Tô Hà Y ngồi xe ngựa vội vã đến Nam Sơn biệt viện.

Bên ngoài bức tường biệt viện, nàng ra lệnh cho vài tên thị vệ đi kiểm tra cung nữ, ngoại trừ thái hậu thì toàn bộ nữ tử đều phải lôi hết ra ngoài dể nhận mặt từng người một.

"Không có... thực sự không có..."

Tô Hà Y sững sờ ngồi trên xa giá, điểm lại mặt bọn họ một lần nữa.

Hai mươi sáu người, đối chiếu từng người với danh sách.

Tuy nhiên, bên trong lại không hề có cung nữ thứ hai nàng đã gặp ở thái miếu ngày ấy!

"Đều ở đây?"

Tố Tuyết nén giận, mặt lạnh hành lễ: "Không biết rốt cuộc quý phi nương nương định làm gì?"

"Hôm đó người nào đến thái miếu với ngươi?"

Tô Hà Y dứt khoát sắc bén hỏi nàng ta, đôi mắt nhìn chằm chằm sắc mặt nàng ta, không buông tha một chút thay đổi nào.

Tuy nhiên, Tố Tuyết kéo một tiểu cung nữ yểu điệu từ bên cạnh ra: "Là nàng, Thụy Tuyết."

Trong lúc nhất thời, các cung nữ khác cũng lo lắng lên tiếng.

"Nàng ấy phạm lỗi gì sao?"

"Đúng vậy, xin quý phi nương nương hãy nói ra!"

"Nô tỳ còn phải hầu hạ thái hậu dùng bữa tối!"

Ninh Nguyệt ghé vào lỗ tai nàng nói nhỏ: "Không phải, lần trước người nọ không có dáng đi chữ bát [1]."

[1] Dáng đi chữ bát nghĩa là khi đi hai gót chân hướng vào, đầu bàn chân hướng ra giống như chữ bát. Nhóm người này khi đi hay dùng lực rất nhiều ở bàn chân. Dáng vẻ vội vàng. Nửa thân trên lắc lư trái phải nhẹ nhàng theo mỗi nhịp đi.

Tô Hà Y nheo mắt, giơ tay ra hiệu cho mọi người lui ra.

Tố Tuyết ngạo nghễ thi lễ, quay người quay về, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.

Nụ cười này có đắc chí cũng có trào phúng!

Mặc dù Nam Sơn biệt viện có ít người, trông giữ nghiêm ngặt nhưng sao một người khôn khéo như thái hậu lại có thể đồng ý cho lục soát mà không có chuẩn bị trước?

Người hạ độc ngày hôm đó là Hạ Yên Nhiên cải trang!

Nàng ta thừa dịp đi múc nước trong thái miếu, nhân cơ hội đó chạm vào chậu gỗ đựng tế phẩm, mới hạ độc thành công.

Mà bây giờ Hạ Yên Nhiên dưới sự an bài của Quách thị đã lên đường rời khỏi kinh thành.

"Cô nương, đến rồi!"

Theo tiếng phu xe khẽ quát, Hạ Yên Nhiên chịu đựng mùi hôi thối, nhảy ra khỏi xe chở đồ ăn thừa, phủi một phiến lá rách nát trên đầu mình xuống.

Trước mặt mặt nước bao la gợn sóng, đây chính là Vị Hà dâng trào trong đêm đen.

Hạ Yên Nhiên kích động không thôi, suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng, nước mắt chực trào.

Nàng ra ngoài rồi!

Bây giờ nàng đang ở bên ngoài kinh thành!

Quách thị lợi dụng nàng để hại người, nhưng sau cùng bà ta cũng không bội ước với nàng mà đưa nàng xuất cung.

Thế này nàng sẽ có thể chạy khỏi tầm kiểm soát của Độc Cô Đình, thậm chí còn có thể làm chuyện nàng muốn làm!

Bên bến thuyền, vài tên gián điệp Nam Việt tới nghênh đón, đồng loạt quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.

"Đúng là công chúa rồi. Công chúa cát nhân tự có thiên tướng!"

"Vương thượng phái chúng tại hạ cấp tốc đến cứu công chúa, quay về vương đô, thuyền đã chuẩn bị xong xuôi!"

Tuy nhiên, Hạ Yên Nhiên nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng khinh thường.

"Trở về làm gì? Để ông ấy bán ta lần nữa sao?"

Nàng cười lạnh một tiếng, đứng chắp tay sau lưng.

