Trong bệnh viện, Diệp Thụy Tịch ân cần hỏi han tình trạng bệnh của Tô Vi Quyền, anh còn quan tâm tới mấy bệnh nhân nằm cùng phòng nữa.

Bọn họ ai cũng quý mến anh, nói anh là người trẻ lễ phép, những lúc như vậy Diệp Thụy Tịch chỉ gãi đầu cười ngượng.

Hôm nay lại một lần nữa anh muốn cùng Tô Thế Hoan đi thăm cha cậu, hiện tại cậu cũng nhìn ra được điểm kỳ quái rồi nhưng tìm cớ tránh đi lại không được đành đồng ý.

Trời đã khuya, cậu bóng gió tiễn anh về, trên đường đi xuống tầng hầm, Tô Thế Hoan bối rối tìm lời nói với anh "Ân, Thụy Tịch, sau này cậu bận việc cứ làm, đừng để ý tới chúng tôi nữa. Cha tôi cũng đã đỡ nhiều rồi!"

Diệp Thụy Tịch khẽ chau mày "Sao vậy? Cậu thấy phiền sao?"

Tô Thế Hoan lắc đầu, cầm túi giấy đựng coffe mua trong căn tin bệnh viện ban nãy cho anh "Không có, chỉ sợ cậu phiền thôi!"

"Không đâu, đồ ngốc!" anh bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhìn cái nhìn trìu mến hồi lâu cho tới khi hai gương mặt gần chạm vào nhau cậu mới giật mình quay mặt đi, còn anh mỉm cười ngồi vào xe. Lúc đi được một đoạn còn nghoảnh đầu nói to câu "Tạm biệt!"

Không ít tin đồn nói rằng ở bệnh viện nửa đêm có quỷ, ở tầng hầm để xe càng vắng lặng đáng sợ hơn, Tô Thế Hoan nhút nhát chạy vào thang máy. Ting một tiếng, thang máy mở ra, không có ai cả. Tim cậu đập mạnh, thở dài, cậu đưa tay lên tim mình cảm nhận, vô tình nhìn thấy vật lấp lánh trên ngón vô danh của mình.

Chiếc nhẫn bạc này theo cậu từ rất lâu rồi, người kia cũng có một cái, chỉ là hắn nói không muốn đeo nó và vứt ở nơi nào đó trong ngăn tủ.

Lại ting thêm một tiếng, thang máy tới nơi rồi, âm thanh hỗn loạn càng làm cậu thêm phiền não. Bây giờ đã khác rồi, cậu cười khổ, dùng tư cách gì để hồi tưởng chứ.

William đi chuyến bay sớm nhất trong ngày từ New York tới Bắc Kinh, ngồi trong khoang hạng nhất hắn trầm mặc xem qua hồ sơ của công ty đối tác.

Mặc dù đang làm việc nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn bị thiếu niên nào đó chiếm giữ.

Hắn lo lắng không biết tới Bắc Kinh lần này có gặp lại được người kia không, hoặc nếu gặp cậu nên nói thế nào. Nói rằng trước kia vì hắn chưa nhận ra sự quan trọng của cậu? Quên đi, dù sao chuyện đó cũng không thể xảy ra. Hắn vốn xuất chúng như vậy, cần gì giải thích với cậu.

Được người như hắn để mắt tới cậu đúng lẽ phải nên vui mừng chuyện gì cũng giả câm giả điếc cho qua. Còn muốn hắn xin lỗi hay giải thích sao? Nằm mơ cũng không có khả năng.

Tự tôn của William cao như vậy, hắn tự nhủ nhất định làm cậu quy phục, thêm một lần nữa quỳ dưới chân hắn hoan hoan hỉ hỉ phục tùng tuyệt đối.

Tiếng của nữ tiếp viên thông qua loa thông báo vang tới "Chuyến bay *** sắp hạ cánh, xin qúy khách vui lòng ổn định chỗ ngồi, kiểm tra hành lý trước khi ra ngoài. Chúc một ngày tốt lành!" *beep* tiếng báo hiệu thông báo đã kết thúc, William đưa tay nhìn đồng hồ, là 4h30 sáng, nên đi đâu trước?

Hắn mệt mỏi kéo vali ra ngoài, lập tức có người tới giúp hắn đem hành lý lên chiếc xe đợi sẵn trước đó. Một người mặc vest đen nghiêm trang cung kính mở cửa xe cho hắn. Chờ hắn an vị rồi mới hỏi "Xin hỏi, hiện tại ngài muốn đi đâu?"

Hắn phất tay, tay còn lại xoa xoa thái dương "Về khách sạn!"

Tài xế rất nhanh liền khởi động xe chạy tới khách sạn.

Đường đường là một khách sạn 5 sao vậy mà hắn thoạt nhìn có chút không hài lòng, còn nhỏ hơn nhà hắn...

Bất quá như vậy là tốt rồi, phân phó hoàn tất theo ý muốn của mình, William đi lên phòng, vào trong khóa cửa lại ngả lưng đánh một giấc. Do quá mệt mỏi nên hắn không kịp nghĩ gì đã chìm vào giấc ngủ.

Tô Thế Hoan đã quen với nhịp sống này, ở bệnh viện với cha tới gần sáng thì chạy về căn nhà họ thuê ở cách đó không xa ngủ được chừng một tiếng lại phải dậy chuẩn bị đi làm.

Cậu chịu khó như vậy, ngặt nỗi lại bị đồng nghiệp hiểu lầm là câu dẫn tổng tài của bọn họ, mỗi lần như vậy cậu cũng chỉ biết cười rồi làm như chưa nghe thấy gì. Giống như hôm nay vậy...

"Nghe tin gì chưa?"

"Là tin gì?"

"Công ty chúng ta sắp ký hợp đồng rất lớn!"

"Thì sao?"

"Ông chủ bên kia vừa tới bàn công việc với Diệp tổng tài của chúng ta, tôi thấy anh ấy trẻ tuổi tài cao, suất không kém Diệp tổng, có thể nói còn đẹp hơn!"

Nghe mấy đồng nghiệp nữ thao thao bất tuyệt, Tô Thế Hoan muốn bó tay, chỉ biết đứng từ xa khẽ lắc đầu cười khổ.

"Chưa hết chưa hết! Anh ta còn là người ngoại quốc!"

"Aiz, nếu là chồng tương lai của tôi thì tốt biết mấy!"

"Mơ đi nha! Đó là của tôi cơ!" người nào đó hất tóc kiêu hãnh nói.

Đột nhiên nam nhân nào không rõ chỉ về phía Tô Thế Hoan trào phúng cười "Biết đâu Hoan Hoan lại có thể câu dẫn được thêm một con rùa vàng nữa a!"

Ánh mắt sắc như đao của mấy cô gái lại thêm lần nữa được nước tỉa vào cậu, khiến cậu không rét mà run.

William có tới công ty đối tác gặp mặt xã giao một chút, lúc đi ngang bộ phận quản lý tài chính thấy mọi người nhìn mình chăm chăm chỉ có một nam tử là không quan tâm cứ cắm đầu làm việc, hắn có chút không hài lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, vì hắn biết mị lực của hắn rất cao, người kia không để ý cũng được. Miễn sao số đông đều dõi theo rồi xuýt xoa theo từng hành động của hắn đủ khiến người kiêu hãnh cao như hắn thỏa mãn rồi.

Bất quá hắn có chết cũng không ngờ được người kia chính là người đêm nào hắn cũng nhớ tới, có khi còn mơ thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play