Vườn trường. Phúc hắc công x nhị hóa thụ.
1.
[. . .Dưới ánh đèn mờ nhạt lốm đốm chút sắc tàn của đường hẻm, hai người không nói lời nào đã ôm hôn nhiệt tình, ánh mắt ám muội cọ xát từng chút một, nhen nhóm lửa tình rực cháy giữa khung cảnh vắng lặng. Quần áo trên người cậu bị hắn xả xuống, một phen ngả ngớn vuốt ve trêu chọc, cậu cũng thuận theo đeo bám lên người hắn, dùng thân thể xinh đẹp đầy mùi vị cám dỗ đem hắn dìm xuống đáy dục vọng, khoái cảm nóng bỏng hòa quyện trong hơi thở vấn vít chót lưỡi đầu môi, khiến cho cả hai không khống chế được cuồng loạn nhiều hơn, say mê rong ruổi theo quy tắc của trò chơi kích tình, tiếng thở dốc cùng âm thanh rên rỉ cao trào mỗi lúc một cao, truy cầu một đêm căng tràn dục vọng. . .]
. . .
Vương Nguyên bị một viên phấn bay đến đập vào đầu làm tỉnh lại, hai mắt mông lung mơ màng sau cặp kính ỉu xìu mà hé ra cái khe hẹp, từ bi ban phát cho lớp trưởng một ánh mắt hồn nhiên ngây thơ chưa từng trải sự đời: “Rối loạn sinh lí tiền mãn kinh?”
“Mãn đầu cậu, cả nhà cậu đều mãn!!” Lớp trưởng nguyên là một vị nữ hán tử đẫy đà phúc hậu, lúc này đứng chắn trước mặt Vương Nguyên khiến tầm nhìn của cậu co rụt về bán kính nửa mét, bóng sáng hắt ngược khiến cô nàng càng thêm vĩ đại, chẳng mấy chốc đã khiến thần hồn chu du quá nửa trong mộng bay ngược trở về. Cậu dụi dụi mắt, ngáp một cái đã đời mới hàm hàm hồ hồ hỏi: “Sao vậy?”
“Ban giám hiệu thành lập hội học sinh, muốn biểu quyết thông qua thẻ cử tri.” Hướng Lâm chỉ chỉ vào tên Vương Nguyên trên danh sách, hận không thể nghiến răng đập cho tên ngủ ngày này vài phát tỉnh hẳn ra: “Nếu đồng ý thì check vào.”
“Tôi có quyền lợi gì a?”
“Cậu là học sinh có thành tích đặc biệt nổi bật trong tháng này.” Hướng Lâm gõ gõ bàn: “Đương nhiên là về mặt lề mề kéo dài, trì hoãn tiến độ! Này nhé, chậm đóng học phí, chậm đóng tiền quỹ, chậm đóng phí thiết bị, chậm đóng phí từ thiện, ngay cả phí gửi xe hằng ngày cũng khất tới khất lui, không phải đặc biệt tốt nổi bật thì là gì a? Bây giờ đầu làng cuối ngõ ai mà không biết Vương đại thiếu gia ki bo keo kiệt, trễ nãi lôi kéo điểm thi đua của lớp!”
Vương Nguyên chẳng biết là da mặt dày hay chịu sỉ nhục thành quen, chỉ lơ đãng liếc qua cột ‘đồng ý’ đánh một dấu tick, tiếp tục ngáp dài tỏ ý đuổi người, không hoan nghênh nữ hán tử lại đây. Hướng Lâm liếc cậu một cái, ôm bảng check khều khều cậu, rất có tinh thần phấn đấu hy sinh vì tình thân bạn bè mà quan tâm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà cậu lại buồn ngủ như vậy?”
“Buồn ngủ chính là buồn ngủ. .” Vương Nguyên ngại bà chị này lèm bèm lải nhải, vấn đề đơn giản như vậy còn không tự lí giải được sao: “Lúc buồn WC thì cậu có tìm hiểu lí do không hả?”
