"Chiếu viết: Tô thị nữ Hà Y đoan chính, dịu dàng, dung mạo xinh đẹp, lại thông tuệ... rất được lòng trẫm, nay phong làm Tuệ quý phi, khâm thử!"

Bên trong Lan Y cung, Tô Hà Y nhận thánh chỉ rồi đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng, suýt chút đã giống ngã xuống như cỏ lau trong gió. Cũng may có cung nữ ở bên cạnh đỡ, nàng mới miễn cường đứng vững.

Bị Độc Cô Đình xem là trúc phu nhân ôm ngủ suốt đêm, nàng chỉ cảm thấy cả người giống như bị bánh xe nghiền qua, đau nhức không thôi. Sắc mặt cũng hơi trắng bệch tái nhợt, khóe mắt còn hồng hồng vương chút buồn ngủ.

Nhưng mà, đám cung nữ lại đỏ mặt cười trộm, thầm cho nhau một ánh mắt hâm mộ.

Ninh quý phi từ Nam Việt tới quả đúng là tú sắc thiên gia, phong thái ôn nhu, nhưng lại mang cho bọn họ cảm giác vô cùng kiêu kỳ, khiến cho mấy cung nữ trong Lan Y cung bất an trong lòng từ lâu.

Có điều tình hình hiện tại đã thay đổi. Hôm qua thánh thượng đại hôn, buổi tối cũng không ở chỗ của Ninh quý phi mà lại đột nhiên một mình chạy tới Lan Y cung phong vị cho vị Tô nương nương này. Xem ra nàng mới là thánh thượng vừa ý!

Cung nữ dẫn đầu tên là Ninh Nguyệt, búi song hoàn nha kế, nở nụ cười thanh nhã, sau khi dẫn đám người đến hành lễ xong liền cho dọn bữa sáng.

Tô Hà Y vừa mới bưng một chén cháo trắng lên, nàng liền ân cần chia thức ăn, gắp một miếng củ sen vào chén của Tô Hà Y.

"Đêm qua nương nương đã vất vả rồi, ngài nên ăn nhiều một chút."

Tô Hà Y lúng túng đỏ mặt: "Ta... Bổn cung không khổ cực."

Ninh Nguyệt lại vui vẻ bưng một cái chén khác đến: "Vậy thì ngài ăn một chén bong bóng cá đi, rất tốt cho da."

Tô Hà Y không lay chuyển được ý tốt của nàng, chỉ có thể uống một hơi cạn sạch. Ngước mắt lên lại thấy nàng nhìn mình với một loại ánh mắt vui mừng, giống như ấu đệ nhà mình nhìn gà mổ thóc khi còn bé, không khỏi mỉm cười.

"Làm gì vậy?"

"Lúc nương nương cười rộ lên lại càng đẹp hơn."

Ninh Nguyệt cười nói: "Nô tỳ thất thố, ngài không biết đâu, Lan Y cung này từng là chỗ thái hậu ở, sớm đã bị thánh thượng ghét chán ghét. Chúng nô tỳ ở chốn thâm cung càng ngày càng giống người chết, chỉ dám thở, không dám bước chân ra khỏi cửa... Bây giờ nhìn thấy nương nương mới một lần nữa có hy vọng!"

Vừa nói, nước mắt đã lưng tròng. Hàng nghìn hàng vạn chua xót lập tức hóa thành nước mắt, bị nàng giơ tay nhẹ nhàng lau đi.

Tô Hà Y vừa nghe tới hai chữ "thái hậu", trong lòng liền thất kinh. Nàng chưa từng nghĩ tới, những cung nữ này trước đây đều từng hầu hạ thái hậu Quách thị, khẩu vị nhất thời giảm đi phân nửa.

Tiên hoàng có hai nhi tử, một nữ nhi, cũng không tính là con đàn cháu đống. Nhưng mà thái tử tuy là đích trưởng tử lại chỉ kém nhị hoàng tử Độc Cô Đình do phi tần bình thường sở sinh hai tuổi. Tuổi càng lớn, tranh chấp giữa hai huynh đệ càng dữ dội. Cuối cùng đấu đến mức thế lực hai bên đều bị lộ ra, thái tử cũng bị tiên hoàng chán ghét rồi vứt bỏ. Trước khi lâm chung còn gọi vào ngự tiền trách cứ, dứt khoát ban cho một dải lụa trắng.

Bởi vậy chuyện đầu tiên Độc Cô Đình làm từ khi đăng cơ tới nay chính là đoạt lại quyền hành của vị thái hậu thiên vị con ruột, giam bà trong Pháp Hoa điện xa xôi.

Lúc nàng Tô Hà Y mới như sực tỉnh từ trong mộng, nhìn dáo dác xung quanh. Chỉ thấy các cung nữ trong cung này, hoặc là non nớt, hoặc là kiều mị. Từng gương mặt đều dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng khiến nàng không khỏi hơi cảm động.

Cung nữ không có phẩm cấp như nữ quan thị thư, chỉ cần ba năm không phạm lỗi không được sủng ái thì có thể về nhà tự ý thành thân. Còn bọn họ nếu đã vào cung thì không được xuất cung trừ khi đã lớn tuổi.

Bị kẹt ở trong lãnh cung bốn năm năm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng tội, có thể thấy cuộc sống của bọn họ rất gian khổ!

Tô Hà Y thở dài, cảm giác như trọng trách trên vai mình nặng hơn rất nhiều.

Xem ra sau này nàng không chỉ phải bảo vệ người nhà mà còn phải chiếu cố đến mấy cái mạng nhỏ của thuộc hạ.

Nàng vừa định miễn cưỡng ăn thêm chút điểm tâm thì bên ngoài có một tiểu nha đầu chạy đến báo tin, dập đầu nói: "Thỉnh an quý phi nương nương."

"Sáng sớm Vương Tướng công dẫn theo các trọng thần đến ngự thư phòng, hiện tại đang cãi nhau với thánh thượng rồi ạ!"

Vương Tướng công... Vương Định An sao?

Tô Hà Y hơi ngẩn ra, đặt chén đũa trên tay xuống.

Vây cánh của tiên thái tử vẫn đang ảnh hưởng đến triều chính, có nhiều quyền lực hơn Độc Cô Đình. Tỷ như Vương Tướng công có cái tính cương ngạnh này, tư lịch thâm hậu, môn đồ có tới hàng nghìn, hàng vạn... Ngay cả cha nàng năm xưa cũng đã từng nhận ân huệ của ông ta mới có thể ra làm quan. Bởi vậy, vị đại nhân này cũng cực kỳ chọc cho hoàng đế chán ghét.

"Chuyện trên triều thì có liên quan gì đến bổn cung?"

Nàng lắc đầu, thờ ơ liếc mắt nhìn tiểu cung nữ.

"Nhưng... nhưng mà thánh thượng nổi giận, đang đánh người trước ngự thư phòng!"

Lời này cực kỳ nực cười, khóe miệng Tô Hà Y cong lên vì độ thiên chân khả ái [1] của nàng ta.

[1] Thiên chân khả ái: ngây ngô

Nếu Độc Cô Đình đã là bạo quân thì đương nhiên sẽ có vô số "cách hung ác", ý kiến không hợp đổ máu tại chỗ, thủ đoạn tàn khốc cũng không phải là không có tiền lệ.

Huống hồ, bây giờ nàng có thân phận đặc thù, càng cách xa văn võ trong triều càng tốt.

"Đánh thì cứ đánh, dù sao thì hậu cung cũng không được tham gia vào chính sự, việc này không liên quan đến chúng ta."

Tô Hà Y giơ tay, dịu dàng nói: "Đứng lên đi, tự ngươi đi ăn sáng đi."

Không ngờ lời của tiểu cung nữ kia nói bị gián đoạn, giống như sợi mỳ bị ép ra từng đoạn từng đoạn.

