3.
Vũ trụ đen kịt tụ tập vô số điểm sáng lập lòe càng lúc càng gần, giữa bóng tối u ám bao la như đàn chim cắt chuẩn bị lao xuống vồ lấy con mồi, phát ra quang mang hơi bướm của sự xâm lược.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết rơi bỗng xuất hiện vật thể lạ, mí mắt cũng không buồn động, chỉ khẽ xoa lên cổ tay lạnh lẽo một cái, phi thuyền cơ giáp lập tức phóng ra bên ngoài, tuyến bị hất văng lên không trung, bám vào gấu áo sờn bạc của anh.
Vương Nguyên lo lắng thấp thỏm nhìn đốm đen chi chít sắp hạ cánh không bao lâu nữa, dứt khoát đẩy đứa con chưa hiểu gì của mình lên phi thuyền, đồng thời thông tri cho Baby và Joshua để họ chuẩn bị lánh nạn.
“Papa? Có chuyện gì xảy ra?” Karry vốn dĩ vừa mới đi tập huấn về, quần áo đồng phục trên người còn chưa thay ra đã bị daddy ném lên, có chút mê mang nhìn thần sắc đạm mạc băng hàn của papa. Trong trí nhớ của hắn, chỉ khi papa cực kỳ tức giận mới lộ ra vẻ xa cách cùng khinh thường rõ rệt thế này, nương theo tầm mắt Vương Tuấn Khải, Karry nhìn thấy đoàn phi hành khí hùng hậu trên bầu trời, nhưng hắn thực sự không biết thứ đó có gì khiến cả nhà bọn họ phải ly khai tinh cầu?
Nơi này là quê nhà hắn từng lớn lên, nói rời đi không phải rời đi ngay là được, Karry mâu thuẫn nhìn daddy, lại nhìn đỉnh chóp ngôi nhà cách bọn họ không đến mấy căn, cắn răng trèo xuống: “Con muốn tìm Roy!”
“Thằng bé đã cùng Baby đi trước rồi.” Vương Nguyên hô nhỏ: “Là thật, đừng sợ, có Joshua cùng Baby ở đó, bé Roy sẽ không sao đâu.”
Quả nhiên sau khi phi thuyền cất cánh được vài phút, Karry đã nhìn thấy một phi hành khí khác cách phía trước mình không xa, hắn vội vã đứng dậy, muốn tìm thiết bị liên lạc cùng phi hành khí kia, đáng tiếc đám quân đoàn liên minh vẫn còn rà soát trong phạm vi quanh đây, nếu mở liên lạc nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện.
Karry quay đầu, sốt ruột nôn nóng cùng phập phồng lo sợ ban đầu bị hắn miễn cưỡng dìm xuống, nhíu mày hỏi Vương Tuấn Khải: “Papa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Vương Tuấn Khải chỉ mở đôi mắt lam lãnh khốc nhìn thẳng về phía trước, đồng tử sâu hun hút như đáy vực co rút mãnh liệt. Anh chộp lấy điều khiển nhanh chóng phát một đòn chống trả từ phi thuyền. Vương Nguyên đeo kính viễn vọng, sắc mặt trắng bệch: “Không xong, có kẻ ở phía trên tấn công chúng ta!!”
“Nắm chắc vào!”
