Up sớm lát cúp điện =]]
4.
Vương Tuấn Khải trở về Hầu phủ, phát hiện một nhà trên dưới ba trăm người không thấy bóng dáng, ngay cả lão quản gia bình thường vẫn hay đứng trước cửa cung kính chờ hắn cũng biệt tăm, nghi hoặc bước tới đại sảnh.
“Tướng quân!” Gia Cát Vũ một thân kim giáp đứng sừng sững trong đại sảnh, thấy Vương Tuấn Khải đến liền sốt sắng nói: “Có chuyện gì mà ngươi lại triệu tập binh mã gấp như vậy? Ta vừa từ Hoàng cung về, mật thám nói ngươi tự ý dùng binh chủng xuất chiến mà chưa được hoàng thượng đồng ý, tiền trảm hậu tấu, khiến hắn đang ngồi trên long ỷ cũng tức đến xám mặt!”
“Đại nghịch bất đạo.” Vương Tuấn Khải đánh gãy lời y, nhận lấy thiết giáp từ tay ảnh vệ: “Mọi người đâu cả rồi?”
“Ta sợ liên lụy đến bọn họ nên đã cho gia quyến toàn bộ xuống mật thất trốn đi.”
Vương Tuấn Khải nhíu mày: “Ngươi làm vậy không phải đả thảo kinh xà? Hoàng thượng biết được càng nghi ngờ hơn.”
“Vậy thì cứ để hắn nghi ngờ đi.” Gia Cát Vũ oán hận nói: “Chúng ta ở biên cương đánh trận sứt đầu mẻ trán, binh sĩ vi quốc đầu rơi máu chảy cũng không có ai nhặt xác, hắn ở trong cung chỉ biết chỉ tay năm ngón, nghe theo lời gian thần mưu hại trung lương, còn nói ngươi thật sự muốn làm phản rồi, đang tìm cơ điều lệnh tróc nã ngươi kìa!”
Gia Cát Vũ cực kỳ giận, nắm tay y siết chặt binh thương trên tay, Vương Tuấn Khải thấy y không giống diễn trò, trong lòng cũng vì những lời này mà chấn kinh không thôi, trầm mặc một lúc lâu mới nhấc chân bước đi: “Trước hết giải quyết việc ở biên cương đã.”
Hắn không muốn mâu thuẫn ngoại tộc chưa giải quyết xong đã đụng phải nội loạn.
“Năm xưa lão tướng quân cùng lão phu nhân công trạng như biển, đánh đông đánh tây đánh khắp đại lục gìn giữ giang sơn cho tên hoàng đế đó, hắn còn không biết phải quấy mà bày trò gán tội cho phu phụ hai người, ép hai người đến biên thùy chết trên chiến trận. Cha ta dâng sớ can ngăn, cũng bị hắn phủi đi. . .Nay ngươi còn vì hắn mà bán mạng viễn chinh, là đâm đầu vào chỗ chết! Giữa quân thần trước giờ vẫn luôn tồn tại hiềm nghi rất lớn, ngươi không trung thì hắn bảo ngươi phản, ngươi toàn tâm thành ý thì hắn cũng ngờ ngươi phản, chi bằng lấy trận này làm đầu lĩnh đả phá kinh thành, đánh tới ngai vàng luôn đi!
“Gia Cát Vũ!!” Vương Tuấn Khải trầm giọng quát: “Ngươi thân là phó tướng của đại quân Đại Bắc, thành Thường An là nơi dưới chân thiên tử, ngươi nói những lời này không sợ tai vách mạch rừng, thiên đao vạn quả ngũ mã phanh thây? Ta là thần tử, là con dân của Đại Bắc, dù chức thống soái Tướng quân này không do ta nắm giữ, ta cũng sẽ không vì hoàng đế nghi ngờ mình mà trở thành kẻ loạn thần tặc tử ngay cả heo chó cũng không bằng!”
Gia Cát Vũ phẫn uất, dùng thương chặn cước bộ Vương Tuấn Khải, hít một hơi thật sâu: “Tướng quân, trận này ngươi không thể đánh.”
Vương Tuấn Khải nghĩ y ương ngạnh cứng đầu, có nói thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai râu, dứt khoát rũ áo quay đi.
