Trong đêm tối, thân hình cao lớn của người đàn ông không mảnh vải che thân đứng lau tóc ở đầu giường.
Phí Khả La ngượng ngùng cúi thấp đầu, thanh âm không rõ ràng: "Chồng... Chúng ta đã kết hôn ba năm nhưng chưa ngủ với nhau lần nào! Bà nội rất lo lắng..."
Ánh mắt Lục Cẩm Thành khôi phục vẻ lạnh lùng, một tay hắn bóp mạnh cổ cô: "Vừa gọi tôi là gì?"
Phí Khả La đau đến nghẹt thở, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gương mặt nhỏ: "Cẩm Thành..."
Lục Cẩm Thành không động đậy, ngửa đầu nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt hắn khiến Phí Khả La kinh hãi.
Cô cố tìm cách thoát khỏi vòng tay cứng như đá của Lục Cẩm Thành, không ngừng giãy giụa.
Hắn bỗng nở nụ cười như đến từ địa ngục, lời nói ra khiến người ta lạnh lòng: "Lần này tôi tha cho cô! Nhưng lần sau không được như vậy nữa!"
Phí Khả La sửng sốt nhìn hắn.
Lục Cẩm Thành nở nụ cười yêu nghiệt. Hắn ngồi dậy, đi tới bên cạnh két sắt trong phòng.
Rất nhanh, Lục Cẩm Thành lôi ra tờ giấy A4 mỏng dính.
Gương mặt nhỏ nhắn của Phí Khả La tái mét. Ánh mắt cô dán chặt vào bốn chữ "Đơn xin ly hôn", hai mắt đỏ ửng.
Lục Cẩm Thành bỏ qua dáng vẻ đau khổ của Phí Khả La, thanh âm lạnh nhạt không chút tình cảm nào vang lên: "Khả Ninh tuần sau về nước! Cô liệu mà ký đơn rồi cút đi!"
Nếu như không phải năm đó nhà họ Phí dùng thủ đoạn đưa người con gái cả lên giường của Lục Cẩm Thành, còn lâu hắn mới để mắt đến người phụ nữ đang nằm bên cạnh này. Cô ta ngoài dung mạo xinh đẹp ra thì làm gì có ưu điểm gì khác?
Đàn bà tâm cơ hắn đã gặp rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất Phí Khả La thành công trở thành vợ hắn trong ba năm nay. Bây giờ người hắn thực sự yêu đã trở về, Phí Khả La nên trở về nơi vốn dĩ phải thuộc về cô ta!
Phí Khả La kéo chăn che giấu cảm xúc buồn bã. Cô cắn nhẹ môi, nâng ánh mắt nhìn người đàn ông độc ác trước mặt: "Em không muốn chúng ta ly dị!"
Lục Cẩm Thành mặc xong quần áo liền lạnh nhạt rời đi. Trước khi ra đến cửa, hắn ngoảnh đầu lại, lời nói lạnh lùng vô tình: "Vậy thì tôi không dám chắc... tôi sẽ dùng cách gì để cô vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này!"
Phí Khả La ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất.
Cô ôm mặt khóc nức nở, gương mặt hoa lê đái vũ khiến người ta không đành lòng mà tiếc thương.
Ba năm hôn nhân đổi lấy một đời khổ đau. Cô biết bản thân không đủ giỏi giang để giữ người đàn ông ưu tú như Lục Cẩm Thành ở lại!
Nhưng dù như vậy, Phí Khả La cũng không muốn từ bỏ. Cô vò nát tờ đơn xin ly hôn, gương mặt nhỏ nhắn hiện vẻ tuyệt vọng.
Một tuần trôi qua...
"Được! Không muốn ly hôn trong hòa bình đúng không? Vậy thì đừng có trách tôi!" Gương mặt anh tuấn của Lục Cẩm Thành hiện vẻ độc ác, thanh âm sắc lạnh.
Một tay hắn túm mạnh tóc Phí Khả La, lôi cô đi về phía căn phòng sang trọng nhất khách sạn nhà họ Lục.
"Oành!"
Sắc mặt hắn mang theo vẻ thâm trầm lạnh lẽo, đẩy mạnh thân hình nhỏ nhắn của Phí Khả La vào bên trong, sau đó khóa cửa từ ở bên ngoài. Hắn vứt chìa khóa cho nhân viên khách sạn, lạnh lùng rời đi.
Cô sợ tới mức phát khóc, không ngừng đấm mạnh tay vào cửa gỗ cứng như đá: "Chồng... tại sao anh lại phải làm như thế? Ba năm nay chúng ta đã rất hạnh phúc... Tại sao?"
Cô kêu gào khóc lóc nhưng tuyệt nhiên không nhận được lời hồi đáp.
Phí Khả La đau đớn ôm mặt, nước mắt ướt đẫm hai bàn tay.
"Ha..."
Một thanh âm khinh thường lạnh nhạt vang lên trong phòng.
Phí Khả La sợ tới mức co rúm người, hai tay ôm chặt thân hình: "Ai? Ai đang ở đó?"
Người kia thờ ơ đứng dậy, đi tới bên cạnh Phí Khả La.
Cô không ngừng lùi về phía sau, giọng nói run rẩy: "Anh... Anh là ai?"
Một đôi chân thon dài xuất hiện trước mặt Phí Khả La, thanh âm trầm khàn của người kia lạnh lùng vang lên giữa bóng đêm: "Chậc chậc, không ngờ vợ của Lục Cẩm Thành lại là con thỏ nhỏ!"
Gương mặt vô cảm của hắn thờ ơ đáng giá Phí Khả La một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi thâm sâu nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng, Dịch Thiều Quang hai tay bế thốc cô lên, nhẹ giọng than thở: "Xưa nay tôi không thích đàn bà yếu đuối!"
Bàn tay của hắn không tự chủ mà vuốt nhẹ mông Phí Khả La.
Gương mặt cô hiện vẻ kinh sợ, lập tức tìm cách thoát khỏi vòng tay vững chắc của hắn.
"Thú vị!" Dịch Thiều Quang mở to mắt nhìn cô, không nhịn được cười khẽ.
Hắn ném Phí Khả La lên giường, ánh mắt lười biếng: "Ngủ đi! Tôi sẽ không làm gì cô!"
Nói rồi hắn mở cửa đi vào nhà tắm, bỏ lại Phí Khả La một mình.
Trong nhà vệ sinh rất nhanh phát ra tiếng nước chảy.
Phí Khả La sợ tới mức co rụt người, lảo đảo đứng lên định chạy đi.
Cửa phòng bật mở, Dịch Thiều Quang chau mày bước ra.
Hắn tiến lại gần Phí Khả La, ngón tay trêu chọc mái tóc đen láy: "Chồng cô đưa cô cho tôi tận hưởng đêm nay! Vậy cô nghĩ tôi có nên làm gì hay không?"
Phí Khả La lắc đầu như trống bỏi, gương mặt hiện vẻ sợ sệt.
Dịch Thiều Quang cười khẽ. Hắn đi sang phòng khách tìm chai rượu.
Mãi không thấy hắn trở lại, sự phòng bị của Phí Khả La cuối cùng cũng buông xuống. Cô chạy ra khóa cửa phòng, mệt mỏi mà thiếp đi.