Nàng ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Tô Hà Y, thở gấp nói: "Thánh thượng sai thị vệ đánh ba mươi trượng, Tô Ngự sử lại đứng ra cầu tình cho Vương Tướng công, nói là trong triều đại này chưa từng có tiền lệ đánh đại thần trong cung, sau đó..."

"Sau đó thế nào?"

Tiểu cung nữ rụt cổ lại: "Sau đó cũng bị lột quần ra đánh rồi ạ."

Tô Hà Y vừa nghe nói phụ thân cũng bị liên lụy, nhất thời nóng nảy, lo lắng đứng bật dậy.

Suy cho cùng, Tô Chính Khanh cũng là người đã biết mệnh trời [2], thường ngày cho dù có khỏe mạnh đến cỡ nào thì ba mươi trượng này dựa theo sức lực của thị vệ trong cung, sao còn có thể ra hình người được nữa?

[2] Đã biết mệnh trời: 50 tuổi

Nàng tức giận cắn môi, hàm răng nhỏ để lại một vết đỏ trên cánh môi.

Độc Cô Đình... ngươi đúng thật là học được không ít thứ từ kiếp trước nhỉ?!

Có uy phong đế độ này, vậy tại sao hôm qua thiết yến ngươi không tống Vương Tướng công đã say khướt ra khỏi cửa đi?

Tô Hà Y không thèm bận tâm đến có thích hợp hay không thích hợp nữa, lập tức xuất môn đi ngự thư phòng. Diện tích hoàng cung rất lớn, lúc nàng chạy đến ngự thư phòng đã mất gần một khắc đồng hồ.

Tô Hà Y vừa xuống kiệu đã nhìn thấy phụ thân bị trói, bị thị vệ cầm trượng gỗ đánh ở đằng xa, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lập tức nhào tới.

"Dừng tay! Mau dừng tay!"

Một cú bổ nhào của nàng thật sự quá đột ngột, cây trượng gỗ trong tay thị vệ to hơn cả cánh tay người, lại cực kỳ nặng. Hắn không kịp dừng tay, một trượng lập tức đập thẳng vào lưng Tô Hà Y.

Đau đớn xuyên thấu tâm can ập đến, Tô Hà Y hét lên một tiếng, đầu gối mềm nhũn nằm gục trên người phụ thân, sắc mặt trắng bệch.

Độc Cô Đình sa sầm nét mặt, đột nhiên đứng dậy.

Mọi người xung quanh đều dừng tay, quỳ rạp xuống đất.

Bên trong đình viện im như thóc, ngay cả mấy quan viên bị đánh cũng không dám lên tiếng.

Vị thánh thượng này thường ngày rất vân đạm phong khinh [3], tất cả âm ngoan bất thường đều không để lộ ra ngoài. Nhưng mà giờ khắc này, mặt mày đầy sát khí, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào hắn.

[3] Vân đạm phong khinh: hờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Trong tình cảnh này, không ít người nhớ lại cảnh tượng xơ xác tiêu điều cách đây một năm - Lúc đó Từ lão tướng quân trấn thủ Nam Cương vào cung từ quan, ăn nói rất ngạo mạn. Trong một cái chớp mắt, hai bên liền xuất hiện hai tên đao phủ, máu tươi liền bay xa bốn năm thước dính vào đá xanh trên mặt đất.

Lúc đó, biểu cảm của Độc Cô Đình cũng đáng sợ như thế này!

Cái gọi là "Trước giờ không có tiền lệ đánh đại thần" chỉ là cái cớ của đám quan lại mưu toan khuyên nhủ hoàng thượng mà thôi!

Tô Chính Khanh nhìn Tô Hà Y, nghĩ đến cô nương thiên kiều bá mị [4] vì cứu ông mà hương tiêu ngọc vẫn, nước mắt già nua và mồ hôi lạnh cùng nhau lăn dài.

[4] Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần

"Hà Y! Hà Y!"