“Tướng quân, giờ ngọ sắp đến.” Gia Cát Vũ mắt sắc như dao: “Ngọ Dạ huyết tán trong người ngươi sẽ nhanh chóng phát tác.”
“Ngươi nói cái gì?” Bốn chữ ‘Ngọ Dạ huyết tán’ như sét đánh ngang tai đánh úp vào tinh thần Vương Tuấn Khải, hắn run mạnh một cái, trở ngược tay bắt lấy cây thương, ẩn ẩn giận dữ: “Trong người ta có Ngọ Dạ huyết tán?”
“Người nọ báo cho ta biết, ngươi đã trúng độc.” Gia Cát Vũ bình tĩnh nói: “Trong vòng ba canh giờ, độc sẽ tự giải, nhưng mà.. .”
Nửa câu sau Vương Tuấn Khải đã không thể nghe được nữa.
Bởi vì, giờ ngọ đến rồi.
. . .
“Công tử, đã thu xếp sẵn sàng, xe ngựa ở phía sau Tiên Hương Các đợi ngài.”
Nữ nhân mặc một bộ y phục đỏ tươi chói mắt, trâm cài gỗ trên đầu khắc hai chữ ‘Nam Lục’ thể triện, trên mặt nàng đeo một tấm mạo sa che khuất đi dung nhan vốn có, nhưng chỉ cần là người từng giao thiệp với nàng đều biết, nữ nhân này chính là lão bản nương Tiên Hương Các – Vân Đào tỷ.
Vương Nguyên ăn vận chỉnh tề, trùm lên người một chiếc áo choàng bông ấm áp bước ra xe ngựa. Ở Đại bắc quanh năm giá rét, dù là mùa xuân đến cũng không tước đi hết gió lạnh sương muối của màn đêm, Vương Nguyên ở đây đã gần mười năm, vẫn không cách nào quen thuộc được khí hậu khắc nghiệt mỗi khi mặt trời lặn. Y rất ngại ra ngoài, cộng thêm thân phận đặc thù, liền ru rú trong Tiên Hương Các như có mao bệnh. Tiểu Chúc vẫn hay oán hận công tử không chịu ra ngoài chơi báo hại hắn cũng bị nhốt theo, bức rứt khó chịu không gì sánh được.
Vân Đào xốc màn che mã xa lên, bên trong đã có sẵn đệm mềm cho y nằm.
Vương Nguyên rũ mi mắt nhìn bài trí xa hoa trong xe ngựa, buột miệng thốt lên tiếng cười khẽ. Y sống đến chừng này rồi mới biết đãi ngộ của một người giàu có là như thế nào, cho dù trước kia ở thâm cung cùng mẫu phi hay là trụ trong phòng của Tiên Hương Các, Vương Nguyên cũng chưa từng được chăm sóc chu đáo như vậy.
Bất tri bất giác nhớ đến mẫu phi vẫn hay khép nép giữ mình, đối với cung nữ trong cung cũng không dám lộ ra tư thái chủ nhân, suốt ngày lầm lũi trốn trong phòng thêu hoa may áo, nếu không phải trong cung của mẫu phi còn có thiếp thân nha hoàn lui tới cơm nước, phỏng chừng người ta cũng đã quên mất ở nơi đó có một quý nhân bị hoàng đế lạnh nhạt. Tình người ấm lạnh, không phải cứ nghe là biết, phải chân chính cảm nhận được từ những việc nhỏ nhặt, ví dụ như, viết sai một chữ.
Dù y là Cửu hoàng tử, dù phụ thân y chính là đương kim hoàng đế quyền ngự thiên hạ, nhưng khi y viết sai một chữ, lão giám quan ở Đại lý tự lập tức đem y ra đánh.
Vương Nguyên nhếch miệng cười tự giễu, có lẽ cũng vì y chính là Cửu hoàng tử nên mới chịu thụ giáo nghiêm khắc như vậy.
Để làm gì?
Để bị đưa đi làm chất tử không chút quyền lợi?
