Trời vừa hửng sáng, Tô Hà Y đã thay một bộ y phục cung nữ mộc mạc, thắt một bài tử thông hành bên hông, rồi dẫn Tiên Vân đi ra ngoài. Đúng như

Vương phó thống lĩnh đã nói, giác môn quả thật đã mở, ngoại trừ hai thị vệ canh gác thì chỉ có xe vận chuyển rau và nước suối ra vào.

Tô Hà Y đứng một bên quan sát một hồi, làm rối tóc, rồi dẫn Tiên Vân chậm rãi đi ra ngoài. Thị vệ kia chỉ liếc nhìn một cái, nhưng không ngăn cản.

Cả người căng thẳng bước ra khỏi giác môn, đi qua tầng tầng lớp lớp tường ngoài cung, cuối cùng cả hai cũng đến được đường cái đầy sương mù.

Tô Hà Y thở hắt ra một hơi, sợ hãi vuốt ngực.

"Cuối cùng cũng đi ra được!"

Giọng điệu của nàng mang theo một niềm vui sướng rõ ràng. Kinh thành lúc sáng sớm tràn đầy sức sống, quầy bán điểm tâm đã bày hàng từ sớm, hương thơm tỏa khắp đoạn đường. Vừa sai Tiên Vân đi mua chút thức ăn,

Tô Hà Y liền nhìn thấy không ít xe ngựa đậu bên đường.

Tô gia ở ngõ Cát Tường, cách cửa cung không xa. Nhưng nếu đi bằng hai chân thì vẫn rất tốn sức.

Cửa cung đã mở, nàng chỉ có thời gian nửa ngày... Ngoài cách ngồi xe để đi nhanh về nhanh thì dường như cũng không còn cách nào khác.

"Tiểu sư phụ, làm phiền chở ta đến ngõ Cát Tường."

Tô Hà Y cũng không nghĩ nhiều, lập tức kéo Tiên Vân lên một chiếc xe ngựa.

Hai người vừa ngồi xuống, xe đã lộc cộc đi về phía trước, thỉnh thoảng vang lên tiếng roi ngựa. Xa phu đánh xe cực kỳ êm, Tô Hà Y không nhịn được nắm tay Tiên Vân.

"Nửa khắc đồng hồ nữa sẽ đến nơi!"

Nhìn đường phố đã lâu không không thấy qua khung cửa sổ nhỏ, chóp mũi Tô Hà Y chua xót, trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm đã lâu.

Tiên Vân nhìn nàng nước mắt lưng tròng, vội vàng đưa giấy tới, khuyên nhủ: "Tiểu thư, từ sáng sớm đến giờ người chưa ăn uống gì, hay là ăn chút bánh bao nóng trước đi."

"Ừ."

Tô Hà Y nhận lấy, cúi đầu cắn một miếng bánh bao nóng hầm hập, thịt nước rất thơm ngon, còn có một chút dân dã khác hẳn thức ăn tinh xảo trong cung.

Nàng bỗng nhiên hít một hơi: "Tiên Vân..."

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

Tiên Vân đang dựa cửa sổ ngắm phong cảnh liền giật mình, cẩn thận rụt về.

"Đồ... đồ ăn nô tỳ mua về không ngon sao?"

"Không phải là bánh bao không ngon."

Tô Hà Y cau mày, xoay trái xoay phải trong không gian xe ngựa nhỏ hẹp, lục lọi xung quanh.

"Ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Tiên Vân nghe vậy, cũng cố gắng khịt mũi ngửi thử.

"Đúng... hình như có mùi lạ, nhưng mà có cảm giác rất quen."

Lật đi lật lại vẫn không phát hiện được mùi này phát ra từ đâu, Tô Hà Y bực bội xốc màn vải lên, vừa định hỏi xa phu xem có chuyện gì xảy ra thì trượt tay.

Trái tim nàng giật thót lên, thu phắt tay lại, phát hiện trên tay mình dính một lớp chất lỏng màu vàng đen sềnh sệch.

Phút chốc, đáy mắt Tô Hà Y lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Là... là dầu hỏa!"

Cái mùi lạ này là do bị người ta hắt dầu hỏa lên xe!

Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra, xa phu trầm mặc chân chất đột nhiên ra tay.

Hắn ném roi ngựa trong tay đi, bên hông lóe lên ánh đao. Tô Hà Y không kịp phản ứng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trước mặt có một thanh đoản đao đâm tới.

Phản quang sáng trong như một tấm gương, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt hoảng sợ của nàng.

Trên lưỡi đao có hình gợn sóng, là đoản đao của Nam Việt.