“Đừng có đánh trống lãng, đem tôi ra làm ví dụ ư? Xạo sự lố lăng!” Hướng Lâm bĩu môi: “Cứ để cái đà này thì sớm muộn gì con chim gãy cánh như cậu cũng rơi xuống mặt đất thôi.”
“Chim của tôi cần gì cậu lo.” (=)))))
“. . .Ăn nói thô tục, trừ điểm hạnh kiểm.”
“Bà già khó tính quái gở lắm điều.” Vương Nguyên nhảy dựng lên giơ ngón giữa, trước khi Hướng Lâm kịp nổi giận đã vội vàng ôm lấy balo tập sách, như mưa rền gió giật phóng vù đi mất. Cậu săm soi thời khóa biểu một lúc, xét thấy ba tiết cuối cùng thuộc về lão sư dạy môn Tâm lý học tẻ ngắt, thời gian này còn không bằng tìm nơi chuyên tâm nghiên cứu chút kiến thức vừa mới tiếp thu, liền nhanh chân chuồn đến thư viện. Nửa đường hình như có va phải ai đó, nhưng Vương Nguyên tiểu bằng hữu – mắt cận năm độ, nhìn vật như người nhìn người như ma – chỉ vội xin lỗi người ta một tiếng rồi ba chân bốn cẳng cắp nách chạy thẳng, như Alpaca trên thảo nguyên không biết điểm dừng.
Thư viện chiều thứ bảy vắng người chỉ trơ trọi một vài kẻ bò ra luyện thái cực quyền với môn Môi trường sinh thái và tác hại của Al-Nino, Đại số giải tích - hình học affine, loanh quanh lẩn quẩn cũng có người dồn tâm huyết vào luận án tốt nghiệp thạc sĩ với tên gọi ‘Làm sao để giải quyết vấn nạn tình – tiền – tù – tội?’ hoặc mê mang không dứt với đám ‘Mỹ thuật trường phái siêu thực và chủ nghĩa siêu hình, tương tư ‘Hệ triết học duy vật biện chứng’, vật vã ngoi ngóp tụng tới tụng đi. Vương Nguyên chọn một góc ngồi xuống, đối diện là một vị học bá đang ôm quyển Kinh tế thị trường và lương tâm doanh nghiệp, gà gật ngủ đến nước miếng tèm lem, vô cùng khí phách.
Laptop vừa bật lên, tin nhắn như thác đổ rầm rập kéo đến đánh sập nguồn. Vương Nguyên đần ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ cú sốc điện tử, thầm mắng chính mình sao lại quên đặt chế độ ẩn danh QQ. Máy tính của cậu cấu hình không mạnh, vừa vặn là hàng hack từ trang web lậu, đồ bẻ khóa dĩ nhiên không chịu được sự tân tiến của thời gian, dần dần không còn phù hợp với chương trình có phiên bản ngày càng cập nhật. Vương Nguyên vò tóc rớt mất ba cọng huyền thoại, thở dài chấp nhận số mệnh hẩm hiu, nghĩ nghĩ hồi lâu bèn đứng dậy đến bên cạnh bạn học kinh tế đối diện chọt chọt hai cái.
“Huynh đài, tại hạ mượn máy tính của huynh đài dùng chút được không a?” Kỳ thật cậu cũng không gấp lắm, nhưng tuần này bài vở dày đặc, tiểu luận thi kết thúc học phần còn chưa làm xong, không tranh thủ lúc này làm việc thì thời gian tiếp theo đừng hòng lên mạng. Đồng học nọ bị đánh động chỉ nheo mắt quẹt ngang khóe miệng, mắt mở nhập nhèm chạm đến ánh nhìn sáng quắc của Vương Nguyên thì co quắp một tí, phẩy phẩy tay đem laptop đẩy đi.
“Cảm ơn đại hiệp, người tốt, thiên tiên!”
Vương Nguyên bắn rap liên thanh, vội vàng ngồi vào chỗ đăng nhập diễn đàn quen thuộc.