Phi thuyền kịch liệt chấn động, dùng vận tốc cực nhanh phóng vút về phía trước, Karry cố định thân người xong, cũng nhảy vào hỗ trợ papa chặn các tia laze đang quét về phía phi thuyền, ngón tay như chớp linh hoạt điều khiển cơ giáp thiết lập hệ thống viễn trình, dùng cự ly tầm xa nhả ba quả đạn lửa quy mô nhỏ, chính xác nhắm vào buồng nhiên liệu của địch mà tới. Đối phương hình như đoán được chuyện này, thuần thục né tránh, còn đáp trả bằng cách phóng ra mười sợi dây cáp đầu móc câu tự động bám dính lên phi thuyền. Phi thuyền đang bay với tốc độ cao chao đảo liên tục, thân tàu va đập vào bụi không gian cùng các phiến vật thể lơ lửng trong không trung, kéo theo kẻ địch phía sau cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Karry mặc quần áo bảo hộ chậm rãi chui ra khỏi phi thuyền, lưỡi dao sắc bén trên tay như gió quét cắt đứt toàn bộ dây thép ý đồ gây vướng víu. Hắn cầm một khẩu súng cải tiến bắn loạn xạ vào bụi đá xung quanh hòng che chắn tầm nhìn, nhanh nhẹn quăng trả móc câu trên những tiểu hành tinh trôi nổi.
Cùng lúc đó, một tiễn pháo cực nóng bay vù đến, ‘ầm’ một tiếng khói bay mù mịt.
Âm thanh nổ rung trời khiến quân đội liên minh chú ý, đồng thời cũng dọa Baby – người đang quan sát phi thuyền phía sau, lập tức hốt hoảng: “Jos, phát sinh dị biến!”
Joshua nghiêm túc mở buồng liên lạc, chỉ nhận được tín hiệu yếu ớt từ phía bên kia truyền lại, hắn như kiến bò trên chảo dầu không ngừng đập vào bàn điều khiển, mất kiên nhẫn quát lớn: “Vương Tuấn Khải cậu lăn ra cho tôi!!!”
“Vương Nguyên!!!”
“Karry!!”
. . .
“Karry!!!”
Roy mở bừng mắt, con ngươi kinh hãi khiếp đảm pha lẫn thất lạc mờ mịt nhìn trừng trừng lên trần nhà, cảnh tượng trong giấc mộng dừng lại ở cú nổ rung chuyển hất văng cả phi thuyền bọn họ ra xa, cả không gian chỉ còn lại màu đen kịt cùng bụi đá lởm chởm vây quanh. Karry, Karry ở đâu. . .?
Cộc. Cộc. Cộc.
“Thiếu tướng?” Từ bên ngoài vang lên tiếng gọi trầm thấp kéo đầu óc cậu quay về thực tại, Roy thất thần vuốt mớ tóc ướt sũng, tầm mắt hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn mười giờ đêm, ngài mới ngủ có hai tiếng thôi, ngài có muốn nghỉ ngơi thêm không?”
“Còn bao lâu thì trở về liên minh?”
“Khoảng sáu giờ nữa, thiếu tướng.”
Cuộc đối thoại dừng lại, nhưng người bên ngoài vẫn chưa chịu đi.
“Còn có việc?”
Người nọ ngập ngừng giây lát, khẽ đáp: “Thiếu tướng, sáng nay ngài bị thương rất nặng lại không chịu dùng bữa, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy chuẩn bị giúp tôi phần ăn tối.”
“Vâng.”
Cảm nhận bước chân chần chừ do dự của đối phương chầm chậm rời đi, Roy thở hắt một tiếng tựa lên đầu giường. Mồ hôi lạnh thấm vào vết thương lên vai trái khiến nó âm ỉ đau, nhưng làm sao cũng không đau bằng nhung nhớ đã khảm sâu vào ký ức, rạch từng đường nét đầm đìa máu tươi.
Nhà ăn trên phi thuyền là một nơi không thích hợp để ăn, ít nhất Roy cho là vậy.
Vị thiếu tướng trẻ tuổi có mái tóc đen ôm sát gương mặt nghiêm túc trầm tĩnh vừa mới đi vào nhà ăn, không khí ồn ào hỗn loạn bên trong lập tức biến mất như gió lốc, thậm chí ngay cả Stephen là kẻ thô kệch đầy mùi vị bưu hãn của Alpha cũng nhịn không được nín thở, quy củ kéo ghế mời thiếu tướng ngồi xuống.