Khuôn mặt dữ tợn của Xa Phu gần trong gang tấc, trái tim Tô Hà Y đập loạn xạ.

Hành tung của nàng không biết đã bị bại lộ từ lúc nào, hơn nữa còn bị Hạ Yên Nhiên mai phục trước!

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Tiên Vân hét lên một tiếng "nương nương cẩn thận" rồi đá một cước vào chân tên xa phu.

Thanh đoản đao lập tức bị chệch hướng.

Tô Hà Y dùng hết toàn bộ sức lực, ngã sang một bên. Nàng hít vào một tiếng, trên vai bị chém một vết dài.

Máu tươi lập tức thấm ướt xiêm y, cũng kéo lại lý trí sắp bay ra ngoài của nàng. Nàng nhịn đau, đẩy mạnh Tiên Vân ra.

"Ôm chân hắn!"

Tiên Vân cũng là người thông minh, không nói hai lời lợi dụng sức lực xông ra ngoài, ôm chặt lấy tên xa phu.

Tên xa phu kia tức giận, hunh hăng đánh một quyền vào người Tiên Vân.

Hai người lảo đảo mất thăng bằng, ôm nhau lăn ra khỏi xe.

"Tiên Vân!"

Hai con ngựa chạy như điên không ngừng, Tô Hà Y với tay mấy lần vẫn không kéo được dây cương.

Nếu cứ chạy tiếp như vậy, e là sẽ đụng vào những kiến trúc khác, bây giờ chỉ còn cách nhảy ra khỏi xe thôi!

Trong tình thế cấp bách, Tô Hà Y cắn răng, vịn vào thành xe định nhảy ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, một cái chiết hỏa tử [1] chẳng biết từ đâu bay tới, "bùm" một tiếng, toàn bộ xe ngựa lập tức bốc cháy.

[1] Chiết hỏa tử là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.

"Nóng quá!"

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, bốc lên cao tới mấy thước.

Khí nóng xộc thẳng vào mặt Tô Hà Y khiến nàng vô thức lùi lại phía sau, ngã ngồi xuống chỗ cũ.

Muộn rồi, nàng không thoát ra được!

Dầu hỏa rất dễ bắt lửa, xe ngựa này còn được bọc bằng vải gỗ. Một khi cháy sẽ nóng đến chết người.

Khói lửa gay mũi mù mịt xộc vào mắt, Tô Hà Y dùng cánh tay cản lại, liên tục ho khan.

Mắt bị khói hun đến chảy nước mắt, mọi thứ xung quanh nhanh chóng trở nên mơ mơ hồ hồ.

"Khụ khụ khụ..."

Tô Hà Y sờ cổ, sau đó tay chân bắt đầu co quắp, cuộn mình lại, khói hít vào khiến nàng nóng hừng hực đau đớn. Thoáng chốc, cảnh tượng bị chém đầu trong cơn mưa tầm tã của kiếp trước lại hiện lên, một nước một lửa biến thành hai thái cực.

"Ta... Ta lại sắp chết sao?"

Đột nhiên, ngay sau đó xe ngựa phát ra một tiếng động lớn, toàn bộ khung xe đều bị đánh văng ra.

Mui xe bị người hất ra, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào.

Tô Hà Y vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp hiểu rõ ngọn nguồn, đã cảm thấy phía sau có người kéo nàng, cả người đều bay lên trời.

Người đến cứu nàng dường như có võ công vô cùng cao cường, Tô Hà Y bị nửa lôi nửa kéo một hồi, dưới chân liền chạm tới một bãi đất bằng phẳng.

Nàng xoa khóe mắt, nỗi sợ hãi sống sót sau tai nạn lúc nãy lập tức bùng nổ.

Thiếu chút nữa, nàng đã đi chầu Diêm Vương gia rồi... Cũng may, cuối cùng vẫn còn thiếu một chút!

Tô Hà Y vừa định nói lời cảm tạ, mở mắt ra lại nhìn thấy một mảnh áo đen trong tầm mắt.

Con ngươi của nàng chợt co rụt lại, không ngừng run rẩy.

Cái loại màu đen này... là y phục màu đen của thái giám trong cung!

Nàng chậm rãi dời tầm nhìn, một lão thái giám có khuôn mặt thon gầy, thần sắc hung ác nham hiểm cũng đang nhìn chăm chăm nhìn nàng.

"Nô tài cứu giá chậm trễ, thương thế nương nương thế nào rồi?"

Là Cao Khang, Cao tổng quản.

Tô Hà Y hít một hơi khí lạnh, ngay cả vết thương trên vai đang đau nhức cũng quên mất.

Hình dáng người này, nàng vĩnh viễn cũng không quên được!

