William đang lên kế hoạch quay về Mỹ, hắn cũng muốn Tô Thế Hoan cùng quay lại, vì sở dĩ đây chính là mục đích hắn tới đây. Trời vừa tờ mờ sáng hắn đã rời khỏi giường chuẩn bị hành lý về nước, trước khi đi còn không quên quay lại nhìn cậu nhóc của hắn đang cuộn mình trong chăn ngủ say.
Nghe tiếng cửa nặng nề khép lại, cậu mở mắt nhìn, trời sáng rồi, căn phòng khác hẳn đêm qua. Bước xuống giưỡng, đôi chân chạm lên nền đá lạnh lẽo, một loại năng lực vô hình nào đó cuốn hút sự chú ý của cậu tới cửa sổ.
Vén bức màn lớn ra, ngoài hàng lang là một khung cảnh vô cùng đẹp, vô tình, thân ảnh quen thuộc hiện lên, là cha cậu, ông đang đứng nép vào góc hành lang bộ dáng thống khổ khóe mắt đỏ hoe. Cha cậu vẫn bình an, ông còn chưa chết.
Tiến lại gần hơn, một bước hai bước, ông lên tiếng giọng nói run rẩy "Hoan nhi... Cha... Cha... Cha đau..."
Tô Thế Hoan khựng lại một chút, lòng đau nhói như có vật gì đó sắc nhọn đâm vào "Cha, xin lỗi, con xin lỗi!"
Ông bật khóc quay lưng ra phía khu rừng bên ngoài "Hoan nhi, cố lên, cha đi rồi cũng đừng vì cha mà buồn lòng nữa!"
Cậu chạy theo ông nhưng cái bóng đó đang mờ dần rồi biến mất dạng, chỉ còn văng vẳng lại thanh âm lạnh lẽo "Vĩnh biệt, con trai của cha!"
Chưa bao giờ cậu có ý niệm rằng sẽ hận một ai đó, duy chỉ có lần này là thực tâm muốn một đao giết chết William, hắn dựa vào đâu đối cậu tàn nhẫn như vậy, cha cũng đã đi rồi, muốn cậu dùng điều gì làm mục tiêu phấn đấu nữa đây?
Vừa nghĩ tới sẽ tự mình tàn phá bản thân, lại không muốn cha thất vọng, Tô Thế Hoan một con người hiền lành vô hại lúc này lại đang vạch ra một kế hoạch trả thù, cậu muốn hắn thân bại danh liệt, nếu không thể chỉ cần lấy mạng đền mạng cũng tốt.
Không tiếp tục đối đầu với hắn nữa, cậu trở lại khoác lớp áo cừu non, vỏ bọc hoàn hảo này có lẽ sẽ giúp được cậu rất nhiều.
William cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, đẩy cửa bước vào phòng, hắn không nghĩ rằng Tô Thế Hoan lại nằm trên giường quần áo xộc xệch không chút phòng bị, đôi mắt khép hờ say ngủ.
Cảm nhận được trong mình đang có thứ gì đó dâng trào, hắn thật nhanh đến bên giường ôm lấy cậu, Tô Thế Hoan không phản kháng, ngược lại ôn nhu mỉm cười tay tựa lên ngực hắn, nhịp thở đều đều phả lên cổ hắn càng tiếp thêm dục vọng.
Hắn đều biết như vậy là rất kỳ quái nhưng không biết tới khi nào hắn mới có thể thoát khỏi mỹ nhân kế này của cậu, má lúm đồng tiền xinh đẹp như vậy, làn da trắng hồng mềm mại cọ vào thân hắn.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, William trực tiếp động thân, tiếp tục làm chuyện đêm qua làm còn chưa thỏa mãn.
Hôm nay cậu ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, yếu ớt ở trong lòng hắn rên rỉ, điều này khiến hắn cực kỳ cao hứng, ngoại bào là như vậy nhưng trong lòng y, nam nhân này đã biến thành dạng gì rồi, không còn từ ngữ đễ diễn tả, điên loạn, phế vật, kinh tởm, đáng chết, toàn bộ toàn bộ cậu đều muốn từng câu nói thẳng với hắn, muốn cho hắn biết rằng hiện tại cậu có bao nhiêu chán ghét con người kia của hắn.
Buồn nôn, Tô Thế Hoan bấu lấy lưng William thở dốc, trong bụng cồn cào, chất dịch lỏng trào lên cuống họng, chua chát ghê tởm, cậu đột nhiên buồn nôn chịu không được nghiêng người ra khỏi đệm nôn thốc tháo.
William cũng không nói gì, chỉ im lặng vuốt vuốt lưng cho cậu rồi trầm mặc một lúc lâu, sau đó lên tiếng "Ngày mai chúng ta sẽ quay về Mỹ!"
Thật bất ngờ, nhưng cậu lại không nói ra, có muốn hay không muốn đều phải đi cùng hắn, bằng không cậu còn có lựa chọn sao "Ân!" cậu gật đầu.
Bồng cậu ra khỏi căn phòng tối tăm đó, hắn gọi người tới dọn dẹp, đã ba ngày rồi không có nhắc tới Tô Vi Quyền, mà cũng không cần nhắc đến cậu đều có thể hiểu rõ.
Đưa mắt nhìn quang cảnh hoang tàn phía sau lưng, một dòng lệ nóng hổi lăn xuống má, chạm nhẹ vào vai hắn.
William tâm cũng nặng trĩu, vốn dĩ hắn không hề có ý muốn hại chết cha của cậu, chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Nhìn cậu buồn bã như vậy hắn một chút cũng không yên lòng. Làm ngơ giả vờ không biết chỉ có thể đánh lừa người khác, lừa bản thân làm sao có thể.
Hắn muốn từ nay quay về Mỹ sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu, sẽ không lại làm cho cậu thương tâm nữa, như lời hứa của hắn với cha cậu lúc trước...
Rất lâu trước đây khi Tô Thế Hoan vừa rời khỏi, hắn đã cố gắng học hán ngữ, vừa may lần gặp hôm đó có nói qua
"Cháu là..."
"Người bạn lần trước của Shu Shu ạ!"
"Ah, thảo nào lại quen mắt như vậy!"
"Ừm, cháu hiện tại có công việc rất tốt, muốn Shu Shu cùng cháu quay về Mỹ, bác có đồng ý không?"
"Thời gian sau này phải phiền cháu rồi!"
"Ừm, cháu sẽ cố gắng hết sức chiếu cố cậu ấy!"
Ánh mắt đầy tin tưởng đó cũng không giấu nổi niềm vui, William không chối bỏ, hắn chính là một thằng tồi không hơn không kém...
(Giao trứng cho ác:v)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT