"Hắn nói hắn tin tưởng ngươi sẽ làm được, nhất định sẽ có thể phụ tá thánh thượng đạt thành đại nghiệp; nhưng hắn cũng biết tính tình của ngươi, lên địa vị cao mới chắc chắn sẽ bị người khác ghen ghét. Thỉnh lão phu nếu tinh lực dồi dào thì giúp coi chừng ngươi."

Lý Ân Thai hừ lạnh nói: "Chỉ mong ngươi không làm hắn thất vọng."

Ôn Cửu khẽ mím môi thành một đường thẳng, siết chặt quyển trục màu vàng rực trong tay.

Tiêu Vịnh, Tiêu Vịnh, cái tên ngốc này.

Chính hắn đã chọn con đường này, phụ tá Độc Cô Đình là một hành trình cửu tử nhất sinh. Trước có quần thần, sau có thái hậu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn. Hắn chỉ có một mình, sao có thể thương tiếc mạng sống của mình?

Cửa ngục giam mở ra, mấy tên gia nô bưng nước nóng, dâng y phục, mũ mới lên.

Ôn Đại học sĩ chỉnh trang y phục một phen, lập tức trở lại làm một vị công tử văn nhã phong lưu tiêu sái, gương đồng phản chiếu ánh mặt trời dần dần mọc lên ngoài cửa sổ.

Trời sáng dần, ánh sáng màu trắng bạc từ nơi chân trời từ từ khuếch tán khắp kinh thành, sáng sủa.

Tiếng chuông bên ngoài ngọ môn kinh thành vang lên, văn võ triều thần chia thành hai bên, đi chậm như kiến dưới chân người khổng lồ, tiến vào Quang Minh điện.

Chỉ là hôm nay, thái hậu Quách thị vẻ mặt bình tĩnh, mặc phượng bào, xuất hiện ở trên đại điện.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả khi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Quách thị nhìn các vị triều thần trầm mặc không nói dưới bậc tam cấp, trên mặt nở nụ cười.

Bên trong nụ cười này ngoại trừ châm chọc, còn có ngạo nghễ tột độ!

Trong Quang Minh điện rộng lớn, đại thần lên điện còn chưa tới một phần ba, những người còn lại đều đã biết trước chiếu lệnh của bà, cho nên hoặc giả ốm không đến, hoặc mạnh mẽ lên án bà không tuân theo kỷ cương phép tắc, có dã tâm tẫn kê tư thần [1].

[1] tẫn kê tư thần: nghĩa đen là gà mái gáy sáng, nghĩa bóng là dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội.

Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.

Nhưng vậy thì đã sao?

Những kẻ phản kháng kịch liệt nhất sớm đã bị bà phái ngự tiền thị vệ chặn ngay ở đại môn, không cho ra khỏi phủ. Đợi đến khi triều hội hôm nay kết thúc, người trong thiên hạ sẽ biết, Quách Thải này một lần nữa đứng trên đỉnh cao quyền lực của Đại Ngụy, trở thành thái hậu giám quốc nắm thực quyền trong tay!

Về phần tên nghịch tử Độc Cô Đình kia, hắn còn có bản lĩnh từ Nam Việt trở về sao?

Quách thị ngồi trên ngai vàng cười càng rạng rỡ, khẽ phất tay, tiểu thái giám bên cạnh lập tức bắt đầu tuyên chỉ.

"Thái hậu có chỉ: Gần đây nghe nói sông Hoàng Hà thường xuyên xảy ra lũ lụt, trong kinh lại xuất hiện dịch bệnh, lòng người chấn động, mọi chuyện phức tạp. Thánh thượng lại xa phạt Hạ thị vô nhân đạo, thâm nhân hậu trạch [2] giải cứu nguy nan... Cho nên ai gia sẽ lâm triều giám quốc, tất cả sự vụ tuân theo lệ cũ..."

[2] thâm nhân hậu trạch: nhân từ và ân sủng sâu sắc

Quách thị không kiên nhẫn nghe hết, trực tiếp ngắt ngang lời hắn, âm vang nói với mọi người: "Các vị ái khanh, có ý kiến gì với an bài này không?"

Dưới đài đương nhiên không người nào dám có ý kiến, đều đồng loạt hạ bái, cung cung kính kính hành đại lễ tam bái.

"Thái hậu thánh minh!"

Quách thị nghe thấy tiếng cung chúc vang dội như vậy, toàn thân liền nóng lên, vô cùng kích động.

