.....ĐỒng hồ quay ngược thời gian.. đến với tuổi thơ u tối của hắn...
Trong 1 căn biệt thự to và lộng lẫy.. có những tiếng nói cười rất lớn ồn ào. nhiều người cũng chỉ giám đứng nhìn khi thấy hắn bước ra. những ánh mắt, những bàn tay chỉ chỏ, xa lánh có. khinh miệt có, xăm xoi cũng có. tuổi thơ cậu ấy nhuốm toàn những thứ đen tối nhơ nhuốc của xã hội. người bạn duy nhất của cậu ấy là căn phòng rộng thênh thang không một ai, rất yên tĩnh và cô độc. một bước chân nhẹ nhàng mảnh khảnh bước vào căn phòng đó.. không gian im ắng. nghe được những tiếng nấc và thút thít từ một góc phòng. một bóng dáng nhỏ bé co rúc ở góc phòng ấy. 1 cậu bé trắng mũm rất đáng yêu, đôi môi đỏ mọng đang cắn chặt vào nhau với một đôi mắt bồ câu sáng lấp lánh nhưng u buồn cô độc. rất khó tả. Người phụ nữ đó đưa đôi bàn tay nhỏ gầy của mình ra trước mặt thằng bé. thằng bé nhìn với một khuôn mặt ngơ ngác
-Chào con! Dỉ tên Mi - cô ấy với một khuôn mặt hình chữ điền rất hiền dịu. đôi mắt long lanh như muốn xoáy sâu vào bên trong hắn. mĩm cười dịu dàng. hắn như bị người đó hút hồn. đôi mắt sáng rực xóa bỏ đi cái sự lạnh lẽo và cô độc nhoẻn miệng cười đưa tay với lấy tay cô ấy... nhưng ..càng với. cô ấy càng đi xa hơn..
-Đừng.. đừng đi... không - hắn cứ chạy theo với lấy bóng dáng người con gái đó trong vô vọng
-Nam! Nam! tỉnh lại đi - một bàn tay lay hắn, giọng nói lo lắng không yên
Hắn từ từ mở đôi mắt đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ. đưa mắt nhìn thấy Duy khuôn mặt đang rất lo lắng nhìn hắn.
-A..Duy
-Em không sao chứ? - Duy hỏi hắn
-Em..không sao? Dì? - Hắn ngập ngừng
-Bệnh..tái phát - Duy thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ
Chỉ tại e - Hắn thốt ra đôi mắt chở lên vô hồn
-Không phải đâu? sao em lại nghĩ vậy - Duy nhìn hắn
-Tại em? nếu e không sinh ra thì chú đã k chết. và Dì cũng sẽ hp
Duy nhìn Nam. cũng đúng ngày sinh hắn thì chồng Dì bị tai nạn mả chết. nhưng Dì lại không oán hận hắn... thế lại càng khiến hắn đau khổ
-Đồ ngốc! Dì nói với anh. em chính là hp Duy nhất mà Dì có được - Duy ôm Nam. khi nghe được những gì Duy nói. Nam bật khóc. lần này thì khóc thật.. một thằng con trai luôn cười nói phá phách. đang ôm Duy khóc òa lên như một đứa trẻ bị lac.. lạc lõng..thật sự..
Và cứ thế. hắn như trở lại con người của bao nhiêu năm về trước khi không có gì.. không một lối đi. không làm gì. không quan tâm đến ai. không nghĩ đến ai hết..tất cả chỉ là hư vô. chỉ là một màu đen thăm thẳm....