- Cừ nhỉ? Nắng Hạ của cậu cừ nhỉ? Quốc Nam nhấn mạnh.
- Còn nhiều chuyện nữa mà cậu không biết đâu. Nhưng Nắng Hạ đúng là một cô gái rất đặc biệt. Huy Linh hơi ngập ngừng, có vẻ như chuyện anh sắp nói với Quốc Nam rất nghiêm trọng:
- Quốc Nam này, tôi và cậu là bạn thân nên tôi nói chuyện này cho cậu nghe, cậu phải tuyệt đối giữ bí mật, nếu cho một ai khác biết thì mọi chuyện sẽ rắc rối to đấy.
Quốc Nam hơi lo lắng:
- Gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy?
- Nói thật với cậu mối quan hệ giữa tôi và Nắng Hạ không như mọi người nghĩ đâu.
Quốc Nam giật mình:
- Nghĩa là....nghĩa là 2 người không phải đang yêu nhau, là giả tạo hả? Haha. Tôi biết mà. Làm gì có cô nào có thể làm lung lay được cậu. Đến tôi còn chưa có huống chi là cậu.
Huy Linh vỗ vai Quốc Nam :
- Yên nào. Nghe đi này. Thực ra thì chỉ có mình tôi yêu Nắng Hạ thôi, còn cô ấy như thế nào thì tôi không rõ. Tôi đang cố gắng để chinh phục được trái tim của cô ấy đây. Khó quá Quốc Nam à!
Quá ngỡ ngàng trước câu thú nhận vừa rồi của Huy Linh, Quốc Nam giật mình. Anh túm lấy tay Huy Linh hỏi:
- Nhưng sao nhỏ lại đồng ý tìm hiểu cậu? Hay cô ta cũng giống như các cô gái khác, ham tiền, ham....
Huy Linh vội ngắt lời:
- Đừng có suy diễn lung tung. Nắng Hạ là người con gái đặc biệt, cậu nhớ rõ lấy.
Quốc Nam lắc đầu ra vẻ không hiểu gì, Huy Linh suy nghĩ một lát, rồi anh quyết định kể hết mọi chuyện cho Quốc Nam biết. Anh đã từng dặn Nắng Hạ không được kể lai lịch của mình cho bất cứ ai, nhưng bây giờ chính anh lại là người phá vỡ nó. Cái bí mật của Nắng Hạ ngày càng mỏng manh hơn. Liệu có một ngày nào đó cả vương quốc này sẽ biết được cái bí mật đó không? Mong rằng điều đó sẽ không xảy ra vì nếu họ biết thì việc Nắng Hạ trở về với gia đình của mình là rất khó khăn. Sẽ chẳng một ai cho phép cô đem bí mật ngàn đời của một vương quốc ra khỏi nơi này cả. Chẳng một ai đâu.
*****
Ngắm mình trước gương với bộ đồ của nhỏ Mai Thúy, Nắng Hạ khẽ mỉm cười, cô thấy mình càng ngày càng xinh ra. Cô thả mái tóc mà từ sáng tới giờ vẫn búi gọn trên đầu xuống, cô tết tóc 2 bên với 2 chiếc nơ hồng xinh xắn. Bố mẹ Mai Thúy vừa sang cô Hương bàn bạc thêm về chuyện cỗ bàn chiêu đãi Nắng Hạ và Huy Linh, tiện thể nói cho mọi người biết sáng mai 4 bọn trẻ sẽ đi chơi tới trưa mới về. Giờ này có lẽ 3 người họ đang tắm cả, chỉ có mình Nắng Hạ là rảnh rỗi thôi. Cô bước ra sân lặng ngắm những luống hoa đang mập mờ không rõ hình dạng, màu sắc bởi màn đêm. Cảm giác yên bình lạ thường.
- Bộp! Lãng mạn gớm nhỉ? Một bàn tay cứng rắn của con trai choàng qua tay cô bất ngờ khiến cô hơi chúi người về đằng trước. Chưa cần nhìn xem người đó là ai thì cô cũng đoán được đó là Huy Linh. Cô gằn giọng
- Lại thích ăn đấm hả? Có bỏ tay ra không?
