Sau bữa cơm này, Hoàng Vệ Bình và Lâm Thâm chậm rãi quen thuộc, sau đó anh mời cơm Lâm Thâm một lần, cũng cùng một nhà hàng, anh hỏi Lâm Thâm thích ăn gì, Lâm Thâm nói với anh cứ chiếu theo khẩu vị của anh là được rồi, hắn không kén ăn.

Anh cũng không thể hiểu tại sao mình lại kết bạn với hắn nhanh chóng như vậy, khẳng định không chỉ bởi vì hắn đẹp trai, có lẽ vì hắn sẽ kiên nhẫn giải thích mọi thứ từ câu cửa miệng phổ biến của giới trẻ hiện nay, dạy anh cách tạo nhóm và chặn các lãnh đạo trong vòng bạn bè của anh, đúng rồi, Lâm Thâm còn muốn cho anh một ít quần áo. Về vấn đề cuối cùng, Hoàng Vệ Bình từ chối, nhưng Lâm Thâm nói nếu không muốn nhận miễn phí thì có thể trả tiền cho hắn theo giá trên mạng, đây đều là những thương hiệu nhỏ được hắn lựa chọn cẩn thận, giá cả không đắt nhưng chắc chắn phù hợp với anh. Trong sáu tháng kể từ khi Hoàng Vệ Bình tỉnh lại, anh chỉ mua một vài bộ quần áo trên phố đi bộ gần nhà thuê, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không bị thực tế đánh bại, mấy cô gái nhỏ trong Cục đều cảm thấy phong cách ăn mặc của anh giống như cha già của họ. Cuối cùng, anh vẫn nhận quần áo của Lâm Thâm, sau đó chuyển tiền cho Lâm Thâm dựa theo giá trên mạng (hiện tại anh đã sử dụng Taobao rất nhiều). Hiệu ứng trên cơ thể thực sự rất tốt, kích thước vừa vặn, phong cách không phô trương mà còn thể hiện được khí chất tài giỏi của bản thân, mối lần soi gương anh đều rất hài lòng. Vì thế anh đã khen ngợi Lâm Thâm nhiều lần, Lâm Thâm đều rất lịch sự cười nói, rất vui vẻ vì anh ra sức.

Mọi người trong Cục vẫn như cũ điều tra dấu vết hành tung của nạn nhân, đồng thời dưới sự trợ giúp của Lâm Thâm bọn họ đã tiến hành sàng lọc một số nghi phạm, nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, bất quá cũng may nửa tháng gần đây hung thủ không tiếp tục phạm tội. Hoàng Vệ Bình nghĩ, đây là chuyện tốt, có lẽ hung thủ thu tay lại, nhưng điều này cũng có thể có nghĩa là, bọn họ vĩnh viễn không bắt được hung thủ.

Trong giờ nghỉ trưa hôm đó, Lâm Thâm bị Cục trưởng gọi đến nói chuyện, Hoàng Vệ Bình loay hoay với các ứng dụng khác nhau trên điện thoại và khi nhìn thấy một phần mềm chỉnh sửa hình ảnh màu hồng, trái tim anh như bùng cháy, anh không cần loại ứng dụng này, anh căn bản không thích chụp ảnh chút nào, Lâm Thâm lại nói cho anh biết, nói không chừng phá án cũng cần chụp ảnh, khoa học kỹ thuật hiện đại đều phải học tập chăm chỉ. Anh vừa click vào thứ đầu tiên nhìn thấy là một chức năng ghép hình, dù sao anh cũng chưa làm qua, nhìn rất đơn giản, nhưng trong điện thoại của anh chỉ lưu mấy tấm ảnh giấy tờ tùy thân của nạn nhân mà mấy ngày trước Lão Lý đăng trong nhóm, quên đi, cứ thử một chút xem, coi như luyện tập một chút, dù sao anh cũng không có gì kiêng kỵ, đợi lát nữa sẽ khoe khoang kỹ năng mới của mình với Lâm Thâm rồi xóa đi, sau này có thể thử đi chụp hoa cỏ cũng không tệ, anh đã xem một số bức ảnh phong cảnh du lịch do cô bé trong phòng đăng trong vòng bạn bè, chúng ghép lại với nhau khá đẹp.