"Hiện tại chiến sự căng thẳng, không có bộ tộc trong rừng núi tương trợ, phụ vương hẳn là đã nguy hiểm rình rập rồi. Để ta đoán xem, ông ấy muốn gả ta đến bộ tộc Mang Sơn hay bộ tộc Ngư Mông?"

Trong khoảng thời gian ở Nam Sơn biệt viện, Hạ Yên Nhiên đã hoàn toàn nghĩ thông. Lần này nàng muốn tự mình kiểm soát vận mệnh của mình, sẽ không để mặc cho phụ vương thiển cận ngu xuẩn kia định đoạt nữa.

Mấy tên gián điệp đều lấy làm kinh hãi, bọn họ đã nhận ra khí chất của Hạ Yên Nhiên dường như đã thay đổi rất nhiều, cũng đã hạ thấp khí thế.

Một người trong số đó thận trọng hỏi: "Bây giờ công chúa muốn đi đâu?"

Hạ Yên Nhiên siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên cười xinh đẹp: "Ta muốn đến Dương Thành quận, đi gặp Tiêu đại tướng quân đã hai lần xâm lấn Nam Việt đi!"

...

Bọn thị vệ không nói tiếng nào áp giải mọi người quay về viện, rồi phong bế cửa viện lại một lần nữa.

Bát bảo lung linh xa của Tô Hà Y chầm chậm quay lại, trở về Lan Y cung.

Nàng suy tư, ngón tay cũng giống Độc Cô Đình, co lại gõ nhẹ vào khung cửa sổ.

"Những người trong Nam Sơn biệt viện này đều đang nói dối."

Ninh Nguyệt ở bên cạnh cũng nói: "Chỉ cần là người trong cung thì đều có danh sách đối chiếu, không có khả năng để một người khuất bóng như vậy tồn tại."

Bây giờ, nàng đã chắc chắn chuyện hạ độc nhất định có liên quan đến thái hậu.

Hơn nữa, Độc Cô Đình có một nỗi kiêng kỵ và hoài nghi sâu sắc với bà ta, cái cảm xúc đó không thể nào làm giả được.

Mới vừa rồi lúc Tô Hà Y biết được thái hậu đã tự tay giết chết tiên thái tử, toàn thân nàng sợ đến nổi da gà.

Ngay cả nhi tử ruột của mình sau khi không còn giá trị lợi dụng nữa bà ta cũng có thể vô tư vứt bỏ, đoạn đuôi cầu sinh [2] mà lấy lòng tân hoàng đế Độc Cô Đình. Vậy thì còn có chuyện gì mà Quách thị không dám làm nữa?

[2] đoạn đuôi cầu sinh: thằn lằn khi gặp nguy hiểm thường có bản năng là cắt đuôi để chạy trốn, ý chỉ là hy sinh toàn cục để bảo vệ một cá nhân

Chỉ là, những năm nay, bà ta luôn an phận thủ thường, gần như không bước ra ngoài nửa bước khiến người ta lầm tưởng bà ta thuận theo ý trời, hiểu rõ vận mệnh chỉ muốn bảo vệ chính mình.

Không ai có thể nghĩ bên dưới gương mặt mỉm ơi cười điềm đạm của thái hậu lại là một con người lãnh huyết vô tình đến độ này.

Nhìn tâm trạng Tô Hà Y xuống dốc, mi tâm ưu sầu, con chó con liền ư hử cọ vào chân nàng như đang an ủi Tô Hà Y.

"Được rồi, còn có ngươi nữa."

Tô Hà Y thở dài, ôm con chó nhỏ màu trắng đặt lên đầu gối, tay xoa xoa bộ lông mềm mại.

"Tại sao ngươi phải đi theo ta?"

Ninh Nguyệt cười nói: "Con chó này đúng là có nhân tính, vừa thấy nương nương không vui cho nên cứ nhất quyết bám lấy ngài làm nũng."

"Đã nhiều ngày như vậy rồi mà ngay cả một cái tên cũng không có, thật đáng thương."

Tô Hà Y nắm bàn chân nhỏ của nó, nghĩ không ra tại sao Độc Cô Đình lại lạnh lùng và thờ ơ cứ như không thích nó.

"Ninh Nguyệt, ngươi nghĩ thử coi, gọi tên gì thì dễ nghe?"

"Dân gian nuôi chó mèo đều là cầu điềm lành cho nhà cửa thịnh vượng, gia đình an khang."

Ninh Nguyệt nói: "Nô tỳ nghĩ chi bằng gọi là Mãn Mãn đi?"

"Mãn Mãn, Độc Cô Mãn Mãn?"

