Tô Hà Y bị Độc Cô Đình ném vào thùng nước tắm rửa sạch sẽ, lại lăn qua
lăn lại một phen, cuối cùng cũng hiểu được câu ngạn ngữ "Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa" là có ý gì.
Ít ra thì... lúc Độc Cô Đình mặc lại y phục đứng dậy xử lý quân vụ có vẻ khoái trá hơn rất nhiều.
Nàng nằm trên giường nhỏ sau tấm bình phong, chờ mọi người đi hết mới từ từ trở mình.
Thấy Độc Cô Đình đã đi đến trước bàn, tiếp tục xử lý quân vụ, Tô Hà Y lặng lẽ đưa tay miêu tả bóng dáng của hắn trên tấm bình phong.
Hắn thực sự không để tâm sao?
Trong lòng Tô Hà Y vẫn thấp thỏm bất an.
Từ nãy đến giờ, Độc Cô Đình không hề nhắc đến chuyện nàng sống lại dù chỉ một lời. Vốn dĩ nàng còn tưởng hắn ít nhất cũng phải hỏi hai canh giờ, bắt nàng nói hết mọi chuyện. Không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như vậy...
Chẳng lẽ sau này lần nào hắn cũng dùng chứng cứ phạm tội này để khi dễ nàng?
Thu hậu tính sổ [1] còn tệ hơn, khổ quá đi mất!
[1] Thu hậu tính sổ: chờ đến cuối cùng mới phán đoán ai đúng ai sai, hoặc là đợi cơ hội để trả đũa
Tô Hà Y thực không dám nghĩ tiếp.
Ai da, nàng vẫn nên thành thật sớm chút, đưa đầu cũng một đao mà rụt đầu cũng là một đao..
Có lẽ lần sau nàng nên chủ động giải thích rõ ràng mình đã từng sa sút chật vật tới cỡ nào, nhận một kết cục thảm đến cỡ nào. Còn chuyện lừa gạt hắn thực ra chỉ là do nàng quá khiếp đảm nên giấu diếm cũng đã trở thành một thói quen...
Tô Hà Y còn đang suy nghĩ viễn vông thì có người đi vào, nói: "Lục soát được thư và con dấu ở chỗ của Từ Úc."
Nàng nhận ra được giọng nói rất đặc biệt kia, là Cao Khang, không khỏi rùng mình, lặng lẽ vểnh tai lắng nghe.
Độc Cô Đình hình như là nghĩ nàng đang ngủ nên hơi hạ giọng.
"Tra ra người truyền liên lạc, xử lý sạch sẽ hết."
"Vâng."
Cao Khang lại nói: "Còn chuyện của Ôn đại nhân ở trong kinh thành..."
"Ôn Cửu đã đả thông được Lý Ân Thai rồi, biết trả lại trong sạch cho hắn thế nào."
Ngón tay Độc Cô Đình lại theo thói quen lại gõ lên bàn, có chút không vui nói: "Còn Cao Phúc, làm tốt lắm!"
Cao tổng quản đột nhiên quỳ "bịch" xuống.
Trong giọng nói khàn khàn chói tai thường ngày mang theo chút run rẩy hiếm có, khẩn cầu: "Hắn còn nhỏ không biết gì, lão nô nguyện chịu phạt thay hắn, cầu thánh thượng tha cho hắn một mạng!"
Nghe thấy âm thanh này, Tô Hà Y phía sau tấm bình phong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đột nhiên cảm thấy hối hận.
Nàng không yên ổn đợi trong cung, chờ hắn trở về, Độc Cô Đình đương nhiên sẽ phải trách phạt quản sự Cao Phúc, bằng không, đám thủ hạ này sẽ không có quy củ.
Nhưng chuyện này vốn là do nàng ép buộc Cao Phúc làm, cho dù Cao Phúc không chịu giúp thì nàng cũng không chịu ở yên trong cung chờ đợi mà tìm một cách khác để tới đây.
Khiến hai người này cõng nồi thay cho nàng chẳng phải là quá oan uổng người ta hay sao?
Độc Cô Đình im lặng một lúc, mới nghiêm nghị nói: "Hắn đã theo trẫm rất nhiều năm mà còn hồ đồ như vậy, cho dù có chết một trăm lần cũng không đủ."
Sợ là tiêu thật rồi!!
Tô Hà Y không khỏi cắn môi, một chữ "Đừng" đã ở trên đầu lưỡi, đang định mở miệng.
Chợt nghe thấy Độc Cô Đình nói tiếp: "Nhưng trước đây Hà Y đã hứa cho hắn vinh hoa phú quý, sống không lo nghĩ, trẫm cũng không thể để nàng thất tín với người khác."
Ngón tay của Tô Hà Y run lên, móng tay tạo ra một vết xước trên tấm bình phong.
Hà Y...
