Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu

Giang Văn nói: "Canh cậu làm ngọt quá."

Sở Đinh không tin: "Hả? Tôi làm theo công thức trên mạng mà..." Chắc là nhớ tới gì đó, anh ngượng ngùng gãi má.

Có lẽ anh không hoàn toàn dựa vào công thức trên mạng, công thức trên mạng không thể khó ăn, đều là hương vị tiêu chuẩn.

"Để tôi thử." Sở Đinh không tin, cầm muỗng muốn nếm thử.

Một muỗng vào miệng, sắc mặt Sở Đinh lập tức trở lên khó coi: "Đổ đi." Anh ảo não nói: "Tôi thấy trong bếp có lọ mật ong nên thêm vào một ít... bình thường nhà tôi cũng cho mật ong mà, đâu có ngọt như này."

Giang Văn cười anh: "Táo đỏ cũng cho nhiều." Hắn nhìn Sở Đinh, trong mắt có thâm ý, bảo: "Nhiều quá ít quá đều không được, vừa đủ là tốt nhất."

Sở Đinh "Ừm" một tiếng, đến cạnh Giang Văn đẩy nhẹ hắn một cái: "Tôi về đây."

Ban đêm gió lớn, không khí có hơi lạnh, Giang Văn nhắc anh: "Mặc ấm vào, đừng để bị cảm."

"Biết rồi." Sở Đinh vẫn tay.

Lúc chuẩn bị về, Sở Đinh hỏi hắn: "Anh muốn ở trong viện mấy ngày à? Có cần tôi giúp anh tìm người làm hộ không?"

"Mai đi." Giang Văn nói xong thì hắt xì một cái.

"Còn nhắc tôi! Anh cũng đừng để bị cảm lạnh." Sở Đinh lần nữa vẫy tay rồi dời đi.

Giang Văn thuê giường xếp tạm thời để ngủ, hắn đã gọi cho con gái của chú Trần, đối phương nói sẽ lập tức tới. Chú Trần chỉ có một người con gái, lúc tốt nghiệp Đại học cũng không về lại đây mà ở lại thành phố lớn làm việc.

Quán cơm của Giang Văn và tiệm lẩu cay bên cạnh đóng cửa mấy ngày, lần này lời đồn về việc hai bên hợp thành một càng mang tính xác nhận, chủ mới đang chuẩn bị thông mặt tiền hai quán với nhau.

Chú Trần ngã không có thương tích gì, nhưng khi nhập viện kiểm tra thì phát hiện tim có vấn đề, là bệnh động mạch vành.

Chị Trần đi hỏi bác sĩ về bệnh tình, sau khi biết bệnh không quá nghiêm trọng thì cảm xúc mới hòa hoãn.

Trở lại giường bệnh, Giang Văn giúp chú Trần lột vỏ quýt, buổi sáng có người đưa đến, hỏi mới biết là Sở Đinh mua, quả nào quả nấy tươi mơn mởn.

Sở Đinh ở trong quán Giang Văn "làm công" mấy ngày nay, thường xuyên sang quán lẩu bên cạnh la cà, cũng biết chú Trần thích ăn quýt.

Chị Trần vào phòng bệnh, cảm kích gật đầu với Giang Văn: "Cảm ơn tiểu Văn." sau đó nhíu mi với chú Trần, nhỏ giọng oán giận: "Ai cũng bảo ba đừng làm, ba một mình ở đây xảy ra cái gì cũng không có người giúp đỡ, còn làm bọn con thêm lo lắng."

Chú Trần hơi sợ con gái mình: "Không phải còn có Giang Văn sao.."

"Có Giang Văn hỗ trợ hả! Người ta bận đến không thấy mặt trời, công việc còn chưa xong. Cũng may ông trời phù hộ..." Nói một lúc trong mắt lại gấn lệ: "Nếu ba xảy ra chuyện gì..."

