Nhân thú. Cổ trang. Đế vương công x yêu tinh thụ.
Này là bộ của thỏ tinh đêy =))))))
1.
“Trông thật đáng yêu.”
“Ngươi thấy nó giống ai?”
“Giống ta.”
“Ha ha. . .Ngươi đừng để tiểu bạch lang nghe được lời này, hắn nhất định sẽ lại rượt ngươi chạy khắp nơi cho xem.”
“Xì.”
Thỏ tinh bĩu môi nhìn nam tử mỉm cười trước mặt, dùng cái móng vuốt mềm mại lông tơ chọt chọt gò má mềm nhũn của đứa nhỏ nằm trong ổ bông, đem củ cà rốt cam quý giá đặt vào trong lòng nó. Tiểu hài tử vừa mới sinh cách đây ba tháng, lúc này mắt tròn lay láy tay chân mũm mĩm đáng yêu không gì sánh được, thấy thỏ tinh liền ‘nha nha’ vươn tay bắt lấy cái tai dài bỏ vào miệng cắn cắn, báo hại thỏ tinh sợ đến mức nhảy nhót liên tục còn Vương Nguyên lại cười hì hì không ngừng.
Đây chính là sói con hậu duệ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
Chuyện kia xảy ra đã được một năm, đứa bé này sinh ra giống hệt như a cha, đều có cặp tai lông xù dựng đứng và cái đuôi to phất phơ, lúc Vương Tuấn Khải rảnh rỗi mang con trai ra ngoài chơi thường cắn nhóc con tha đi, một con sói lớn cắp theo con sói nhỏ chạy băng băng trên thảm cỏ khiến Vương Nguyên hạnh phúc vô cùng. Khoảng quá khứ khi còn là Nhị hoàng tử Đại Khải quốc đối với y đột nhiên thật xa vời, nếu không phải tiểu bạch lang cũng tên là Vương Tuấn Khải, có lẽ y cho rằng đoạn ký ức đó chỉ là giấc mộng Nam Kha.
Nhưng là, ngoài y ra cũng có người quên không được.
“Thế nhé, hôm nay chơi đến đây thôi, ta còn phải về tìm thảo dược.”
“Ân, ngươi thu thập nhiều dược liệu như vậy làm gì?”
“Bí mật.”
Thỏ tinh vẫy vẫy hai cái tai dài, xoay người đi mất. Trong khoảng thời gian này Vương Nguyên tiếp xúc cùng Tùy Ngọc, được Tùy Ngọc dạy cách câu thông cùng thần thú, tuy rằng không thể hiểu hết ý tứ nhưng cũng học được bảy phần, đã có thể cùng bọn thỏ tinh trò chuyện. Điều này khiến Vương Tuấn Khải mừng như điên, trên bản mặt vạn năm không nặn ra nổi biểu cảm của hắn xuất hiện cái gọi là hớn hở, tất nhiên là đêm đó. . .ừm, cái này không phải trọng điểm. Vương Nguyên đối với hành vi điên cuồng sưu tập dược phẩm của thỏ tinh lấy làm hiếu kỳ, nhưng người ta không nói y sẽ không hỏi, bởi vì hình như y đã biết được một tẹo.
Thỏ tinh muốn đi gặp một người.
Dĩ nhiên, với tiền đề là thỏ tinh y phải có hình dạng của một con người.
“Thật là hư quá, lại tè dầm sao. . .”
“Nha nha. . .”
“Chậc, đừng nháo, để ca ca thay y phục cho ngươi nha!”
“Nha nha nha~”
“Ngươi có biết người nọ là ai không. . .?” Vương Nguyên sờ cằm nhìn về phía nam hài đang mải mê mò mẫm trong ổ bông với nhi tử mình, đột nhiên phì cười. Chỉ thấy trên người Tùy Ngọc đầy nước bọt, vẫn còn đang vật lộn với sói con đây.
“Ngươi không biết gì sao? Ngươi thật sự không biết?” Tùy Ngọc tròn mắt, đứa nhỏ úp sấp bên cạnh cũng tròn mắt.