Người đó giật mình rút tay lại, giật lùi. Nắng Hạ cũng vừa quay người nhìn. Cô tái mặt. Đó không phải là Huy Linh như cô đã tưởng mà đó là Quốc Nam. Sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ? Hai người nhìn nhau chằm chằm đầy ngỡ ngàng, ai cũng ngượng chín mặt, cũng may trời đêm nay không trăng nên không ai nhìn thấy rõ được màu hồng trên gò má người kia. Quốc Nam lúng túng:
- Tôi...tôi... ngỡ là nhỏ Mai Thúy. Tôi....
Nắng Hạ hiểu ra, cô nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc và mỉm cười:
- À, không sao đâu. Tại tôi đang mặc đồ của em ý mà.
Quốc Nam gãi gãi đầu ngại ngùng:
- Tôi xin lỗi, tại cô giống nhỏ ấy quá.
Rồi chẳng ai nói với ai lời nào nữa, Nắng Hạ cảm thấy không thoải mái nên toan quay gót vào trong thì bỗng Quốc Nam nói ra một câu khiến Nắng Hạ phải đứng sững người lại:
- Huy Linh...Huy Linh cậu ta yêu cô thật lòng đấy.
- ...
- Tôi nói thật, Huy Linh thực sự yêu cô.
Nắng Hạ như không tin vào mắt mình, cô không nghĩ những điều mà cô vừa nghe được lại là do Quốc Nam nói.
- Có lẽ cô không biết điều đó nhỉ?
- Sao anh lại hỏi tôi như vậy?
Quốc Nam bước lên bậc hè ngồi xuống, anh nhìn xa xăm vào trong màn đêm. Giọng anh ấm áp lạ thường:
- Tôi không ngờ mối quan hệ của 2 người lại rắc rối như thế.
Nắng Hạ cũng nhẹ nhàng bước đến ngồi cùng anh, khoảng cách giữa 2 người tương đối an toàn. Cô khẽ thở dài lo lắng:
- Liệu còn có ai biết được chuyện đó nữa hay không?
Quốc Nam cười nhẹ:
- Ồ! Không đâu. Yên tâm đi. Bí mật của Huy Linh thì cũng là bí mật của tôi mà.
- Anh nghĩ chúng tôi phải làm sao đây?
- Đó là chuyện của 2 người, 2 người phải tự giải quyết chứ.
Nắng Hạ im lặng.
Bỗng Quốc Nam lại lên tiếng:
- Theo tôi thì 2 người cứ sống tốt những tháng ngày này đi, còn gần 6 tháng nữa, chuyện sẽ ra sao thì còn phụ thuộc vào quyết định của cô.
Nắng Hạ mỉm cười, nụ cười buồn buồn:
- Nói thật cho anh nhé, đối với tôi thì gia đình là tất cả, không gì có thể đánh đổi được cho dù tôi ngày càng yêu quý nơi này hơn. Tôi đang cố gắng sống tốt những tháng ngày này cũng là để chờ đến khi tôi được trở về với gia đình của mình. Và sẽ chẳng có gì thay đổi sau 6 tháng nữa đâu.
Quốc Nam nhìn Nắng Hạ với ánh mắt sắc lạnh:
- Cô đúng là một người vô tâm, ngốc nghếch nữa.
Nắng Hạ lại mỉm cười:
- Tôi nghe Huy Linh nói thế nhiều nên quen rồi.
- Có lẽ Huy Linh nói đúng, cô là một cô gái đặc biệt.
- Gì cơ?
Rồi câu chuyện của họ bị nhỏ Mai Thúy cắt ngang. Sau đó nhỏ lại lôi Nắng Hạ vào phòng thủ thỉ chuyện gì đó. Còn lại Quốc Nam ngoài này, Huy Linh tiến tới ngồi cùng.
- Huy Linh này, tôi biết cậu yêu quý Nắng Hạ thật, nhưng tôi khuyên cậu đừng có quá lấn sâu vào chuyện tình cảm nữa. Rồi sau này sẽ chỉ mình cậu khổ thôi.
- Ý của cậu là sao?
- Có thể cậu đã tìm được một người con gái đặc biệt, một người phù hợp với mình nhưng hai người có đến được với nhau hay không mới là điều quan trọng.
Quốc Nam, Huy Linh quay sang nhắc nhở nhưng Quốc Nam không chịu dừng:
-Cậu đừng có cố lảng tránh đi sự thật ấy nữa. Cậu thừa biết những gì tôi đang nói và cậu cũng hiểu rõ mà.