"Đừng khóc đừng khóc." Chú Trần luống cuống tay chân để miếng quýt xuống, giống như lúc nhỏ vỗ vai cô.

"Cha cùng con sang bên kia đi." Chị Trần đưa ra yêu cầu, thấy ba đang do dự, lại nói: "Mọi người đều muốn chờ già rồi hưởng phúc, ba lại một thân một mình trong cái quán lẩu, người khác đều bảo con bất hiếu! Nói con kiếm được nhiều tiền như vậy lại bỏ mặc ba!"

"Ai nói! Con gái của chúng ta chính là người con hiếu thuận nhất!" chú Trần bị tác động, nhưng vẫn luyến tiếc, nói: "Quán lẩu của chúng ta không có ai ở đó cũng không tốt..."

Quán lẩu đó đã bầu bạn với chú Trần từ lúc còn trẻ cho đến khi về già, lúc chủ cũ cần tiền họ đã dốc hết số tiền tích góp để mua lại nơi này, tâm huyết cả đời đều nằm ở đây, đâu thể nói bỏ là bỏ.

"Có cái gì không được! Không phải quán tiểu Văn ở bên cạnh bị mua rồi sao." Chị Trần không biết kia chỉ là lời đồn, thật ra hắn vẫn tự mình quản lý, cô nói: "Đưa quán mình cho tiểu Văn! Tiểu Văn giờ là ông chủ lớn, việc làm ăn của quán lẩu sẽ rực rỡ."

Giang Văn nghe đến dở khóc dở cười, chị Trần nói một hai câu đã thu xếp xong mọi việc, chú Trần vẫn phải ở viện một thời gian nữa để theo dõi.

Sở Đinh hai ngày nay không thấy bóng người, chỉ có cuối tuần hỏi có mở quán hay không, sau đó không liên lạc nữa, nhưng vòng bạn bè vẫn đăng đều đều, hôm trước Sở Đinh đi thăm thầy giáo, hôm qua gặp được bạn học ở quán bar,... Tất cả đều được đăng trên Wechat.

Lúc chụp cùng thầy giáo Sở Đinh cười có chút đần độn, Giang Văn nhìn một lát, nhấn like cho thầy.

Ngày mai muốn mở quán, Giang Văn gọi điện cho Sở Đinh, Sở Đinh có lệ vài câu rồi treo máy.

Giang Văn không nói gì.

Sở Đinh nhìn nhật ký cuộc gọi, không để tâm ném điện thoại sang bên cạnh.

Sở Đinh mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, có chút buồn ngủ. Lưu Cường đến, bọn họ đều là bạn học cấp 3, lúc ở nhà thầy chủ nhiệm gặp nhau, lập tức nói phải đón gió tẩy trần cho Sở Đinh.

Đọc tại wattpad bunbohuefulltopping

Sở Đinh mới về hơn một tháng, trong lòng nghĩ bọn họ nói chuyện như đánh rắm, nhưng ở trước mặt thầy chủ nhiệm vẫn phải ra vẻ hào hứng. Muốn lấy cớ mấy nay mình bận, không có thời gian, ai ngờ hôm sau lại gặp trong quán bar.

Đúng là duyên.

Vì thế mới có trò chơi hôm nay, mấy bạn học cũ tổ chức, chơi đến vui vẻ tận hứng, một đám người như sói tru quỷ gào làm Sở Đinh không khỏi hối hận, có thời gian ngồi đây không bằng đi bệnh viện tìm Giang Văn.

Lưu Cường thấy Sở Đinh nói chuyện điện thoại xong liền sáp vào, y luôn có chút nhờn, vẻ mặt ám muội hỏi chuyện của cả hai.

Sở Đinh mười chín tuổi năm ấy cùng Giang Văn bên nhau, người biết không nhiều, Lưu Cường đánh bậy đánh bạ mà phát hiện, về sau luôn làm bộ làm tịch, nghĩ có thể dùng việc này để có thể quen biết Sở Đinh.