Vương Nguyên: “. . .” Ta không phải bán tiên được chưa. . .Câu này nghe thật quen thuộc. . .
“Chẳng lẽ y không nói với ngươi?” Tùy Ngọc nhíu mày, sói con cũng nhíu mày.
“. . .Nghiêm trọng lắm hả?”
“Đương nhiên rồi, người nọ có thân thế rất không bình thường a!” Vị bán tiên gật đầu khẳng định, tiểu quái thú cũng vội gật đầu theo, cằm đập trúng mặt đất, đau đến ngu người.
“A ha ha ha ha. . .” Vương Nguyên không nhịn được cười ha hả, lại nói: “Ngươi biết hắn là ai sao?”
“Chính là Vương Tuấn Khải a!”
“. . .”
“Xùy xùy, không phải Vương Tuấn Khải cái tên thần thú muộn tao kia, ta là nói Vương Tuấn Khải, tân đế của Đại Khải Quốc kia!!”
. . .
“A. . .ưm . . .không cần. . .không cần. . .”
“Ngươi đừng, a. . .không cần chạm vào nơi đó.. .ân. . .”
“Ta, ta.. .ta không chịu được. . .”
Xúc cảm nóng rực mềm mại dễ chịu đến bủn rủn xương cốt, người nọ yếu ớt van nài mặc mình bài bố, thân thể xinh đẹp màu hồng phấn mê người, mồ hôi dính dấp lăn trên cánh mông ướt đẫm, mái tóc dài đen nhánh tản ra trên gối đầu, cùng tóc mình dây dưa không dứt. . .
Nơi kia giống như ngục giam ngọt ngào kìm hãm chính mình chìm sâu trong dục vọng, mà người kia lại tựa như độc dược một khi đã hạ là vô pháp cứu chữa.
Y nằm dưới thân mình tha thiết cầu xin, đầu nhũ đỏ tươi cùng với ngọc hành cứng rắn đứng dậy, ham muốn không thể chịu được nhưng miệng cứ nói không cần, rõ là khẩu thị tâm phi, dục cự hoàn nghênh khiến người khác chỉ muốn hung hăng giày vò y đến khóc lóc nỉ non, làm cho y vặn vẹo thân thể đón nhận sự yêu thương vô độ, để y vĩnh viễn cũng không thể quên mình.
“A. . .A. . .a. . .”
Người nọ giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kìm, lại vô tình cọ xát sinh ra lửa nóng bùng cháy, cái mông nhỏ khát tình cực lực hút chặt co rút tràng đạo, nhiệt độ cơ thể được châm lên cao nhất. Những gì có thể làm chỉ là điên cuồng đem dị vật nhồi đầy khoảng trống trong y, nghiền nát tao huyệt phóng đãng của y, lưu lại mùi vị mình trên người y. Y lúc này mới đáng thương làm sao, khắp người bị gặm cắn đầy dấu vết cuồng dã, thắt lưng tê dại không muốn động, bạch dịch hỗn loạn dính trên bắp đùi non mịn, hai chân mở rộng tùy ý để người ta ra vào, run rẩy để lộ hai cái tai dài màu trắng tuyết. . .
“A. . a. . ưm. .!”
Âm thanh nức nở mị sắc cùng vẻ mặt say mê khi đạt đến cao trào của người trong mộng chân thực đến đau đớn. Vương Tuấn Khải giật mình mở to mắt, trên đầu vẫn là đỉnh giường vàng nhạt thêu cẩm tú uyên ương, lộng lẫy uy nghi nhưng cũng tẻ nhạt cô liêu vô cùng.
Ngày thứ ba trăm sáu mươi sáu kể từ khi Đại Khải quốc đổi tên thành Khánh Nguyên, tròn một năm tân đế đăng cơ, cũng là chừng đó thời gian Vương Tuấn Khải tương tư người kia.
Nhớ đến gương mặt quen thuộc tới mức tàn khốc lạnh lùng, Vương Tuấn Khải ngẩn người. Hắn ngồi dật lật tấm chăn gấm nặng nề xuống, nhìn mảng tối màu trên sàng đan chỉ biết cười khổ. Con người một khi đã dược nếm đường thì tuyệt đối không muốn ăn đắng, Vương Tuấn Khải hắn vì một giấc mộng xuân mà biến thành dạng này, lẽ nào hắn nhịn nhiều quá nên nghẹn?
