóa cửa chặt chẽ như thể phòng ngừa quái vật mãnh thú bên ngoài, tắt nguồn điện thoại, chạy lên giường trùm chăn ngủ như chết.
Đến lúc tỉnh lại đã là chín giờ tối, Tạ Xuân Thu đem điện thoại khởi động lại liền nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của Tiền Tiểu Đa và một số lạ.
Được rồi, số lại kia thực ra cũng chẳng xa lạ chút nào, cho dù trước kia Tạ Xuân Thu đã dứt khoát đem dãy số kia xóa đi, nhưng đầu óc vẫn phản bội lý trí mà đem dãy số này nhớ rõ ràng từng số một.
Tạ Xuân Thu do dự hồi lâu, mới gọi điện lại cho Tiền Tiểu Đa.
"Xuân Thu, cậu đang ở đâu vậy?"
Tiền Tiểu Đa hỏi có chút cẩn thận từng li từng tí một.
"Đang ở phòng trọ, làm sao vậy?"
Tạ Xuân Thu trả lời.
Tiền Tiểu Đa: "Ừm... Chúng tớ nghĩ rằng hôm nay cậu sẽ tới đây."
Tạ Xuân Thu: "Không có, tớ đã không theo đuổi Đàm Minh nữa rồi mà."
Tiền Tiểu Đa: "... Nhưng mà, Đàm Minh giống như cảm thấy hôm nay cậu sẽ đến... Hắn cả ngày hôm nay đều không ra khỏi cửa, một bộ dáng thật giống như đang đợi cậu...".
Truyện mới cập nhậtTiền Tiểu Đa không dám nói điêu, Đàm Minh sáng sớm một bộ dáng rất vui vẻ chờ mong, thỉnh thoảng làm bộ đi rửa tay, đi ngang qua ban công liền nghểnh cổ nhìn xuống; qua buổi trưa, Đàm Minh bắt đầu có chút sầu lo, chốc chốc lại tới chỗ ban công đi tới đi lui, chốc chốc lại ngồi bên bàn nhìn điện thoại ngẩn người; chờ đến buổi tối, Đàm Minh trực tiếp giống như bánh bao nhúng nước, ủ rũ nằm bẹp, cau mày dựa vào đầu giường không nói lời nào.
Tạ Xuân Thu suy nghĩ một chút, chính mình cũng không có ám chỉ qua sẽ đi tìm Đàm Minh đi? Hơn nữa trước đây đều đã nói rõ ràng như vậy, theo lý thuyết Đàm Minh sẽ không nên cảm thấy cậu sẽ đến tìm hắn mới đúng.
Tiền Tiểu Đa trầm mặc một chút, không nhịn được hỏi Tạ Xuân Thu: "Cậu có phải đã mua Sô-cô-la không? Cậu đưa cho ai? Không phải đưa cho Đàm Minh sao?"
Tạ Xuân Thu lấy làm kinh hãi: "Làm sao cậu biết tớ có mua Sô-cô-la?"
Tiền Tiểu Đa thành thật khai báo: "Cậu ngày đó mua Sô-cô-la không phải lúc vừa khai giảng sao, chúng tớ cũng vừa vặn đến đó mua một số vật dụng, đứng xa xa liền thấy cậu đang mua Sô-cô-la... Đàm Minh cũng ở đó, mấy người chúng tớ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng..."
Ha, còn tưởng rằng cái gì cũng không cần nói nữa, khẳng định đều cảm thấy là mua cho Đàm Minh! Năm ngoái lúc này không phải đã sớm đem Sô-cô-la tặng cho Đàm Minh sao?
Nghĩ tới bộ dáng Đàm Minh dựa vào đầu giường ủ rũ, nội tâm Tạ Xuân Thu cũng đau nhói.
Dư tình chưa dứt, quả nhiên trí mạng!