Trước mắt Tô Hà Y đầy sao, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lại bi thống của phụ thân mới gắng gượng mở mắt ra, chỉ là hàng mi đẫm mắt vẫn khẽ run rẩy vì đau đớn.

Tuy nhiên, một hơi thở khác dần dần đến gần, cả người nàng nhẹ bỗng rồi rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Một mùi hương thoang thoảng thấm vào tim nàng, thoảng qua là mùi của long tiên hương.

Tô Hà Y khịt mũi, trên người Độc Cô Đình lúc nào cũng có một mùi thơm ảm đạm nhè nhẹ, đêm qua hắn quấn chặt lấy nàng cả đêm cũng giống thế này...

Tô Hà Y mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn hàm sắc bén của nam nhân này, nàng cắn răng vươn tay, nắm chặt tay áo của Độc Cô Đình: "Thánh thượng..."

"Phế một tay."

Độc Cô Đình lạnh lùng nhìn thị vệ vừa mới sảy tay kia: "Ngươi tự đến bên ngoài Triêu Thiên môn chịu phạt đi!"

Nghe được câu này, Tô Hà Y thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn may, ít nhất nàng cũng không đổ dầu vào lửa, thấy máu tại chỗ.

Trong khoảnh khắc kế tiếp, nàng lại thấy Độc Cô Đình cúi đầu, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào nàng.

Tô Hà Y sợ hết hồn, chợt mở to đôi mắt hạnh đẫm lệ.

Độc Cô Đình nói: "Nàng đây là đang muốn chết trước mặt trẫm sao?"

"Không có, không có!"

Lông tơ của Tô Hà Y dựng đứng, nàng dám chắc nếu như nàng trả lời sai, thánh thượng nhất định sẽ dứt khoát buông tay mặc nàng ngã xuống.

Nhận thấy được cơn đau rát trên lưng ngày càng nghiêm trọng, Tô Hà Y đâm theo lao, càng ôm chặt lấy cánh tay cường tráng của đối phương như bạch tuộc.

Nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: "Thần thiếp... đến là để cầu tình cho cha."

Có lẽ là nàng biết cho dù có làm bộ trước mặt Độc Cô Đình thì cũng không có phần thắng, nhưng ngược lại, nếu thành thành thật thật thì sẽ rất có hiệu quả. Bởi thế, ánh mắt của Tô Hà Y càng thêm bình thản, thẳng thắn, ngón tay bắt đầu gãi nhẹ trên cánh tay của Độc Cô Đình.

Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trên vải thêu chỉ vàng, nụ cười xinh đẹp của tiểu nhân nhi dây dưa, còn ẩn chứa ý tứ muốn nói.

Đôi lông mày của Độc Cô Đình khẽ giật, thầm nghĩ thủ đoạn câu dẫn này cũng nông cạn y hệt đêm qua.

Mặc dù hắn không thích lui tới hậu cung, nhưng trong cung lại thu nạp không ít danh môn quý nữ, lại còn là một cuộc tranh đấu nhan sắc. Thỉnh thoảng để khiến hắn chú ý, các nữ tử trong cung còn không ngần ngại dính dáng đến mấy thủ đoạn bừa bãi kỳ quái, vu cổ, hạ thuốc vào đồ ăn. Cái thủ đoạn bẩn thỉu nào cũng có thể dùng, chỉ đơn giản là muốn dùng hắn để đi tắt tới vinh hoa phú quý.

Tô Hà Y chưa từng chuẩn bị, chỉ cí thể dựa vào suy đoán của mình để đoán được tâm ý của hắn. Giờ này khắc này trong mắt nàng đều là hình ảnh của hắn... Vậy mà lại khiến Độc Cô Đình càng thêm hưởng thụ.

"Cầu tình? Lý do là gì?"

Độc Cô Đình liếc mắt nhìn Tô Chính Khanh sắp ngất đi, ôm Tô Hà Y, vững vàng ngồi lại ghế bành Hoàng hoa lê [5].

[5] Hoàng hoa lê: là một loại gỗ, Việt Nam thường gọi là gỗ Sưa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play