Hoàng đế Đại Bắc không do dự ném y vào thanh lâu, là vì muốn Nam Lục không thể ngẩng đầu, ra một đòn cảnh cáo chí mạng để Nam Lục biết sợ mà lui, thức thời làm một tiểu quốc an an tĩnh tĩnh.
Thế nhưng, dã tâm nam nhân muốn độc chiếm thiên hạ làm sao có thể vì một tiểu hoàng tử vô dụng mà chịu hối đoái? Huống hồ, y còn là đứa trẻ không được sủng.
Không được sủng. . .Chỉ vì ba chữ này, mà mẫu phi chết đi, nhi tử lưu lạc, có tình cảm với người trong lòng cũng không thể hồi đáp, thậm chí còn đem hắn đẩy vào chỗ nguy hiểm.
Đêm y xảy ra quan hệ lần đầu tiên với Vương Tuấn Khải, y đã không nghĩ việc này là trùng hợp, kẻ đứng sau tấm màng cố tình chờ y tự phát giác ra mới tủm tỉm cười nói, ngươi là người Nam Lục, lại hận Nam Lục, ta là dân Đại Bắc, cũng chán ghét Đại Bắc, chi bằng hai bên liên thủ, đòi lại món nợ bấy lâu nay che giấu, một bước giải thoát chính mình. Có điều, y nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, người tạo phản không phải là Tướng quân đã mất đi song thân – Vương Tuấn Khải, mà là Vũ Hầu Gia Cát Vũ – kẻ có cha làm Hình bộ đại nhân uy danh lẫy lừng. Vương Nguyên không hiểu nguyên nhân vì sao Gia Cát Vũ lại muốn lật lọng, nhưng việc này không phải là thuận theo ý nguyện của y sao? Cho nên y đồng ý.
Gia Cát Vũ muốn y dùng Ngọ Dạ huyết tán cầm chân Vương Tuấn Khải ở kinh thành, chính mình sẽ dẫn quân từ Nam Lục đến kinh thành, vây công hoàng cung, tiến thẳng đến chỗ hoàng đế.
Kỳ thật, y chỉ là chất xúc tác.
Nếu trận này thua, sĩ khí hao hụt, hoàng đế sẽ trị tội Vương Tuấn Khải tắc trách không cẩn thận, vì tình riêng mà hại đến lợi chung, còn thắng, hoàng đế cũng sẽ viện lý do Tướng quân ẩn tàng tư binh muốn thí vua soán ngôi. . .Đến lúc đó tội danh còn nặng hơn. Bất quá Vương Nguyên nghĩ không ra, Gia Cát Vũ thân với Vương Tuấn Khải như vậy sao không tự mình ra tay, còn mượn tay y để làm gì?
Vương Nguyên thở dài, mặc kệ là vì cái gì, kế hoạch ngày hôm nay y đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Vương Tuấn Khải. . .Vương Tuấn Khải hắn có ra sao đi chẳng nữa, chỉ cần y ra khỏi đất Đại Bắc, liền không còn quan hệ gì với hắn.
Tầm mắt dần mờ đi, âm thanh bánh xe lọc cọc bên tai cũng chậm rãi trở nên xa xăm, Vương Nguyên nằm xuống đệm mềm thẫn thờ thiếp đi, một khắc sau, mã xa đã trờ tới trước cửa Hầu phủ.
Gia Cát Vũ cầm trường thương dài hơn cả chính mình, trao đổi với Vân Đào một chốc.
“Hiện tại Ngọ Dạ huyết tán đã phát tác.”
“Công tử bên trong. . .” Vân Đào dừng một lát: “Cũng đang chịu độc.”
“Thứ này hữu kinh vô hiểm, chẳng qua chỉ là tạm thời phong bế giác quan của con người, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh. Trong vòng ba canh giờ này, ngươi hảo hảo bảo vệ Cửu công tử cho thật tốt, y chính là công thần của Nam Lục, trở về phải tâu rõ với hoàng đế đương thời.”