Tô Hà Y cười rộ lên: "Cũng chẳng tốt hơn "Tiểu Tiểu" bao nhiêu."

Trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng đỏ rực như lửa lan tỏa ra cả nửa bầu trời.

Tô Hà Y nhìn con đường phía trước, bảo nội thị đánh xa giá rẽ vào một góc, đi đến cái núi giả chỗ nàng đã phát hiện ra phần mộ.

"Nương nương, đây là hương nến ngài muốn."

Tiểu nội thị chạy thở không ra hơi, Ninh Nguyệt nhận đồ, đưa cho Tô Hà Y đang ngồi xổm trước tấm bia đá, sau đó nhẹ nhàng lui ra xa.

Nàng nhìn thấy hôm nay Tô Hà Y có chút đau lòng, nhưng không biết lý do tại sao, chỉ có thể lui xuống để nương nương một mình yên tĩnh ở lại đó.

Tô Hà Y đặt Mãn Mãn xuống, nhìn con chó nhỏ chạy tới, cẩn thận ngửi ngửi tấm bia đá.

"Nhìn đi, trong đó là tiểu ca ca của ngươi đó."

Nó ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy, kêu một tiếng "ẳng ẳng".

Tô Hà Y gãi cằm nó, nói: "Cũng có thể là tỷ tỷ."

"Bất kể là ai, ta thực sự cảm thấy không thoải mái nhưng không có chỗ nào để nói ra nên mới tới tìm ngươi. Lúc này ngươi đừng ghét bỏ ta nói nhiều nha."

Nàng ngồi xuống trước tấm bia đá, thắp một ngọn nến rồi theo làn khói bốc lên, lẩm bẩm một mình.

"Từ trước đến nay ta vẫn luôn nghĩ làm bạn với thánh thượng rất khó. Bọn ta trong ngự thư phòng, trời còn chưa sáng đã phải rời giường chuẩn bị, không thể ho khan, không thể uống nước, giống như một bức tượng gỗ chờ nghe lệnh."

"Khi đó, mỗi ngày ta đều nghĩ đến việc sớm kết thúc để có thể về nhà đoàn tụ với phụ mẫu. Đợi được đến lúc bị Hạ Yên Nhiên phái đi, ta lại cảm thấy rất vui vẻ... Bởi vì không cần phải đối mặt với thánh thượng nữa, áp lực liền giảm bớt rất nhiều, ta cũng sẽ không cần cúi đầu nhìn mũi giày nữa, tay cũng không còn đau vì mài mực nữa."

"Nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác, ta lại cảm thấy thánh thượng mới là người khó khăn nhấy."

Nàng đốt một tờ giấy, ngọn lửa bùng cháy nuốt chửng tờ giấy, chỉ còn lại tro tàn.

Dựa theo lời của lão nhân trong nhà thì đây là tờ giấy được gửi xuống âm phủ, đến tay người dưới đó, mà tro bay càng cao thì người nhận càng vui vẻ.

Tô Hà Y mỉm cười nhìn đám tro xám: "Tại sao kiếp trước ta còn ngu xuẩn hơn cả một con chó con thế này? Lúc đó ta không biết ngươi, cũng không biết thái hậu."

"Nếu lúc đó ta có thể dũng cảm hơn chút nữa, thẳng thắn hơn chút nữa..."

Trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường, Tô Hà Y lắc đầu tự giễu nói: "Quên đi, kiếp trước tính tình thánh thượng còn thối hơn, sợ là không thể nào thích ta được. Không bị hắn đích thân xử lý, ta cũng đã cảm ơn trời đất rồi."

"Tô Hà Y tự biết tài hoa, tri thức hữu hạn, có thể có được ngày hôm nay đã là may mắn lắm rồi. Ta không thể giúp gì được cho hắn, nhưng ta hy vọng ngươi ở dưới suối vàng biết được —— "

Nàng hít một hơi thật sâu, đỡ cái chân đau của mình đứng dậy, chắp tay lạy mấy cái.

"Sẽ phù hộ cho thánh thượng vạn sự thuận lợi, càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng giống con người..."

Sau khi cúng bái xong, nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng đã làm xong một đại sự, đứng dậy. Tô Hà Y dọn dẹp mảnh vụn trên mặt đất xong liền xoay người rời đi, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ đụng phải một lồng ngực.

Độc Cô Đình một tay giữ chặt bàn tay đang cầm nến của nàng, đôi mắt thâm thút giống như một miệng giếng lạnh lẽo sâu không thấy đáy.

"Sao nàng lại ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play