Nhưng thật ra Sở Đinh thấy rất phiền, nhất là mấy năm nay, lúc anh và Giang Văn chia tay, Lưu Cường liên tục nhắc đến Giang Văn, chắc là chỉ khi nhắc vấn đề này hai người mới có chủ đề chung để nói.

Lần này Lưu Cường vẫn nhắc đến Giang Văn, có lẽ bản thân y cũng nghĩ mình na ná thầy của Sở Đinh, tuy nói là lấy lòng anh, nhưng ý giáo huấn thì không giấu được.

"Tớ nói với cậu." Lưu Cường móc điện thoại ra, mở album: "Giang Văn nghèo kiết xác kia có thể mở tiệm cơm đều do tiền của cậu đó! Sở Đinh cậu có thể không biết —— bọn dưới đáy xã hội vì tiền cái gì mà không làm được! Giả gay yêu cậu không phải rất dễ sao! Tớ nói cho cậu nghe, lúc trước tớ thấy nó đi cùng nữ sinh khác —— Hừ, chắc chắn là ở bên nhau nhiều năm rồi."

Sở Đinh càng nghe càng không kiên nhẫn, Lưu Cường thấy sắc mặt của anh không tốt, hỏi anh: "Cậu cùng Giang Văn sao rồi?" Hắn như hiểu rõ mà à một tiếng, lộ ra biểu cảm kinh ngạc không đành lòng: "Quay lại rồi à?"

"Cậu xem, tớ còn chụp ảnh chứng minh, lúc tớ cùng bạn gái chụp ảnh có chụp phải họ." Lưu Cường đưa hình cho anh: "Sở Đinh à đừng để bị lừa nha."

Sở Đinh nhìn một cái: "Tớ chỉ chơi cùng Giang Văn thôi."

Sở Đinh tiếp xúc với Giang Văn một khoảng thời gian, hắn vẫn là dáng vẻ đó, trầm lặng ít nói, sẽ không nói những lời buồn nôn, nhưng lại cho người ta như thấy ảo giác rằng Giang Văn thường liếc mắt đưa tình.

Sở Đinh nghĩ mình suýt nữa lại rơi vào lưới. Lưu Cường xuất hiện làm anh nghĩ Giang Văn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, nam nữ đều ăn, là tên dối trá, lừa tình anh, lừa hai ngàn tệ của anh. Sớm biết sẽ bị lừa, anh đã đem tiền đi từ thiện hết, vui người vui mình.

Chẳng qua mục đích lần này anh tìm Giang Văn không đơn thuần, hành vi của anh với Giang Văn cũng là tám lạng mười cân, cô gái bị họ ảnh hưởng thật đáng thương. Sở Đinh nhìn ảnh chụp, nữ sinh đi cùng Giang Văn lộ non nửa khuôn mặt, dáng người cao gầy.

Mấy năm gần đây không phải không có người theo đuổi anh, nhưng anh không hứng thú.

Mà lần đó ở hồ bơi, anh bị Giang Văn hấp dẫn. Đối phương như con cá tự do bơi trong nước, thân hình cường tráng có lực, như hoa trên trời, tiếng cãi cọ bên cạnh cũng hóa thành hư vô, không gian như chỉ còn mình hắn. Tâm hồn Sở Đinh lơ lửng, đến khi Giang Văn lên bờ mới trở về.

Sau đó nhận ra mình kì lạ, anh với biến thái khác nhau chỗ nào, quá xấu hổ.

Cho nên dứt khoát sa đà, muốn đến gần xem người này có ma lực gì mà có thể thu hút anh.

Anh không nghĩ Giang Văn sẽ từ chối mình, đúng là vậy, Giang Văn không từ chối anh.

Bất kể hiện tại hay tương lai, Giang Văn sẽ luôn thỏa hiệp với anh vô điều kiện.

Từ ngày xưa cũng vậy.