Năm trước, hoàng đế tiền nhiệm – cũng chính là phụ thân Vương Nguyên đã quy tiên, đại hoàng tử Nam Lục lên ngôi chấp chính, khác với phụ thân dã tâm bừng bừng, hắn lại là minh quân hiếm có, biết tiến biết lùi, co được dãn được, không vì mình là hoàng đế mà sinh ra tâm cao ngạo vì nắm trong tay quyền sinh sát bách tính. Trận đánh này hắn đích thân tham gia, dù các quan liêu trong triều có can gián cỡ nào cũng không chịu nghe, nhất quyết phải ngộ kiến chân diện mục Gia Cát Vũ trong truyền thuyết mới được.
“Chủ tử rất mong đợi Cửu hoàng tử mau trở về.” Vân Đào cúi đầu nói, Gia Cát Vũ biết ‘chủ tử’ của nàng chính là hoàng đế kia, liền gật đầu: “Thượng lộ bình an.”
Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi rồi, Gia Cát Vũ cũng dẫn binh tiến về Nam Lục, xem như hộ tống Cửu công tử một phen.
Một ảnh vệ tiến lại gần: “Hầu gia, đã chuẩn bị xong.”
“Đi.”
Người ngựa rầm rập chuyển động trong màn đêm, binh sĩ nhuần nhuyễn kỵ mã theo sau, phía trên nhóm ảnh vệ thập bát ban võ nghệ di động liên tục dò đường. Trái ngược với sự linh hoạt yên ắng của họ, âm thanh kỵ mã vang dội cả đất trời, hào khí anh hùng như sóng cuộn biển trào, có thể mường tượng ra cảnh giao chiến khí phách. Đáng tiếc, lần này đi chính là tạo phản gây họa, có thể khiến bách tính Đại Bắc lâm vào tình cảnh nước mất nhà tan.
“Hầu gia.” Ảnh vệ rơi xuống bên cạnh khoái mã đang tung vó như bay của Gia Cát Vũ: “Trong đoàn có một tên rất khả nghi.”
“Như thế nào?”
“Không biết hắn phạm tội gì, lại bị cột vào đuôi ngựa kéo theo.”
“Nga? Là ai cột?”
“Một binh sĩ mới vào doanh trướng.”
Gia Cát Vũ nhíu mày, bình thường y không quản chuyện lặt vặt như vậy, lúc này là thời điểm quan trọng, bèn tùy ý phất tay để ảnh vệ xử lí.
Ảnh vệ kia quay lại, vừa vặn thấy Tiểu Chúc nhà Cửu công tử đang tháo dây trói cho nam nhân kỳ quái kia, buột miệng hỏi: “Công tử. . .?”
“Người này là phản đồ Nam Lục lưu lạc sang Đại Bắc.” Tiểu Chúc chán ghét bĩu môi, lôi hắn ném lên trước xe ngựa: “Lúc trước chính hắn là kẻ dâng tấu để Cửu công tử của chúng ta trở thành con tin. Bất quá công tử là người khoan dung độ lượng, không muốn hắn chết dọc đường nên mới mang theo, phải cột vào đuôi ngựa dạy dỗ hắn xem như là trừng phạt.”
Nam nhân kia khom lưng, tóc tai rũ rượi, quần áo rách rưới trong rất thảm hại, hắn nơm nớp lo sợ, vội vàng nghe theo chỉ thị của Tiểu Chúc, chuyên tâm đánh xe. Lúc nghe thấy hai chữ ‘chất tử’, người hắn rõ ràng run lên một chút, nghiêng ngã lảo đảo tựa hồ giây tiếp theo sẽ té xuống đất chổng vó.
Tiểu Chúc đạp hắn một phát, chui vào bên trong thùng xe. Ảnh vệ nghe nói là người của Cửu công tử, liền gật đầu thôi không điều tra nữa, trong lòng âm thầm cảm khái, trước kia vinh hoa phú quý a, lúc sa cơ thất thế liền thảm thế này, đúng là phượng hoàng trụi lông chẳng bằng gà.
Đêm đã khuya, Ngọ Dạ huyết tán vẫn chưa hết tác dụng.
Bởi vì không có cách nào nghe nhìn, Tiểu Chúc đành phải kéo tay Vương Nguyên viết lên: Công tử.
Chẳng cần nhiều ý tứ, y đã hiểu, Vương Nguyên gật đầu một cái, mông lung chập chờn ngủ.