Roy vươn tay xoa thái dương: “Không cần.”
“Đều là chuyện nên làm, ha ha. . .” Stephen lặng lẽ xoa da gà nổi lên hai cánh tay: “Thiếu tướng, sau khi về liên minh có thể. . .có thể để bọn tôi thư thả một chút được không. . .?”
Xung quanh vang lên tiếng hút khí lạnh, mặt Stephen thoáng cái xanh mét đáng thương, chỉ có vị thiếu tướng kia là vẫn thong thả nhìn thẳng, im lặng một hồi mới ‘ừm’ một tiếng, lại khiến cho toàn bộ người trong nhà ăn quân bộ nổ tung.
Ai mà chả biết Roy Wang là huấn luyện viên ma quỷ!!
Rõ ràng là một Beta mà so với Alpha còn muốn cường hãn hơn! Sau khi nhận được sự đồng ý của huấn luyện viên ma quỷ, thiệt mẹ nó quá tốt!
Leonard vừa mới bưng khay thức ăn vào cho thiếu tướng, thấy một màn như vậy, khóe môi không tự chủ mỉm cười.
“Cảm ơn.”
“Thiếu tướng, lần này phải là chúng tôi cảm ơn ngài mới đúng.”
Một người có thể bỏ qua tuổi thanh xuân, cống hiến cho liên minh năng lực và tài ba của mình, lại không ngại xa xôi lặn lội đến tận tinh cầu toàn tuyết rơi dẹp tan nội phản, quả thật là anh hùng trong mắt nhân dân. Leonard ôn nhu nhìn thiếu tướng đang nhíu mày gắp miếng ớt xanh ra khỏi đĩa, nội tâm ái mộ xen lẫn thích thú, một Beta có thể đấu một lúc cùng mười Alpha, một Beta sở hữu gương mặt thanh tú xinh đẹp chẳng kém Omega, một Beta nội liễm lạnh lùng nhưng lại có những sở thích vô cùng trẻ con. . .
Thật là một người hội tụ các yếu tố làm kẻ khác muốn khám phá.
Roy cúi đầu nhét miếng sườn vào miệng, bản năng Omega khuyên nhủ cậu không nên ăn nó xuống. Thứ này đối với Alpha Beta không có vấn đề, nhưng cơ thể Omega mảnh mai yếu ớt cùng chức năng tiêu hóa có chút kiêng kị, mỗi lần ăn xong bụng sẽ hơi trướng, phải mất một thời gian thật lâu mới ổn định lại. Cậu biết cái gã Leo kia đang muốn thử mình, cũng chẳng buồn ra vẻ, trực tiếp nuốt xuống thuận theo kế hoạch cho gã vui lòng, sau đó dùng tốc độ gió xoáy càn quét đĩa thức ăn nhanh chóng, lại trở về phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng người chạy bình bịch vào nhà ăn.
“Leonard giáo quan, tôi ở phòng bếp bắt gặp một tên trộm, cũng không biết hắn chui vào lúc nào. . .”
Đoàn phi thuyền như đám kiến chi chít nối đuôi nhau đáp xuống sân bay trên cao, tư thế oai vệ hùng dũng thu hút không ít ánh mắt người nhìn, đặc biệt là nhóm các Alpha trường quân sự bên cạnh, chỉ hận không thể trốn học leo ra ngoài nhìn xem mỹ mạo của Roy thiếu tướng rốt cuộc là dạng gì.
“Omega trong khu nhà của ta đều mơ ước được gả cho y.” Một Alpha chống cằm tiếc rẻ nói: “Ta thực muốn xem Roy thiếu tướng vai hùm lưng gấu bá đạo đến mức nào.”
“Nghe nói thiếu tướng đã từng đánh bại năm mươi con Lotor trong vòng mười phút, thật ngưu bức!”
“Ải? Con gấu đó to như thế cơ mà? Làm sao được chứ??”
