Nắng Hạ nấc lên đau đớn khi thấy Huy Linh lại có ý định bỏ đi, cô gọi tên anh trong tuyệt vọng:

- Huy Linh! Huy Linh ơi!!

Nước mắt Huy Linh lặng lẽ rơi xuống, anh vẫn bước đi như người vô hồn. Anh không dám nhìn cô, không dám nhìn cô thêm lần nào nữa để rồi vết thương lòng lại thêm lần nữa xót xa. Từ đây anh sẽ sống như thế nào để chấp nhận sự thật đây? Còn nội của anh, Bố Mẹ anh nữa, họ đã hy vọng và mong chờ ở anh và cô như thế nào.

- Huy Linh...Tiếng gọi của Nắng Hạ nhỏ bé và yếu ớt, dường như cô chẳng thể nghĩ được gì nữa ngoài việc gọi tên anh : - Hu Hu...Huy Linh, đừng bỏ em đi, hãy nói gì đi Huy Linh, đừng bỏ em một mình.

Dừng lại để nén những giọt nước mắt lặng lẽ trong đôi mắt, Huy Linh tiến đến bên giường Nắng Hạ, khuôn mặt anh lạnh giá như ngày đầu cô mới gặp anh, anh giật mạnh sợi dây chuyền đeo ở cổ mình xuống ném trước mặt Nắng Hạ:

- Tất cả tôi trả lại cho...cô, cô đùa giỡn tôi như thế là đủ rồi.

Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào:

- Không! Không phải như thế Huy Linh ơi.

- Đừng có gọi tên tôi nữa. Huy Linh quát lớn.

Cầm sợi dây chuyền trên tay, Nắng Hạ không thể cầm được nước mắt. Chỉ cách đây vài ngày thôi, món quà được tặng khi cô và anh giành giải nhất là dây chuyền đôi này, khi ấy anh còn hạnh phúc biết bao, còn yêu thương cô biết bao. Tại sao cơ sự lại ra nông nỗi này?

- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Huy Linh...Huhu...

- Thôi đi, những giọt nước mắt này là sao hả? Tôi đang tự hỏi mình tại sao lại cố gắng đưa cô ra đây làm gì ? Chẳng phải là cô muốn ở trong ngôi nhà đó hay sao? Cô muốn ngày ngày được bên cạnh anh chàng Hữu Trí đó hay sao?

- Không, em không có muốn thế. Em vẫn yêu anh như em đã từng nói, em không phản bội anh. Huy Linh ơi, xin anh hãy tin em lần này thôi, em không phản bội anh, là tại vì...

- Thôi đi, tôi không muốn nghe cô giải thích nữa. Tại sao khi còn đang trong ngôi nhà đó, khi có mặt Hữu Trí ở đó, tôi yêu cầu cô giải thích thì cô lại im lặng, bây giờ khi chỉ còn mình tôi, cô lại nói cô yêu tôi. Lý do là sao hả? Sao cô tham lam quá như thế? Cả tôi và anh chàng Hữu Trí đó cô đều muốn, sao cô tham quá thế?

- Không, giữa em và Hữu Trí không có gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi.

- Vậy cô giải thích đi, tại sao khi tôi vào trong ngôi nhà ấy lại có thể chứng kiến được cảnh thân mật của hai người đến vậy? Hay cái hôn đó cũng chỉ là do tôi tưởng tượng ra?

Nắng Hạ không thể giải thích cho anh hiểu, cô gần như đã không thể nói thành tiếng:

- Huy Linh, tại sao Huy Linh lại...

- Tôi đã nói là đừng có gọi tên tôi nữa mà. Cô không xứng đáng với tình yêu của tôi, cô không xứng đáng gọi cái tên ấy. Huy Linh hét lên phẫn nộ, anh quay người bước đi, anh không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn thêm trên đôi má của cô nữa, hơn ai hết anh hiểu rõ, cho dù bây giờ đang hận cô đến thế nào, những giọt nước mắt ấy vẫn làm anh đau đớn.

- Giờ thì cô muốn đi đâu, muốn làm gì thì làm. Cô muốn trở về với thế giới của riêng cô hay đi đâu tôi cũng không quan tâm nữa, chỉ mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và gia đình tôi nữa, hãy tránh xa gia đình tôi ra. Tôi hận cô, suốt đời này tôi hận cô.

Huy Linh cũng nghẹn ngào, anh vội bước đi chìm vào trong đêm tối với cái giá lạnh buốt thấu tim gan của thung lũng. Trái đất như quay cuồng, xung quanh anh như sụp đổ. Phía trước con đường anh đi đã không còn Nắng Hạ nữa rồi.