Bởi vì không chọn đúng khung hình, ghép ra hình ảnh ngũ quan đều bị phóng đại, ban đầu Hoàng Vệ Bình chỉ cảm thấy ảo não vì có cái ứng dụng ngu ngốc như vậy cũng không hiểu, cho đến khi anh nhìn thấy mắt của hai trong số các nạn nhân bị phóng to, đột nhiên có loại cảm giác như xuyên qua mây nhìn thấy ánh mặt trời. Đúng rồi, điểm chung của nạn nhân là đều ưa nhìn, chỉ cần nhìn một người nào đó hoặc ghép tất cả mọi người lại với nhau thì không giống nhau nhưng nếu so sánh hai người hoặc vài người cụ thể trong đó, thì họ có mũi tương đối giống nhau, có mắt tương đối giống nhau, có miệng tương đối giống, điểm chung của nạn nhân là diện mạo của họ!

Biết được điều này, Hoàng Vệ Bình không thể ngồi yên, cầm lấy điện thoại và chạy nhanh đến văn phòng của Lão Lý. Sau khi bước vào, anh không quan tâm đến vẻ mặt tối sầm của Lão Lý, lớn tiếng tuyên bố: "Lão Lý Lão Lý! Tôi đã tìm được chỗ giao nhau của các nạn nhân, chính là diện mạo..." Lâm Thâm vốn đang báo cáo công việc trong phòng làm việc của Lão Lý, sau khi nghe Hoàng Vệ Bình giải thích xong phát hiện của anh, xoay người nói với Lý Minh Phong, "Cục trưởng, chúng ta có thể giao ảnh của tất cả các nạn nhân cho bộ phận kỹ thuật, chồng lên và giữ lại các điểm giống nhau trên khuôn mặt của tất cả các nạn nhân để so sánh và phục hồi, có thể khuôn mặt này chính là chìa khóa giải đố mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm."

Bộ phận kỹ thuật đại khái mất khoảng nửa tiếng đến một tiếng để hoàn thành công việc này, trong lúc này Hoàng Vệ Bình vẫn luôn mang tâm trạng ảo não, "Nếu tôi phát hiện sớm hơn thì tốt rồi, hóa ra hung thủ đang chơi trò sưu tập, chắc là hắn hận người nào đó thấu xương mới có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy, tại sao tôi không phát hiện ra sớm hơn, nếu tôi phát hiện ra sớm hơn chút thì đã không có nhiều nạn nhân như vậy..."

"Bình Bình, đó không phải là lỗi của anh, nạn nhân số ba và nạn nhân số mười một có miệng giống nhau, trong khi nạn nhân số sáu và nạn nhân số chín có mũi tương tự, nhưng nếu chúng ta không có đủ loại nạn nhân, chuyện này sẽ không bị phát hiện, anh không nhận ra hai nạn nhân kế nhau có gì giống nhau, đây là thủ đoạn mà hung thủ đã tính trước từ rất lâu." Giọng nói ôn hòa và bình tĩnh của Lâm Thâm rốt cuộc cũng khiến Hoàng Vệ Bình bình tĩnh lại một chút, nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy trong lòng có một điềm báo gì đó khiến người ta bất an.

Lúc này, nhân viên kỹ thuật cuối cùng cũng gửi hình ảnh đã khôi phục qua email nội bộ, toàn bộ phòng điều tra hình sự số hai đều ngồi vây quanh máy tính chờ hình ảnh, cùng với tiếng "ding..." khi giải nén tệp đính kèm trên máy tính, khuôn mặt xuất hiện trên màn hình khiến mọi người trố mắt nhìn nhau, Hoàng Vệ Bình ngơ ngác nhìn khuôn mặt giống mình đến bảy tám phần, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của Hoàng Vệ Bình, cùng với tiếng vỗ lưng nhẹ nhàng trấn an của Lâm Thâm.

...

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play