Hóa ra lúc không có ai hắn sẽ gọi tên nàng... Trước đây, chỉ có người nhà thân hữu mới gọi nàng như thế, thân thuộc và ấm áp.
Hai chữ này nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng Độc Cô Đình, Tô Hà Y như đang ở trong mộng, hai mắt nóng lên, chóp mũi chua xót.
Nàng không ngờ Độc Cô Đình sẽ dễ dàng bỏ qua cho Cao Phúc, càng không ngờ lý do... chỉ đơn giản là không muốn khiến nàng thất tín.
Nàng đã chạm tới giới hạn của Độc Cô Đình, nhưng hắn lại đang thay nàng chu toàn mọi việc. Tô Hà Y ngay cả một câu yêu cầu cũng không cần.
Săn sóc thầm lặng, từng chút một, làm dịu đi những vết sẹo trong tim.
Nàng cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, chui vào chăn trùm kín đầu.
...
Mười ngày sau, Kinh Cức quan bị phá, tam quan tiến quân thần tốc xông thẳng vào đánh chiếm đô thành Nam Việt.
Lúc này Nam Việt đã đập nồi dìm thuyền, dốc toàn lực chống trả, cho nên cho dù có thắng trận thì tình hình trên chiến trường cũng vô cùng bi thảm.
Gió thoảng qua, mùi máu tanh bốc lên, Tô Hà Y không đành lòng nhìn thẳng thi cốt bên đường, buồn nôn quay đầu sang chỗ khác.
"Đây chính là lý do tại sao trẫm không muốn nàng đến đây."
Lúc này, nàng một mình cưỡi một con ngựa dịu ngoan, nhưng Độc Cô Đình mặt lạnh ở bên cạnh vẫn kéo dây cương cho nàng.
"Nhìn thấy nhiều máu như vậy không phải là chuyện tốt."
"Còn thánh thượng thì sao? Sao ngài lại không sợ máu?"
"Thấy nhiều nên quen rồi."
Độc Cô Đình nói: "Lúc Từ Trường chết, máu bay ba bốn mét, còn văng lên mặt trẫm."
Tô Hà Y rùng mình, không dám tưởng tượng.
Nàng nhớ lúc đó Độc Cô Đình chỉ vừa mới cập quan [2], đúng là đủ quả quyết tàn nhẫn, giết chết trọng thần trong triều, đây chính là một điểm "hung ác" mà các tiên đế xưa nay không có.
[2] Cập quan: (hay còn gọi là nhược quán) chỉ con trai tròn hai mươi tuổi.
Thảo nào một đám cựu thần lại kiêng kỵ hắn... Chủ tử như vậy, ai mà không sợ? Ai có thể đảm bảo sau này hắn đủ lông đủ cánh còn có thể kiềm kẹp hắn, dùng thế lực ép buộc hắn?
Nhưng chuyện cũ đã qua, bây giờ Độc Cô Đình có thể chủ động nhắc tới cũng là chuyện vui mừng ngoài ý muốn rồi.
Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, quyết tâm nói ra chuyện của mình. Nàng tằng hắng một tiếng, lắc trái lắc phải rồi ngồi vững, nhỏ giọng nói: "Thực ra... thần thiếp cũng đã thấy máu, hơn nữa còn nhiều hơn thế này, lẫn vào nước mưa như một dòng suối nhỏ, chảy đầy đất."
Độc Cô Đình không ngờ nàng nói như vậy, quay đầu cau mày nhìn nàng.
"Trẫm đã từng chém người nào trước mặt nàng sao?"
Hắn không thể nhớ nổi Tô Hà Y đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy khi nào, chẳng lẽ là có lần Cao Khang hành động, xử lý không cẩn thận?
Nhưng Tô Hà Y lại tái mét nghiêm mặt lắc đầu, ánh mắt cũng rơi vào một nơi nào đó xa xăm.
Đó là, một nơi không tồn tại ở đời này vào thời khắc này...
Trên phiến đá xanh trong tiểu biệt viện, máu chảy khắp mặt đất, tiếng kêu khóc rung trời.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Độc Cô Đình cũng nhận ra nàng đang nói cái gì, khẽ trợn mắt.
"Đó là... khi nào?"
Giọng hắn khô khốc nghèn nghẹn ngay cả hắn cũng không nhận ra, như thể để hỏi câu này, hắn đã phải dùng hết toàn bộ sức lực và dũng khí.
Cơn ác mộng kéo dài tới tận bây giờ lại âm thầm ập đến.
Tô Hà Y... đã từng chết khi hắn không ở bên.
Hai con ngựa đang đi cạnh nhau, Mặc Lân dụi đầu vào con ngữa màu đỏ thẫm của Tô Hà Y, phì phì trông rất thân mật. Tô Hà Y chợt giật mình tỉnh táo lại, phát hiện Độc Cô Đình đang nhìn nàng.
Vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng, lo lắng còn có một chút hoảng sợ ẩn giấu rất sâu.