Thiên tính vạn tính, không tính tới trốn tránh cả ngày, kết quả buổi tối vẫn cầm Sô-cô-la đứng dưới lầu phòng ngủ của Đàm Minh.
Này tính là chuyện gì đây? Tạ Xuân Thu sầu muộn nhìn Sô-cô-la trong tay. Thầm nghĩ, vạn nhất bạn cùng phòng của Đàm Minh hiểu lầm thì sao? Đàm Minh không hề nói gì, dựa vào cái gì liền cảm thấy Đàm Minh đang chờ mình? Dù sao nữ sinh yêu thích Đàm Minh nhiều như vậy, so với họ, cậu chỉ là người vô liêm sỉ nhất mà thôi, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Tạ Xuân Thu nghĩ như vậy, thiếu điều muốn dẹp đường hồi phủ.
Ngay lúc Tạ Xuân Thu do dự, một nữ sinh cũng cầm Sô-cô-la đến gần đây. Bởi vì Sô-cô-la trên tay hai người giống nhau như đúc, nữ sinh kia không nhịn được tò mò quan sát Tạ Xuân Thu vài lần.
Sau đó, Tạ Xuân Thu liền thấy Đàm Minh ăn mặc gọn gàng từ cửa cầu thang bước xuống.
Tạ Xuân Thu giật mình, phản ứng ngược lại vô cùng nhanh, tìm một chỗ tối liền trốn qua.
Trong chỗ tối, một nam sinh cao lớn suất khí đem một nam sinh khả ái đặt lên tường lén lút thân mật. Bất thình lình nhìn thấy Tạ Xuân Thu trốn qua đây, hai người đều giật mình.
Tạ Xuân Thu lúc này mới nhìn đến, đây không phải Tiền Tiểu Đa cùng bạn trai Tạ Lân của hắn sao?
Làm hỏng chuyện tốt của người ta, Tạ Xuân Thu cũng lúng túng không kém, đỏ mặt luôn miệng xin lỗi.
Tiền Tiểu Đa phục hồi tinh thần lại, giả vờ bình tĩnh, lau miệng nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Chỉ có bàn tay nắm chặt vạt áo của Tạ Lân đang run rẩy không ngừng tiết lộ hắn đang lúng túng thẹn thùng.
Dưới lầu ký túc xá, nữ sinh cầm trong tay hộp Sô-cô-la quả nhiên là muốn tặng Đàm Minh.
Cách khá xa, Tạ Xuân Thu không nghe thấy Đàm Minh nói cái gì, vẻ mặt hắn tựa hồ cũng không quá mức vui sướng, không biết bởi vì nữ sinh tặng trễ hay vì cái gì cậu cũng không dám nghĩ tới.
Hai người nói chuyện một lúc, cũng không biết cùng nhau hàn huyên cái gì. Cuối cùng nữ sinh nhón chân lên ôm Đàm Minh một cái, đem Sô-cô-la nhét vào tay Đàm Minh rồi bỏ chạy.
Rất hiển nhiên, không thành. Người Đàm Minh chờ không phải cô ấy.
Tạ Xuân Thu mơ hồ có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nhận xong Sô-cô-la Đàm Minh cũng không lập tức trở về phòng. Đàm Minh nhìn điện thoại một chút, mím môi, nhìn về phía cổng trường, trên mặt lóe lên dáng vẻ hài tử bị bỏ rơi, oan ức cùng mờ mịt.
Đàm Minh đứng ở dưới lầu một hồi lâu, đợi đến lúc chân Tạ Xuân Thu đứng đã tê rần, Đàm Minh mới nhúc nhích một chút, hắn vẻ mặt lạnh tanh, đi đến hai bước không chút do dự mà đem Sô-cô-la ném vào thùng rác...
Chờ Đàm Minh lên lầu, Tạ Xuân Thu mới ôm Sô-cô-la từ trong chỗ tối đi ra, nhìn hộp Sô-cô-la trong thùng rác mà ngơ ngác ngẩn người.