“Chậc chậc, thế cậu đã nghe qua kỳ tích thoát khỏi trận địa mai phục của Uông Tàng Hải chưa? Kỳ bí cổ mộ Đông phương mà y cũng phá được, người khó lường nha!”
“Thế còn truyền thuyết y sẽ lên nhậm chức Nguyên soái vào cuối năm nay cũng là thật ư?”
“Với đám chiến công đó, quân bộ có muốn phủ bỏ cũng khó à!”
“Nè nè mấy đứa kia không lo chạy bộ đi, nhìn cái gì mà nhìn!!!”
“Oa thầy Joshua!!!
Đám nhỏ lập tức cong chân vắt giò lên cổ chạy trối chết, phía sau là một lão già râu xoăn vẻ mặt ti bỉ khô quắt, tức giận quát từng đứa, ánh mắt lại dao động về hướng sân bay.
. . .
“Thiếu tướng đã lập được công lớn, xin chúc mừng.”
“Thiếu tướng, tôi mời cậu một ly, ăn mừng cậu khải hoàn!”
“Thiếu tướng, cậu đã vất vả rồi. . .”
Leonard nhìn đứng phía sau nhìn Roy hết lần này đến lần khác tiếp nhận rượu của các quan chức cấp cao, uống đến lửng dạ rồi mà mắt vẫn sáng ngời, mặt không đỏ khí không suy, quả thật giống như ngàn chén không say. Gã hứng thú đưa cho y một chén nước giải rượu, khóe mắt đầy ý cười: “Không sao chứ?”
Roy chẳng để ý, cứ như tên ngốc vớ lấy cái gì thì uống cái đó, mãi đến khi tiệc tàn, người mới chậm rãi vịn vách tường trở về phòng, mấy lần suýt chút nữa ngã xuống.
Leonard tiến đến đỡ y về phòng, lại bị Roy khoát tay đuổi đi, chân mày thanh tú hiếm khi cau chặt, khó chịu nói: “Đi đi. Tôi muốn ở một mình.”
Vết thương lại đau rồi.
Leonard muốn nói gã hôm nay không bận, có thể cùng thiếu tướng nói chuyện cả đêm, nhưng đối phương chẳng cho gã chút mặt mũi, đóng sầm cửa lại còn khóa kín, hiển nhiên không muốn gặp ai. Tuy chả biết vì sao tâm tình cậu lại tuột dốc như vậy, nhưng Leonard không thể làm gì khác là nhún nhún vai, gọi một nhân viên phục vụ lại: “Có chuyện gì nhớ báo cáo cho tôi.”
Người nọ cúi thấp đầu tiễn gã đi.
Roy mơ màng trèo lên giường, ánh mắt mở to nhưng rõ ràng là đã say rồi, chậm chạp cởi xuống bộ quân phục cứng ngắc thô ráp, thân thể trải qua năm tháng trường kỳ huấn luyện chẳng những không cường tráng mạnh mẽ mà lại càng trở nên mềm mại nhu thuận, chứng tỏ thuốc ức chế chỉ làm thay đổi mùi vị chứ không khống chế được nội tiết tố, lúc này vừa uống rượu xong có chút phản ứng, thứ ngủ trong khu vườn bí mật cũng từ từ ngẩng đầu. Cậu lẩm bẩm một tiếng, vùi người vào chăn, cọ mặt lên gối, không kiên nhẫn vươn tay xuống chụp lấy đứa bé hư hỏng. Không đợi Roy ra tay, một cảm giác ấm áp khác lạ bao trùm ngọc khí khiến cậu run nhẹ, cố mở mắt xem là cái gì đang tác quái, nhưng có làm thế này cũng không nhấc nổi mi mắt lên, xem ra thực sự uống quá nhiều.
Nóng rực ướt át cùng ấm áp nhẹ nhàng, Roy hỗn loạn xoay vần trong hắc ám, chìm vào hư không.