——

Sở Đinh đi đến hồ bơi.

Ở đây không còn bóng người, đèn trần rất sáng, tỏa ra màu xanh nhạt.

Đội nhiên có tiếng nước chảy, trong bể xuất hiện thân ảnh cường tráng mặc quần bơi màu xanh đậm.

Sở Đinh cảnh giác nhìn người kia, đen mặt: "Cái đé-.."

Hơi nước lạnh lẽo bao trùm anh, một chuỗi âm thanh trầm thấp vang bên tai: "Sở Đinh..."

Sở Đinh đột nhiên mở mắt, thở hổn hển mấy hơi rồi bình tĩnh lại. Đèn trần còn bật, chiếc máy tính bảng nằm bên cạnh, sắp rơi xuống giường, anh bật máy, vẫn là trang báo cáo của em họ hiện lên —— anh đang ở nhà.

Mơ thấy ác mộng, Sở Đinh vẻ mặt thất thần nhìn báo cáo, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, còn mơ đến biến thái, đến không còn thể diện.

Anh ngủ không được, muốn chơi điện thoại.

Hiện tại là nửa đêm, hai giờ trước em họ đăng tấm ảnh chụp cùng mỹ nữ xa lạ ở biệt thự trên danh nghĩa của anh, cậu nói muốn mượn để tổ chức party; ba giờ trước mẹ anh đăng ảnh mặt trời mọc, còn có cả bạn trai bà.

Sở Đinh trong lòng à một tiếng, lại là gương mặt mới, chắc bị bà bắt lúc về nước.

Xuống một chút nữa là ảnh em họ cùng tiểu Mã chụp ảnh, viết sinh nhật vui vẻ, trên tay còn đeo vòng Sở Đinh tặng.

Sở Đinh thả yêu thích.

Xuống tiếp thì không còn gì, anh đã chặn nhật ký của một số người bạn không quan trọng.

Sở Đinh có chút chán, lướt lướt bảng tin, không biết tin tức của Giang Văn bị đẩy xuống lúc nào, anh nhấn vào biểu tượng được gợi ý.

Giang Văn gọi điện qua.

Sở Đinh kinh ngạc: "Anh chưa ngủ à?"

Giang Văn: "Chuẩn bị, hôm nay ngủ muộn."

Sở Đinh "Ừm" một tiếng, không nói chuyện, trong lòng suy nghĩ nên dùng cảm xúc nào để đối diện với Giang Văn.

Nghe tiếng hít thở của đôi bên, một lát sau Giang Văn nói: "Ngủ sớm đi."

Lúc trước bọn họ cũng từng như vậy, Sở Đinh ở nhà không làm được bài tập, gọi điện hỏi Giang Văn. Giang Văn kiên nhẫn giảng từng bước một, Sở Đinh bên kia đã mơ màng rồi. Bởi vì Sở Đinh từng nói Giang Văn không được tắt điện thoại, hắn liền không tắt, cứ như vậy mà nghe tiếng hít thở rồi thiếp đi.

Đọc tại wattpad bunbohuefulltopping

Giang Văn nghĩ mình và Sở Đinh giống nhau, hắn thích Sở Đinh, Sở Đinh cũng thích hắn, nghĩ tới đây là lòng hắn hạnh phúc không tả nổi.

Muốn cảm ơn vận mệnh, dù nó đã đối xử rất hà khắc với hắn. Bọn họ phải may mắn đến mức nào mới gặp nhau ở thanh xuân đẹp nhất, rồi gặp lại nhau lúc chín muồi ngọt trầm.

Sở Đinh không nói gì một lúc lâu, lúc Giang Văn tưởng anh ngủ rồi, anh lại nói: "Ngày mốt anh mở quán hả?"

"Ừ, làm sao vậy?" Giang Văn hỏi.