Cho dù là hoàng hậu, bà cũng chưa bao giờ được cả vạn người tôn sùng như vậy! Cảm giác nắm giữ quyền lực trong tay quả thật làm say lòng người, những năm tháng ẩn nấp này cuối cùng cũng đáng giá.

Ánh mắt bà quét qua đám thần từ đang quỳ lạy một cái, tham lam nhìn chăm chú vào hết thảy. Nhưng mà vào đúng lúc này, khóe mắt bà chợt nhìn thấy một bóng người từ xa đi tới, từ đầu đến cuối cũng chưa từng quỳ lạy.

"Thần có bản tấu."

Một đôi triều hoa [3] giẫm nhẹ lên nền gạch nhẵn bóng, Ôn Cửu xuất hiện trong đại điện.

[3] triều hoa:

Các đại thần kinh ngạc không thôi, bắt đầu xì xào nghị luận.

"Đây... đây là có chuyện gì?"

"Ôn tiểu tử không phải vẫn còn đang trong ngục sao? Sao đột nhiên lại lên điện!"

"Nhìn kia, trên tay hắn còn cầm cái gì đó..."

Vương Học Nghĩa nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào hắn: "Ôn Cửu! Sao ngươi lại ở đây? Còn... còn không mau quỳ xuống!"

Ôn Cửu khinh miệt liếc mắt nhìn hắn - chủ yếu là nhìn hốt bản [4] bạch ngọc mới tinh trong tay hắn, ý khinh thường nồng đậm sắp tràn ra ngoài.

[4] hốt bản: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa

Sắc mặt Vương Học Nghĩa lập tức tái xanh.

Mấy tên thị vệ bên cạnh đại điện lộ ra hung quan, rút đao leng keng, chuẩn bị tiến tới kéo người xuống.

Ôn Cửu tằng hắn một tiếng, nâng cao một quyển trục màu vàng rực trong tay lên.

"Trước khi đi thánh thượng còn có một mật chỉ, thái hậu nương nương, thỉnh tiếp chỉ!"

Tấm lụa màu vàng rực đặc trưng mở ra, ấn ký đỏ như lửa trên đó vô cùng chói mắt, từng câu từng chữ đều là những lời trách cứ vạch trần vô cùng sắc bén.

Cho dù là triều thần đang quỳ trên mặt đất cũng không khỏi bị nội dung hấp dẫn, nhìn mà toát mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Thì ra... Thánh thượng đã sớm đoán trước được thái hậu sẽ có hành động không hợp quy củ, thậm chí còn giao ngự lâm quân và cấm vệ quân bên ngoài thành cho Ôn Cửu!

Áp lực vô hình tràn ngập khắp không gian.

Trên đầu dường như có một đôi mắt lạnh băng, dõi theo từng cử chỉ của tất cả mọi người.

Tuy nhiên, Quách thị chỉ cười khẽ một tiếng, rồi thoải mái ngả người ra sau.

"Giả, tất cả đều là giả."

Điều nực cười là Độc Cô Đình vẫn còn đang ở biên quan chưa về, cái đám người nhu nhược này chỉ có một cuộn thánh chỉ thôi mà đã bị dọa đến gập cả người.

Bà trào phúng nhếch môi cười... cư cao lâm hạ nhìn Ôn Cửu.

Chỉ cần bà không nhận thì cái thánh chỉ này là một cuộn vải rách, bây giờ thị vệ và thái giám trong cung đều đã nghe lệnh bà, Ôn Cửu còn có thể làm gì?

Mánh khóe nhỏ này, trong mắt bà chỉ như một hài tử vùng vẫy, vừa nực cười vừa bất lực.

"Ôn đại nhân giả mạo hoàng chỉ, tội thêm một bậc, đủ để chịu thiên đao vạn quả!"

Nói xong, Quách thị liền vẫy tay ra hiệu bảo bọn thị vệ bước tới, kéo người xuống.

Thanh đao lạnh băng kề lên cồ, Ôn Cửu khẽ nhướng mi, trên mặt lộ ra một tia thương hại.

"Thái hậu nương nương, cấm vệ quân kinh thành và các vùng lân cận, còn có ngự lâm quân đã đợi bên ngoài cửa cung rồi."

"Vượt quyền điều binh quả thật không hợp phép tắc, nhưng cái mạng nhỏ này của Ôn mỗ có thể chết cùng chư vị cũng đáng!"

Trên mặt hắn không hề có chút sợ hãi, Vương Học Nghĩa run rẩy nói:

"Ngươi... ngươi có ý gì?"

Ôn Cửu vẫn nhìn thái hậu ngồi trên ngai vàng: "Hôm nay Ôn mỗ sống, chư vị cùng sống. Nếu Ôn mỗ chết, cấm vệ quân sẽ lập tức huyết tẩy hoàng cung, không chừa một mống."