- Đúng. Có thể sau này tôi sẽ là người đau khổ nhưng tôi mặc kệ, lúc đó hãy nghĩ. Còn trước mắt tôi chỉ biết tôi yêu cô ấy, và tôi sẽ luôn đối xử với cô ấy đúng với danh nghĩa là người yêu của cô ấy.
Quốc Nam khẳng định thêm cho ý kiến của mình:
- Cậu đừng mù quáng như thế nữa. Tôi khuyên chân thành đấy.
- Quốc Nam này. Có lẽ cậu chưa yêu ai bao giờ nên không thể hiểu được cái cảm giác khi yêu nó như thế nào đâu. Tôi không thể kìm nén trước cô ấy được. Dù cho quyết định sau này của cô ấy có như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu cô ấy, chỉ cần bên cạnh cô ấy là tôi thấy vui và hạnh phúc rồi. Quốc Nam thở dài:
- Nếu biết trước yêu mà nhiều đau khổ như cậu chắc tôi không dám yêu ai đâu.
Huy Linh mỉm cười nhìn bạn:
- Nhưng khi yêu ai đó, cậu sẽ cảm thấy cuộc đời có nhiều ý nghĩa hơn để ta sống đấy.
- Đúng là cậu đã thay đổi rồi Huy Linh ạ. Trước đây chúng ta luôn có cùng một quan điểm, còn bây giờ thì không. Cậu luôn có nhiều "triết lý " về tình yêu - cái mà tôi mù tịt. Cô nhóc ấy dạy cho cậu nhiều thứ quá. À, mà cậu và cô ấy quen nhau được bao lâu rồi nhỉ? - Chưa đầy tháng rưỡi.
- Chưa đầy tháng rưỡi ? Quốc Nam nhấn mạnh, anh ngạc nhiên: Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Một khoảng thời gian ngắn thế mà cậu có tình cảm sâu đậm với người ta vậy sao? Hay cậu đang lầm tưởng một điều gì đó?
- Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là sự quý mến, rung động của những người khác giới. Nhưng càng ngày tôi càng nhận rõ được tình cảm của mình hơn, tôi thật sự đã yêu cô ấy rồi, yêu cô ấy rất nhiều.
- Tôi cũng nhận thấy rõ điều đó. Quốc Nam có ý đồng tình: - Tôi cũng xin chúc mừng hai người. Cũng phải công nhận rằng hai người rất đẹp đôi. Có lẽ tôi cần phải đi tìm cho mình một nửa còn lại thôi, chứ nhìn hai người tôi thấy ghen tỵ đấy.
Huy Linh hơi ngỡ ngàng, anh không tin hẳn những gì mà Quốc Nam vừa nói:
- Cậu sao thế, cậu nói thế cho tôi khỏi buồn phải không?
Quốc Nam trầm ngâm, anh nói giọng buồn buồn:
- Tôi nói thật đấy. Tôi mới nhận ra một điều là vẫn còn có những cô gái tốt trên đời này. Ví dụ như cô nhỏ của cậu vậy. Và tôi tin rằng sẽ còn một người nào đó đang đợi tôi. Phải thừa nhận rằng càng lớn lên, nhất là dạo gần đây khi nghe tin cậu có người yêu, tôi thấy mình thực sự như đã bị cô lập. Tôi mong có người kề bên để tâm sự, mong có người để được yêu thương. Tôi thấy lạnh lẽo lắm.
Huy Linh quay sang nắm lấy vai Quốc Nam lay lay nhẹ:
- Vậy là cuối cùng cậu đã thừa nhận. Dù có thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn là những người đàn ông, phải không?
Giọng nhỏ Mai Thúy vang lên lảnh lót, phá tan đi không khí trầm lặng nơi đây:
- Nói gì mà bí mật thế? Chị Nắng Hạ sai em ra hỏi 2 anh có ăn xoài dầm do chính tay em và chị ấy làm không?
Quốc Nam lạnh lùng không thèm quay lại nhìn nhỏ, anh nói vọng lại:
- Không, chỉ có con gái là thích ăn những đồ như thế thôi.
- Này, anh đừng có suốt ngày nhận xét linh tinh về con gái như thế được không? Con gái thì thế đấy, còn anh thì sao? Chẳng giống con trai tẹo nào cả.