Sở Đinh nhìn máy tính bảng, rồi nhắn tin cho em họ, nói: "Hôm đó có việc..." Hắn đồng thời nhắn tin cho các bạn học khác: "Tôi tổ chức một buổi họp lớp, mọi người đều đến, anh đến không?"

"Đến."

Nghe được câu trả lời, Sở Đinh bồn chồn liếm môi, lộ ra ý xấu, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Vậy anh đến sớm một chút, đến nhà tôi, nằm ở XXX, nhớ báo tên tôi, tới sớm nhé, tôi đợi anh... giờ thì mau ngủ đi."

Bởi vì Sở Đinh nói muốn hắn hỗ trợ, cho nên Giang Văn đến rất sớm, hắn mang theo nguyên liệu nấu ăn, còn mang bữa sáng cho Sở Đinh, cháo trứng muối hơi đặc và bánh quẩy, bánh quẩy hắn học được từ mẹ. Trời hạ mưa phùn, hắn nhìn quán ăn sáng, lại mua thêm cho anh ly sữa đậu.

Kết quả trên đường Giang Văn gặp va chạm nhỏ, gần đó có tiệm sửa xe cùng hắn hợp tác, hắn liền mang xe đi sửa, nhân viên trong tiệm cũng là bà con xa.

Vừa mới vào cửa, nhân viên trong tiệm đã gọi hắn: "Anh Giang."

"Xe bị sao thế? Anh đổi chiếc khác đi, xe này cũng dùng mấy năm rồi."

Vừa định nói không cần thiết, nghĩ đến dáng vẻ Sở Đinh ngồi trong xe hắn, lại gật đầu: "Đúng là nên đổi." Hắn không chú ý nhiều lắm đến xe cộ: "Cậu giúp tôi chọn?"

Cậu nhân viên vỗ ngực đảm bảo: "Ok, yên tâm đi."

Giang Văn bắt taxi, lúc đến nơi mới nhớ quên mang ô, hắn ôm đồ ăn sáng không ngực rồi chạy vào.

Sở Đinh phát sầu nhìn hắn đến rồi nhìn chằm chằm bể bơi, bể bơi được gắn thêm bàn ăn, sáng sớm còn có người đưa hoa tới, nhưng mưa thế này cũng không dùng được: "Mưa rồi." Anh oán giận: "Dự báo thời tiết bảo không mưa, tôi tính để mọi người chơi ở bể bơi... Haiz, biết thế không nên tổ chức ngoài trời."

Giang Văn đặt đồ xuống, thở hổn hển: "Không sao, họp lớp chủ yếu tâm sự, vào nhà cũng được, hỏi bọn họ thích đi đâu rồi cậu đưa bọn họ ra ngoài chơi là được."

Sở Đinh không hài lòng mà cau mày: Anh ghét kế hoạch bị toang, ngoài ý muốn có chút nôn nóng. Lúc cuối tuần Giang Văn cũng không phải đều đi bơi, anh cũng không có kiên nhẫn chờ, kết quả ông trời không chiều lòng người, mưa càng lúc càng to.

Nhìn Giang Văn cả người đều ướt, Sở Đinh không quan tâm nói: "Cả người ướt hết rồi kìa."

Giang Văn vuốt tóc đã ướt nhẹp, nói: "Không sao, tôi đi tắm ——"

"Anh đi bơi đi." Sở Đinh ngắt lời Giang Văn, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thân thể hắn.

Lời này quá lạ.

Giang Văn lạnh mặt, bên cạnh là đồ ăn sáng hắn mang tới, hẵng còn ấm, hạt mưa rơi xuống giữa hai người, đập vào bể bơi.

Ánh mắt Sở Đinh nghiền ngẫm, tựa như nhìn một món đồ chơi giá rẻ, mang theo thờ ơ cùng cười cợt. Đến thời khắc mấu chốt, anh lại quên che đậy biểu tình.

Hoặc nói anh không cần che đậy.