Toàn triều náo động, thậm chí còn có người còn nhảy dựng lên nổi giận mắng.

"Ngươi điên rồi!"

"Cấm vệ quân sao có thể làm chuyện như vậy?"

"Tất cả mọi người ở đây đều là cánh tay đắc lực trong triều, hành động ngang ngược như vậy, thánh thượng không sợ miệng lưỡi thiên hạ hay sao?"

Ôn Cửu nở nụ cười cực kỳ gai mắt: "Không còn người sống đương nhiên là không có ai chỉ trích nữa."

Vương Học Nghĩa quỳ phịch trên mặt đất, lê gối tiến tới trước, hét lớn:

"Thái hậu nương nương, hắn... hắn điên rồi! Ngài mau chém chết tên nghịch tặc hồ ngôn loạn ngữ này đi!"

Tuy nhiên, Quách thị nhìn vào đôi mắt thấu đáo và bình tĩnh của Ôn Cửu mà lòng nặng như đổ chì.

Tay bà khẽ run rẩy.

Để ngăn cản bà Ôn Cửu.. À không, là Độc Cô Đình, để ngăn cản bà mà hắn có thể làm ra chuyện điên rồ này!

Giết sạch triều thần? Huyết tẩy đại điện?

Có thể sao?

Trên đời này chưa bao giờ có một cuộc nội loạn hoang đường như vậy, Chiến Nam Cương còn chưa kết thúc, Độc Cô Đình vậy mà thực sự có ý định tàn sát tất cả công khanh đại thần, thậm chí là mẫu thân hắn!

Bà chẳng qua chỉ là mượn cớ "giám quốc" mà thôi!

Nhưng mà, Quách thị nhìn Ôn Cửu thẳng lưng đứng dưới đài, không dám hạ lệnh cho thị vệ giết hắn.

Một câu "mang đi" cứ kẹt cứng trong cổ họng, không nói được cũng không nuốt xuống được.

Nếu có một phần vạn khả năng, những gì hắn nói là thật thì sao?

Cứ xem như tất cả triều thần ở đây vừa xuất cung đã bị giết sạch thì bà cũng không thể thoát khỏi có quan. Đã là người không thể che chở cho thủ hạ thì sau này còn có ai dám bán mạng cho bà nữa?

Ôn Cửu thấy vẻ mặt Quách thị có chút do dự, lập tức nói: "Nếu thái hậu không khỏe, chi bằng hôm nay cứ bãi triều nghỉ ngơi."

Quách thị kêu lên, hít sâu một hơi, tinh thần mới ổn định trở lại.

Bà nhất định phải bình tĩnh.

Cách đây không lâu, bà còn nhận được mật báo của Từ Úc, nói rằng kế hoạch đang diễn ra rất thuận lợi, những thích khách khác đều đã bị bắt.

Hiện tại, thánh thượng sắp phá được vương đô Nam Việt cho nên buông lỏng cảnh giác, hắn sẽ sớm tìm được cơ hội, một lần dứt khoát chém rơi cái đầu nặng nhất trên đời này...

Hôm nay bọn hắn ngăn cản bà, đầu sỏ không còn, Ôn Cửu có thể ngăn cản bà cả đời sao?

"Mà thôi, ai gia có chút chóng mặt, hôm nay bãi triều đi."

Sau một hồi im lặng, Quách thị cho toàn bộ triều thần và thị vệ lui xuống, sau đó cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tuy nhiên, Ôn Cửu vẫn không thuận không buông tha, đi thẳng tới.

"Thái hậu còn chưa tiếp chỉ."

Hắn cố chấp cầm mật chỉ, giơ cao tay đưa tới.

Sắc mặt Quách thị lúc xanh lúc trắng.

Dựa theo quy củ trong triều, gặp thánh chỉ như gặp người, bà phải hành lễ tiếp chỉ, giống như lúc đối mặt với Độc Cô Đình.

Nhưng cái tên tiểu tốt Ôn Cửu lại từng bước bức bách, khiến trong lòng Quách thị đã hận đến cực điểm.

Bà tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, muốn xé nát cái đạo mật chỉ kia, hung hăng ném những mảnh nhỏ xuống đất!

Quách thị nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Trong ngực phải phun ra một ngụm uất hận, một tay đoạt cuộn thánh chỉ trên tay Ôn Cửu.

Nhưng mà, trong chớp nhoáng này, Ôn Cửu khẽ kéo quyển trục xuống.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play