Tự trách bản thân mình, Nắng Hạ chán ghét bản thân, chuyện ra nông nỗi này cũng là do cô tất cả. Cô biết mình đã làm Huy Linh tổn thương, cô biết có thể lần này cô sẽ mất anh mãi mãi.

Anh đã nói anh không cần cô nữa thì cô ở lại đây làm gì? Cô chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại mọi người trong nhà Huy Linh nữa, chẳng còn điều gì còn có thể níu chân cô ở lại thế giới này nữa.

Cô lao vào trong đêm tối, cô không biết cô sẽ đi đâu, chỉ biết rời xa nơi này, càng xa càng tốt. Huy Linh đã không muốn cô xuất hiện trước mặt anh và người thân của anh, cô sẽ làm theo những gì anh yêu cầu. Phía trước tăm tối quá, phía ấy không có Huy Linh nhưng cô vẫn phải bước tới.

Huy Linh dựa đầu vào tường, đôi mắt anh vô hồn. Anh vừa làm gì thế này? Anh vừa nói lời chia tay với Nắng Hạ, anh đã nói không muốn nhìn thấy cô nữa. Anh còn yêu cô biết nhường nào, nhưng anh cũng không thể chấp nhận việc cô đã nói dối anh để đi đến với một người đàn ông khác. Rồi thời gian sẽ làm lành vết thương lòng trong anh, có thể là 1 năm, 2 năm hoặc cũng có thể là cả 1 đời người.

Đôi bàn tay anh đau rát, vệt máu khô lại, căng ra khó cử động. Hình như bờ vai anh đang rung lên vì khóc. Căn phòng này cũng đã từng có dấu chân của cô khi anh và cô mới quen nhau. Trời về đêm, cái lạnh thấu da, hình ảnh Nắng Hạ lại hiện lên rõ mồn một. Cô gái anh đã yêu thương, cô gái thuần khiết thật thà ấy đã đâu rồi? Tại sao lại có một Nắng Hạ khác xuất hiện trong nhà Hữu Trí chứ? Bị anh bỏ rơi ở đó, không biết cô có biết chăm sóc cho bản thân mình không nhỉ? Đêm thung lũng lạnh như thế này, cô còn ở đó hay đã đi đâu rồi? Hay là cô đã trở lại nhà Hữu Trí và đang vui vẻ cùng anh ta? Nghĩ đến đây trong đôi mắt Huy Linh lại chất chứa bao xót xa, anh cố gắng gạt hết những ý nghĩ về Nắng Hạ trong đầu mình, nhưng lạ thay, càng cố gắng đến đâu, con tim anh lại càng nhớ Nắng Hạ di diết đến thế. Anh mong đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thật để rồi sáng mai tỉnh giấc, Nắng Hạ lại đang bên cạnh anh, và mọi chuyện lại chẳng có gì cả. Ngày mai thôi trời sẽ sáng.

Tiếng người đập cửa phòng mãi không chịu thôi, Huy Linh mệt mỏi mở đôi mắt của mình ra, vết thương ở tay khiến anh đau đớn. Đã có chuyện gì xảy ra thế này? Anh bất thần và hụt hẫng đau khổ nhớ lại buổi tối ác nghiệt hôm qua. Anh đã mất Nắng Hạ, một Nắng Hạ trong trắng ngây thơ chứ đâu phải người con gái phụ bạc đêm qua nhà Hữu Trí.

Khẽ nhăn trán lại vì cảm giác khó chịu, Huy Linh lê từng bước chậm rãi bước ra mở cửa khi tiếng gọi đó mãi vẫn không dừng. Lại có chuyện gì nữa đây khi tiếng gõ cửa nghe có ve gấp gáp đến như thế?

Hương Lan đứng đó, vẻ mặt hốt hoảng:

- Cậu chủ, có chuyện xảy ra rồi. Trời ơi, thật khủng khiếp.

- Gì vậy? Huy Linh mệt mỏi, tỏ vẻ không hứng thú gì với câu chuyện Hương Lan sắp nói.

Nhận ra vết thương trên tay Huy Linh, Hương Lan hốt hoảng lo lắng, nhưng Huy Linh đã vội gạt tay đi, quát lớn khiến Hương Lan giật mình sợ hãi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô có nói nhanh không?

- Dạ...dạ...Ông bà chủ có việc gọi cậu đến phòng họp ngay ạ, có chuyện không hay xảy ra rồi.

Ánh mắt Huy Linh khó chịu ném về Hương Lan càng làm cho cô thêm luống cuống:

- Cậu ơi, người ta kéo đến trước cửa khu chính trị đông lắm, đòi gặp chị Nắng Hạ và gia đình cậu.