Ba chữ ‘Xuân Mãn Ý’ lòe loẹt hoa bướm lượn tới lượn lui, Vương Nguyên chăm chú mở ra tài khoản của mình, lập tức nhận được comment của các võng fan rối rít bay đến:
【Bánh trôi đại nhân, ta lọt vào hố Liệp Dạ của nhà ngươi rồi a a a!!】
【Thang Viên-chan, người đang ở nơi nào~ Đừng có cắt cảnh khiến người ta đau lòng như vậy!!】
【Sama, cầu phần tiếp theo của Liệp Dạ!!】
【Sama, ngươi nhất định không được ngược tâm hai tiểu tâm can của ta a, nếu không mỗ đây nhất định sẽ [beep beep] ngươi!!】
Vương tiểu bằng hữu xưa nay là trạch nam chính tông, lúc ở nhà ngoại trừ bài tập ra thì chắc chắn là lướt web này nọ, ở chỗ này phá phách một tí tại chỗ kia quấy rối một chút, chơi game sớm đã mãn cấp, anime cùng manga chất chồng thành giường. Cũng không biết duyên phận thế nào, trong lúc luyện account gặp được một vị đồng bọn có một không hai, hai người ở trong game cùng nhau đánh quái cùng nhau đi phó bản, một kẻ dẫn đội quần công – một kẻ ở cạnh bên như hậu bối linh kè kè hình bóng, rốt cuộc luyện thành tri kỉ. Đối với đồng loại cùng thế giới này, Vương Nguyên chỉ biết cậu ta học ở một trường đại học ngoại quốc, đầu năm nay mới về nước, ngoài học hành và game online ra hình như còn tham gia vẽ bìa cho một tạp chí nào đó, kiếm tiền nhuận bút.
. . .Vì thế, để tránh tình trạng lẻ loi đi sau thời đại, Vương Nguyên cũng bắt đầu viết tiểu thuyết kiếm tiền nhuận bút.
Tuy rằng bình thường thời gian làm thêm đã muốn chiếm hết thời gian của cậu, nhưng mà, bởi vì đối phương nói sẽ vẽ giúp cậu bìa tiểu thuyết, cho nên Vương Nguyên mới ôm bom cảm tử nhảy hố, thấy chết không sờn đào một bộ tiểu thuyết trinh thám sặc mùi hắc bang trên Xuân Mãn Ý – tên là Liệp Dạ. (Săn đêm)
Vương Nguyên luôn cảm thấy cậu có chút thua thiệt đối phương, vả lại người nọ luôn tỏ ra bản thân là một kẻ rất bình tĩnh, gặp biến không loạn, gặp nạn không rối, cho nên sâu trong thâm tâm cậu vẫn muốn làm gì đó khiến đối phương chịu đả kích, ví dụ như, tiểu thuyết Liệp Dạ kia, là H văn toàn tập.
[. . .Cậu ngửa đầu rên lên từng tiếng ngọt nị, khóe mắt phiếm nước long lanh thủy châu, trên gò má đỏ hồng là dấu răng nhàn nhạt đã lưu lại từ khi nào, dọc xuống xương quai xanh tinh tế cùng nhũ hoa sưng tấy là vô số hôn ngân xanh tím, chỉ cần chạm vào nhè nhẹ, cậu liền không khống chế được mà phát ra âm thanh bủn rủn xương cốt, mị nhãn như tơ phong tình vạn chủng, khiến người khác nhịn không thấu mà tiến lên yêu thương cậu, khơi mào dã thú độc chiếm mãnh liệt chôn vùi từ sâu trong tiềm thức.
Thiếu niên buông xuống đôi tay trắng nõn như củ sen, thắt lưng nhỏ nhắn hơi nâng lên cọ xát quần áo, hai đùi trong ướt đẫm nước run rẩy tách ra, để lộ nơi tư mật đo đỏ non mềm dụ người phạm tội. Tại nơi kia, cửa huyệt không ngừng khép mở, mị thịt phấn sắc nộn nộn hơi lật ra, phơi bày chút dịch trắng khô dính lại, hình ảnh dâm mỹ kích tình có thể làm huyết mạch hắn sôi sục, chỉ muốn đẩy ngã cậu xuống giường, đem đại nhục bổng cắm vào địa phương câu nhân mê đảo kia, hung hăng ân ái giày vò đến nhuyễn nát.