Hắn cẩn thận chờ nàng lên tiếng trước, cứ như Tô Hà Y là người duy nhất trên thế giới này, không nhìn thấy máu chảy đầm đìa xung quanh.
Dưới ánh mặt trời, Tô Hà Y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí mùi máu tanh trong mũi cũng nhạt đi rất nhiều.
Bởi vì Độc Cô Đình quan tâm nàng.
Cảm giác rét lạnh của ngày mưa ấy từ lâu đã được chiếc áo choàng cuộc đời này sưởi ấm rồi, nàng không còn sợ gì nữa.
"Ngày mười ba tháng chín, Liễu Nguyệt biệt viện!"
Nàng đoạt lại dây cương, giơ tay vung roi, con ngựa lộc cộc lao đi như đang khiêu vũ.
Tô Hà Y quay đầu lại, mỉm cười với hắn: "Nhưng mà, có lẽ đó cũng chỉ là một giấc mơ thôi. Hiện tại thiếp đã tỉnh rồi, từ lâu đã không bận tâm đến nữa."
Nàng cưỡi ngựa, phi nước đại trên đường phố Nam Việt, dọc theo con đường đi qua hào trạch hoa phủ giờ đã đổ nát thê lương, đi thẳng vào thành.
Nàng vốn không biết cưỡi ngựa, Độc Cô Đình đã dạy nàng, mà cảnh tượng trước mắt cũng hoàn toàn mới mẻ, từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy.
Cơn gió thoảng qua má, Tô Hà Y cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.
Cần gì phải lôi lại chuyện cũ nữa?
Mọi thứ không tốt trong quá khứ bây giờ cứ xem nó như một giấc mơ, để nó tan thành mây khói đi.
Trên đường lớn, Tiêu Vịnh cưỡi ngựa đến, dứt khoát xoay người xuống ngựa hành lễ.
"Tham kiến thánh thượng... Nương nương."
Một thân áo giáp màu sáng của hắn dính đầy máu, trông có vẻ xơ xác tiêu điều.
Tô Hà Y dừng ngựa, cười cười, cuộn dây cương trong tay lại hai vòng:
"Tiêu tướng quân dường như tiều tụy hơn rất nhiều, dẫu sao biên quan cũng không bằng kinh thành."
"Khiến nương nương chê cười rồi."
Tiêu Vịnh rất quy củ cúi đầu, không nhìn thẳng nàng, rồi nói với Độc Cô Đình.
"Thánh thượng, trong thành còn có bốn, năm nghìn than vệ. Hạ Thỉ phái người đến tuyên bố, cho dù có chết cũng không ra khỏi thành đầu hàng."
Hạ Thỉ... Tô Hà Y sững sờ, lúc này mới nhớ ra đó là tục danh của Nam Việt quốc chủ. Nước mất nhà tan, hiện tại ông ta không còn là quốc chủ gì nữa mà sắp trở thành tù nhân.
"Còn không đầu hàng? Vậy để ông ta tự sát cũng được, chắc hẳn thánh thượng cũng không để ý"
Tiêu Vịnh cau mày nói: "Như vậy thì không được tính là toàn thắng, hơn nữa cũng đã đến đô thành rồi, nếu có thể chiêu hàng thì chiêu hàng, hà tất gì phải uổng phí tính mạng của các huynh đệ chứ."
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Hắn có điều kiện gì?"
"Hạ Thỉ nói rõ ông ta muốn gặp Hạ thị một lần cuối cùng."
Tiêu Vịnh xấu hổ nói: "Chuyện này vi thần quên báo cho thánh thượng biết. Từ lâu Hạ Yên Nhiên đã chạy trốn tới trong quân, vi thần thấy nàng ta thân mang tội, giết chết thì quá qua loa, thả đi thì không thể cho nên tận dụng hết, cho nàng ta đi giặt y phục của các tướng sĩ..."
"Hạ Yên Nhiên quả nhiên vẫn còn sống."
Tô Hà Y cười nói: "Thảo nào, bổn cung thấy nàng ta làm việc bên suối... còn tưởng là khuôn mặt đại chúng của nữ tử Nam Việt nữa cơ..."
Tiêu Vịnh lại bị nàng cắt ngang, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một lúc sau mới nói: "Nhưng vừa rồi vi thần phái người đi tìm. Hạ thị đã nhảy sông tự vẫn trước mặt mọi người, không biết đã bị sông Kinh cuốn đi đâu rồi, sinh tử chưa rõ."
Tô Hà Y sửng sốt, không ngờ kết quả lại là như vậy.
Nàng còn muốn cẩn thận điều tra xem, lộ tuyến chạy trốn của Hạ Yên Nhiên rốt cuộc là như thế nào, nhưng không ngờ nàng ta lại chết dễ dàng như vậy.
"Vậy thì... Tiêu tướng quân đã phái người đi tìm chưa? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"