- Để làm gì?

- Em không rõ, nhưng em thấy Nội và ông bà chủ rất lo lắng, hình như chuyện này liên quan đến chị Nắng Hạ thì phải. Không rõ chị ấy đã đi đâu mà khi nãy em vào đã không thấy chị ấy đâu cả.

Nghe đến cái tên Nắng Hạ được Hương Lan nhắc đến một cách thân thương và quen thuộc mà Huy Linh khẽ nén tiếng thở dài. Nắng Hạ đã làm gì mà sao nhiều người kéo đến muốn gặp như thế nhỉ? Hay là chuyện có liên quan đến Hữu Trí? Chuyện Nắng Hạ đã đi theo Hữu Trí chẳng nhẽ mọi người đã biết hết rồi hay sao? Chẳng lẽ lại là như vậy. Huy Linh ngẫm nghĩ.

Anh vội đến phòng họp, có lẽ mọi người đều đã biết rõ về con người thật của Nắng Hạ, không biết mọi người sẽ ra sao đây? Chắc mọi người đều đang đau khổ và không thể chấp nhận sự thật như anh. Làm sao có thể chấp nhận sự thật phũ phàng đau đớn như thế. Nắng Hạ ơi Nắng Hạ, cô đang ở đâu về đây mà giải thích cho mọi người. Tại sao cô bỏ đi, mà cô biết đi đâu khi không có lấy một người thân thích trong đây? Trong đêm tối giá buốt, tâm trạng lại đang bị kích động, cô đã đi đâu? Đã đi đâu vậy Nắng Hạ ơi?

Người đứng chật ngoài phòng chờ, Huy Linh vội vã đi qua mà không kịp trả lời câu hỏi nào của mọi người. Chỉ có bố mẹ và nội anh trong phòng, cánh cửa khép không chó ai khác vào. Căn phòng rộng mà chỉ có 3 người ngồi trong đó, nội đang khóc vẻ đau đớn, mẹ anh thì tựa lưng vào ghế với vẻ mặt thất thần và mệt mỏi, vả mặt ai cũng tái xanh vì lo lắng.

Thấy Huy Linh tới, ai cũng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại. Bố Huy Linh vẫn cứng rắn, ông hỏi Huy Linh:

- Nắng Hạ đâu con?

Huy Linh không trả lời câu hỏi của bố anh, anh hốt hoảng đến bên nội lo lắng:

- Bố mẹ, có chuyện gì vậy?

Nội ngước mắt lên nhìn Huy Linh nghẹn ngào:

- Con ơi...

Bố Huy Linh giải thích:

- Huy Linh à, sắp tới nhà ta chắc sẽ gặp nhiều rắc rối đấy. Chuyện về xuất thân của Nắng Hạ đã không thể giữ kín được nữa, tất cả mọi người trong vương quốc này đều biết hết cả rồi, họ đến để nghe rõ sự thậ từ chúng ta.

Huy Linh tái mặt và bất ngờ. tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? Tại sao sự thật về thân thế của Nắng Hạ lại bị phát hiện? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra vào đúng lúc này mà không phải là một lúc khác? Chỉ mới tối qua thôi anh vừa mới nhận ra được con người thật của Nắng Hạ, sự ghen tuông và bực bội thất vọng như đè nặng lên tâm trí khiến anh như mất hết niềm tin vào cuộc sống, lại thêm chuyện lớn này nữa, ạnh phải làm sao đây?

Chuyện Nắng Hạ, chẳng có nhiều người biết, ngoài gia đình anh, Quốc Nam, Nắng Hạ thì làm gì còn ai khác. Loại trừ dần các khả năng thì chỉ có Nắng Hạ nói ra thân phận đó là cao nhất. Mà cô nói ra điều đó làm gì? Cô được lợi gì từ việc này?

Mẹ Huy Linh lúc này mới lên tiếng:

- Nắng Hạ đâu rồi? Khổ thân con bé, chuyện này xảy ra không biết con bé sẽ ra sao đây?

Huy Linh im lặng, anh đang nghi ngờ chính Nắng Hạ là người đã nói ra bí mật ấy, vậy mà Mẹ anh còn đang lo lắng cho cô nữa kìa. Anh biết mở lời ra nói với mọi người như thế nào đây? Mọi người ai cũng yêu thương cô nhiều đến thế, tại sao cô lại nỡ đâm kim sát muối vào lòng tất cả.??

- Huy Linh, con sao thế? Tại sao con không gọi Nắng Hạ đến đi cùng? Gọi con bé đến đây chúng ta sẽ cùng bàn bạc giải quyết chứ. Mẹ Huy Linh sốt sắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play