Hậu cung trước giờ vẫn trống rỗng vì hắn không cách nào động tâm, mà đêm kia vừa xảy ra đã khiến hắn mê luyến điên đảo, người kia khơi mào tham vọng chân chính trong lòng hắn, nhưng sau đó lại như mây khói tan biến.
Ngày đó Vương Nguyên mất tích, cả ngục giam bị Vương Tuấn Khải làm loạn suốt một thời gian, việc tìm kiếm bị trì hoãn vì không có kết quả làm hắn âm u suốt từng đó thời gian, cho dù công vụ bận rộn cũng không khiến hắn ngừng suy nghĩ về y. Sau khi tầm thâu Đại Khải quốc, chính sự bắt đầu trở thành việc duy nhất hắn có thể làm trong lúc này, chỉ khi phê tấu chương tranh luận cùng bá quan văn võ, Vương Tuấn Khải mới cảm giác mình có chút sinh khí của con người. Nhưng là, chung quy vẫn không thấy được người kia, hắn biến thành một tên bạo quân cứng nhắc giáo điều, mỉm cười trước đại điện như đâm một dao vào ngực người ta, làm cho ai ai cũng sợ không dám dâng tấu lập tuyển tú lập phi cho tân đế.
Vương Tuấn Khải phiền nhất là đệ đệ hắn dường như không hề nhớ đến đoạn ký ức kia, khi gặp hắn chỉ hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận. Hắn đã từng nghĩ đến một giả thuyết, phải chăng cái người một đêm nọ đoạt đi linh hồn hắn vốn dĩ không phải đệ đệ, mà là người khác từ ngoài cung xâm nhập tạo ra sự việc kia, muốn hắn và đệ đệ bất hòa lục đục, nhân cơ hội tiếm quyền?
Kẻ có hiềm nghi lớn nhất là Tứ hoàng tử - đã bị hắn giết chết, như vậy người kia nếu thực sự là mưu sĩ dưới trướng Tứ hoàng tử, có phải hay không cũng đã chết?
Vương Tuấn Khải lạnh toát cả người, mặc thêm ngoại y, nửa đêm cưỡi một con ngựa ra khỏi hoàng cung. Ám vệ âm thầm đuổi theo bị hắn phẩy tay ném trở về, một người một ngựa lững thững đi trên quan đạo, đến vùng sơn cảnh phía nam mới chầm chậm dừng lại. Từ đây có thể nhìn thấy ngục giam trên núi ngày ấy, nhưng là không còn ai ở đó. Trên núi gió có chút lạnh, sương đêm cũng nhiều, Vương Tuấn Khải thổi một hơi toàn khói trắng mập mờ lượn vòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không có ánh trăng.
Đế vương tâm, tịch mịch, tịch mịch a. . .
Vương Tuấn Khải buộc ngựa dưới chân núi, chính mình trèo lên đỉnh ngồi ngẩn người. Hắn nghĩ đến người nọ trong giấc mơ cư nhiên có một đôi tai thỏ mềm mại vì tình sắc mà run rẩy liên tục, bất giác mỉm cười. Có lẽ, y thực sự không phải đệ đệ.
Hắn bắt Vương Nguyên cũng chỉ vì muốn xác nhận y rốt cuộc có phải. . .
“Hô, mệt chết ta, dốc núi này cao thật đấy. . .”
Vương Tuấn Khải cau mày rút bội kiếm bên hông ra, khi mũi kiếm chỉ thẳng vào đối phương, cả hai lập tức kinh ngạc.
Thỏ tinh trợn tròn mắt khiếp sợ, theo bản năng lùi ra phía sau. Nhưng y đã quên mình vừa từ vách núi bò lên, vừa nhấc chân liền mất trọng tâm. Vương Tuấn Khải điếng người không quản cái gì vội nhảy tới ôm lấy y, lăn xuống vách núi.