Nhỏ Mai Thúy có vẻ bức xúc thật với Quốc Nam.
Quốc Nam quay lại nhìn nhỏ, ánh mắt sắc lạnh, giọng anh gần như quát lên, có lẽ anh cũng đang nổi cáu với nhỏ:
- Nhóc con, vừa nói gì?
Huy Linh đứng lên đẩy nhỏ vào trong nhà không cho nhỏ cãi thêm điều gì với anh trai mình nữa, giọng anh ngọt ngào:
- Thôi nào, em vào trước đi. Hai anh sẽ vào sau, nhớ để lại phần cho các anh.
- Hứ! Xấu xa! Nhỏ lụng bụng rồi đi về phòng. Huy Linh quay lại an ủi Quốc Nam:
- Cả cậu nữa, cũng thôi cái bản mặt ấy đi nào. Bây giờ thì theo tôi vào với mấy nhỏ, có lẽ sẽ vui hơn nhiều đấy.
- Không! Cậu cứ vào đi, tôi ngồi một mình ngoài này cũng được.
- Quốc Nam! Trước mặt chúng tôi cậu đừng lạnh lùng, thờ ơ vô cảm như thế. Rồi cậu sẽ biến mình thành một người máu lạnh xa cách mọi người đấy.
Quốc Nam ngắt lời Huy Linh:
- Cậu vào đi, tôi muốn ở một mình.
Huy Linh lắc đầu buồn bã đi vào. Anh không thể hiểu nổi Quốc Nam đang nghĩ gì nữa.Rõ ràng Quốc Nam đang có rất nhiều tâm sự, những lúc như thế Quốc Nam hay một mình ngồi suy tư. Anh vẫn luôn bí ẩn và khó hiểu như vậy. Lúc nào cũng như vậy!
*********
Đêm đã về khuya, rất muộn rồi nhưng Nắng Hạ không thể nào chợp mắt được. Nhỏ Mai Thúy đã chìm sâu vào giấc ngủ với những điều tốt đẹp. Cả ngôi nhà chìm trong im lặng, mọi vật xung quanh chỉ toàn một màu đen không tiếng động nhỏ. Nắng Hạ nghe rõ ngoài hành lang có tiếng bước chân người, tiếng bước chân đi từ phòng bên cạnh, là phòng mà Huy Linh và Quốc Nam ngủ.
Muộn thế này rồi mà ai còn đi đâu thế nhỉ? Hay là Huy Linh? Chẳng lẽ anh cũng không ngủ được như cô?
Nắng Hạ tò mò, cô nhẹ nhàng bước theo tiếng bước chân người lạ vọng lại. Ngoài bậc hè của cửa phụ sau nhà, một bóng đen cao to ngồi đó im lặng suy tư. Hai tay người đó để lên gối, đầu hướng vào trong màn đêm bí ẩn nhìn xa xăm. Mới nhìn qua Nắng Hạ nghĩ bóng đen kia là Huy Linh, nhưng không phải, là Quốc Nam. Không muốn làm phiền anh, cô toan quay gót đi về phòng mình thì giọng Quốc Nam cất lên:
- Ai đấy?
Nắng Hạ giật mình. Cô đã cố gắng nhẹ nhàng đến vậy mà anh vẫn còn biết được sao? Cô tiến đến gần anh nói nhỏ, cô sợ mọi người sẽ tỉnh giấc:
- Là tôi đây. Tôi không ngủ được nên ra đây hóng gió.
- Cô không sợ đêm à?
Nắng Hạ cười nhẹ:
- Có chứ. Tôi nhát ma lắm. Nhưng vì tôi nghe thấy có tiếng bước chân ngoài hành lang nên đi theo. Tôi cứ nghĩ là Huy Linh nhưng không phải, tôi đang định quay trở lại phòng thì bị anh phát hiện mất.
- Cô ngồi đi! Quốc Nam ngồi gọn về một bên nhường chỗ cho Nắng Hạ.
Nắng Hạ hỏi:
- Sao anh lại ra đây?
- Giống cô thôi, tôi cũng không ngủ được.
- Tôi lạ nhà nên không ngủ được đã đành, còn anh...chắc anh đang có chuyện buồn đúng không?
Quốc Nam không nói gì cả, Nắng Hạ thở dài:
- Đêm nay, lại một đêm không có trăng.