Giang Văn cảm thấy Sở Đinh đang nhảy nhót trong tim mình, lòng không khỏi trùng xuống. Hắn hiểu quá rõ Sở Đinh, nhiều năm trôi qua như vậy, Sở Đinh mà hắn tưởng sẽ không thay đổi, ai ngờ lại thay đổi rất nhiều.

Bệnh thần kinh, làm người khác đoán không ra.

Sở Đinh thúc giục: "Anh không bơi hả, cuối tuần nên bơi rồi."

Giang Văn cười: "Chẳng trách cậu mong đến Chủ Nhật, Sở Đinh, cậu đây là muốn làm gì?"

"Muốn xem anh bơi." Sở Đinh thẳng thắn nói.

"Ăn sáng trước đi." Giang Văn đau đầu: "Quần áo tôi ướt, để đi tắm đã."

"Anh bơi một vòng là được, tôi vì anh mà dọn sạch bể bơi rồi." Nhìn nước mưa rơi vào bể bơi, Sở Đinh quyết định giả ngu giả mù.

"Sở Đinh, đừng khiến tôi nghĩ cậu bị thiểu năng trí tuệ." Giang Văn vẫn rất đau đầu, hạ giọng cười một cái, cuối cùng vẫn không đành lòng, ôn hòa từ chối: "Tôi không mang quần bơi, cũng không mang quần áo dự phòng, cậu tìm giúp tôi đi rồi chúng ta cùng bơi ngoài trời, cậu muốn học thì tôi dạy."

Sở Đinh hình như sợ nước, không muốn bơi, hiện tại cũng không học được, nhưng Giang Văn biết, còn từng làm nhân viên cứu hộ.

"Không mặc quần áo cũng bơi được mà, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta."

Hai người giằng co, Sở Đinh dỗ hắn: "Không phải anh thích tôi sao? Anh bơi một vòng, tôi với anh sẽ ở bên nhau."

"Còn căn biệt thự này tôi cũng sẽ tặng cho anh, bơi xong sẽ sang tên."

Nói xong còn hứa hẹn: "Không phải anh trước giờ không phải là 1 sao, lần đầu sẽ cho anh nằm trên."

Giang Văn bật cười, hắn cuối cùng cũng ý thức được người mình thích là một tên ngu, cũng ý thức được tình cảm của mình trước giờ đều không được Sở Đinh đáp lại. Không biết chính mình cũng không biết người, hắn sắc mặt xanh mét cởi quần áo.

Hắn luôn quý trọng thân thể, hằng năm vẫn duy trì thói quen luyện tập, thân thể tràn đầy khí lực, ở dưới bể bơi trông rất hấp dẫn.

Từ bể bơi đi ra, Giang Văn lạnh lùng liếc Sở Đinh một cái rồi mặc quần áo, xoay người rời đi.

Sở Đinh vui vẻ nằm trên ghế, bị ánh mắt của Giang Văn dọa, ôm gối suy nghĩ một lát, cảm thấy mình không cần để ý hắn. Vấn đề hắn quan tâm đã được giải đáp, hắn không có phản ứng với thân thể của Giang Văn, chỉ ước mộ thân thể đó.

______________

Lời người giám hộ: Edit chương này lâu kinh khủng, cũng bất mãn kinh khủng, chắc vì nhân vật trong chương này giống chuyện của mình và ex quá:), chỉ muốn bảo làm gì cũng vậy, mắt phải thấy tai phải nghe; dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Sở Đinh bắt Giang Văn bơi thế kia, không sợ ổng bị cảm sao? Chúng ta đều lớn rồi, ngồi nói chuyện thẳng thắn là xong, hai ông đánh đường vòng khiến mình chán chẳng muốn ăn luôn.

Beta: Chị ơi em muốn đánh hai đứa này!!!

Edit+Beta: Bọn tôi không đặt được tên chương vì khi làm thì bọn tôi không còn gì để nói cả:) Hơi khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play