Tiến vào bên trong. --- Hắn ôm lấy thiếu niên từ phía sau, đem quy đầu cực đại rung rung chèn ép xô lệch vào huyệt khẩu mở rộng, một đường đâm thẳng vào bên trong nơi ẩm ướt nóng ấm, ép chất lỏng dinh dính bên trong trào ra khỏi cửa huyệt, văng lên sỉ mao cứng rắn của hắn.
Cậu sung sướng kêu lên một tiếng, vểnh cao mông cánh hoa thuận tiện cho hắn sáp nhập, mười đầu ngón tay run rẩy bám vào ga giường, lần mò tìm đến khẩu súng đen ngòm giấu dưới đệm. . .]
Vài đoạn rating cao đại loại thế.
Vương Nguyên chống cằm xem lượt view đang tăng dần theo chiều hướng tích cực, sóng mắt xoay chuyển lượn đến cái tin nhắn mà cậu gửi trong hộp tin nhắn QQ. Từ một tuần trước cậu báo cho đối phương mình đã đăng truyện lên, còn cần đối phương giữ lời hứa cũ mà vẽ giúp một cái bìa tiểu thuyết đây. Bên kia chẳng ừ hử gì, dưới dòng chữ ‘Đã gửi’ chỉ hiện lên cái avatar của người kia, chứng tỏ hắn đã xem.
Thế đây là định đập nồi bán sắt sau đó bỏ của chạy lấy người?
Vương Nguyên chép miệng mắng thầm, hứng thú viết chương tiếp theo cũng tan thành mây gió. Ôm tâm lý ‘tên kia chắc chắn đã bị cái H văn dọa sợ không dám vẽ’, cậu lắc lư lắc lư tắt màn hình, đem laptop trả về cho khổ chủ.
Chiều hôm đó, Vương Nguyên bị gọi lên phòng kỷ luật uống nước trà.
“Cúp học ba tiết.” Người đàn ông đẩy kính, gương mặt hắc ám như Tu la điển hình của giới trí thức tàn bạo thích lăng trì con em bằng giáo dục – không nhìn chút thần thái sáng lạn nào, ngược lại âm u gấp mấy lần ngưu đầu mã diện: “Trong tháng này, em đã cúp mất mười bốn ngày.”
Vương Nguyên âm thầm ghi sổ nợ cho bà chị lớp trưởng kính mến, ngoài mặt chẳng biểu lộ chút bất mãn, chỉ im lặng răm ráp nghe theo lời người cầm quyền, vâng vâng dạ dạ gật đầu còn hơn bái lạy tổ tông, quả thật rất có khí phái của kẻ lầm đường lạc lối muốn hối công chuộc tội. Đáng tiếc chẳng có ‘công’ cho cậu ‘chuộc’, đành phải diễn trò mèo ‘thằng đần dưới vầng hào quang công lý’, sống lưng thẳng tắp hùng dũng oai phong mà đứng nghe Giám thị chửi đổng, mất trắng một tiếng đồng hồ ngủ bù.
Mà thầy là thầy cao tay lắm nhé, mắng cả buổi chẳng có câu nào lặp lại, khiến cho ngôn từ của Vương Nguyên nhanh chóng đạt đến một tầm cao mới không cách nào với tới nổi.
Mãi đến gần sáu giờ chiều, Giám thị đại nhân mới đại ân đại xá mà thả tội phạm ra ngục, để Vương Nguyên ngáp dài trở về ký túc xá. Cậu đứng lên xoa hai chân tê nhừ mỏi nhức, đầu mới vừa ngẩng đã đụng phải một người, theo bản năng chụp lấy đối phương, sau đó nhỏ giọng xin lỗi một tiếng mới lạch bạch rời đi.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu học sinh biến mất sau dãy hành lang, đăm chiêu suy nghĩ.
Người này, hôm nay, đã va phải anh hai lần.