Hắn hóa ra không thích Sô-cô-la sao?... Những năm qua, Sô-cô-la cậu đưa có phải hay không cũng đều bị ném vào thùng rác?
Thời khắc này, Tạ Xuân Thu không biết nên cảm kích hay nên oán hận, chỉ có thể đưa tay ấn ấn ngực, chỗ đó như bị đào rỗng thành một cái động, vù vù gió thổi lạnh lẽo.
Nếu đã quyết định không tiếp tục theo đuổi Đàm Minh, cậu cũng không cần tốn tiền thuê trọ ở ngoài nữa, Tạ Xuân Thu quyết định dọn nhà.
Ngày dọn nhà trời đổ mưa rào. Tạ Xuân Thu tới tới lui lui giữa trường học và nhà trọ từng chuyến một để chuyển đồ.
Thời điểm gặp phải Đàm Minh trên xe buýt, Tạ Xuân Thu chính là đang ôm theo thùng nhựa cùng chậu giặt,.. Bởi vì không tiện bung dù, quần áo trên người Tạ Xuân Thu ướt nhẹp, trên xe không ít người đều đang nhìn cậu.
Bởi vì người trên xe cũng không nhiều, bạn của Đàm Minh liền nhìn thấy Tạ Xuân Thu đang mang theo thùng nhựa.
Mắt người kia sáng lên, cười hì hì lấy cùi chỏ đụng Đàm Minh một cái, không biết thì thầm bên tai Đàm Minh câu gì, Đàm Minh cười trả lời một câu, bên tai tựa hồ có hơi hồng.
"Tạ Xuân Thu, bên này còn chỗ này!"
Bạn Đàm Minh hướng Tạ Xuân Thu vẫy vẫy nói.
Tạ Xuân Thu thấy tránh không thoát, không thể làm gì hơn là cảm kích mà đi tới. Vừa định ngồi xuống chỗ phía sau Đàm Minh, liền thấy người bạn kia đứng lên.
"Say xe, tớ lên phía trước ngồi đây, cậu ngồi bên cạnh Đàm Minh đi."
Người bạn kia cười hì hì nói xong liền thật sự đi về phía trước, Tạ Xuân Thu thật không tiện, không thể là gì hơn là theo lời ngồi xuống bên cạnh Đàm Minh.
Đàm Minh nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Tạ Xuân Thu ngồi xuống cũng không biết nói gì, chỉ có thể rũ mắt yên lặng nhìn thùng đồ của mình.
Ngay tại lúc Tạ Xuân Thu cho là Đàm Minh sẽ không phản ứng với mình, hắn lên tiếng: "Muốn đi đâu?"
Đàm Minh hỏi, tầm mắt vẫn như cũ rơi vào cảnh mưa mênh mông bên ngoài cửa sổ.
"Về ký túc xá." Tạ Xuân Thu thành thật trả lời.
Đàm Minh nghe vậy liền xoay người lại: "Cậu chuyển về trường? Tại sao?"
Lý do quá rõ ràng, Tạ Xuân Thu cũng không biết làm sao mở miệng.
Đàm Minh cũng ý thức được nguyên nhân là gì, mím môi nhìn Tạ Xuân Thu không lên tiếng.
Tạ Xuân Thu không biết Đàm Minh có ý gì, chỉ có thể khô khan bổ sung nói.
"Ký túc xá ở trường rất tốt, có thể dậy muộn chút cũng không sợ đến muộn. Hơn nữa gặp phiền toái cũng có bạn cùng phòng giúp đỡ một tay. Gặp lúc thời tiết không tốt cũng bớt khổ cực..."
Tạ Xuân Thu tự nhiên nói xong mới phát hiện Đàm Minh căn bản không có ý tứ tiếp lời.
Vừa nãy mới tâm tình có vẻ không tệ, giờ hắn đã một bộ mặt âm trầm, nặng nề như mực, tròng mắt giống như xẹt qua một tia thủy quang...