Nghe nói người này võ công cái thế, xuất quỷ nhập thần, chuyên xử lý những chuyện riêng của Độc Cô Đình. Hắn rất hiếm khi hiện thân trước mặt người khác, giống như một bóng ma trong cung, hắn đi tới đâu máu tươi liền chảy tới đó.

Kiếp trước, quả thật hắn đã phụng mệnh dẫn theo thủ hạ tới, giết nàng và tất cả cung nữ trong sân...

"Hóa ra là Cao... Cao tổng quản. Sao ngươi lại ở đây?"

Toàn thân Tô Hà Y cứng đờ, lùi về sau. Trong lòng lo lắng không dám xác định hành động của Cao Khang.

Nhưng nàng vừa lùi lại hai bước, chợt nghe tiếng đại môn sau lưng mở ra.

Da đầu Tô Hà Y tê dại, quay ngoắt đầu lại.

Người gác cổng thò ra nửa cái đầu, ngáp một cái: "Chỗ này là Tô phủ, sáng sớm ai tới gõ cửa vậy hả?"

Tô phủ...

Tô Hà Y ngây như phỗng ngẩng mặt lên nhìn tấm biển.

Trong chớp mắt, vậy mà nàng đã đến cửa nhà!. Truyện Full

Lúc nàng quay đầu lại, thân ảnh như bóng ma của Cao Khang đã biến mất.

...

Tô phu nhân nhìn thấy vết thương dài tới hai ba phân, ngay cả bình thuốc cũng không cầm nổi, khóc lóc nói "hài tử đáng thương". Tô Hà Y không đành lòng nhìn mẫu thân đau khổ, chỉ có thể làm một dấu tay im miệng, con ngươi đảo một vòng nhìn về phía cửa phòng, bảo bà mau bôi thuốc cho nàng.

"Nương, tai vách mạch rừng. Lần này con âm thầm quay về, không thể lộ ra ngoài!"

Tô Tuấn đang ở một bên nghịch nước, giơ lên cái khăn vải vẫn còn nhỏ nước.

"Tỷ tỷ, rửa mặt đi!"

"Được, Tiểu Tuấn ngoan. Tỷ tỷ trở về rồi đệ có vui không?"

Tô Hà Y mỉm cười, đưa mặt tới, tùy ý để Tô Tuấn lau mặt cho mình. Khuôn mặt đen nhẻm vì khói lửa vừa nãy được nước rửa sạch, lộ ra làn da trắng như tuyết bên dưới.

Tô phu nhân giúp nàng thay y phục, nước mắt như mưa, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Gầy, gầy đi rồi! Nếu ta sớm biết con vào cung sẽ gặp cái kiếp nạn này thì dù ta có phải liều mạng cũng không cho con ra khỏi cánh cửa này!"

"Nương đừng nói vậy, lỡ như thánh thượng biết cả nhà chúng ta thầm oán hận trong lòng thì có một trăm cái đầu cũng không đủ chém đâu. Bây giờ con cũng đã lớn rồi, đương nhiên sẽ có thể tự bảo vệ bản thân."

Tô Hà Y lắc đầu thở dài: "Phụ thân ở đâu rồi?"

"Trong thư phòng."

Tô phu nhân cúi đầu lau nước mắt, vẫy khăn tay với nha đầu tâm phúc bên cạnh.

"Mau tới dẫn đường cho nương nương... à không, cho tiểu thư."

"Bố cục trong nhà không thay đổi, con còn cần người hầu dẫn đường sao?

Lặng lẽ đi vòng qua núi giả là được rồi."

Tô Hà Y chỉnh lại y phục, nhảy khỏi tháp quý phi. Dựa theo trí nhớ, men theo con đường nhỏ lén đến ngoài thư phòng của Tô Chính Khanh.

Vừa đưa tay định gõ cửa, Tô Hà Y lại do dự.

Tục ngữ có câu "Cận hương tình khiếp [2]", nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ, nàng cảm thấy rất ấm áp và an tâm. Nhưng vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Tô Chính Khanh, Tô Hà Y vẫn có chút bất an.

[2] Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Những bức thư đó đều đã bị Độc Cô Đình lựa chọn và trích lục, trừ cái đó ra, phụ thân còn có gì muốn nói với nàng hay không?

Nếu ông ấy thấy nàng lén chạy về, chắc hẳn sẽ lại muốn mắng nàng "cả gan làm loạn, không ra thể thống gì"...

Tô Hà Y cười khổ.

Nàng lấy hết can đảm, vừa định giơ tay gõ cửa thì cánh cửa giấy dầu trước mặt nàng dường như cảm nhận được có người tới, mở ra một tiếng "két"!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play