Nắng Hạ vò vò tay vào nhau, rõ ràng là cô đang rất khó xử. Mấy lần cô mấp môi định nói nhưng khó quá. Sốt ruột, cô quay sang lén nhìn Huy Linh, và lần nào cũng vậy, cô đều thấy anh đang trong tư thế khoanh tay, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm vào những ngón chân đang di chuyển trên nền cỏ. Có phải cô đang mong muốn ở anh một điều gì đó chăng? “Sao hôm nay lại im lặng thế? Nói gì đi chứ?” Nắng Hạ ngại ngùng, biết làm gì nhỉ khi chính cô là người đã đề nghị Huy Linh ra đây cùng mình. Những lần trước cô đều phải để Huy Linh nhượng bộ mình, dỗ dành mãi mới chịu đi, đôi lúc lại còn dở chứng lắm chuyện, bất lịch sự đến mức ngủ quên nữa chứ.

Cuối cùng thì cô cũng phải lên tiếng trước :

- Đẹp nhỉ?

- Ừ! Huy Linh cười, vẫn cái tư thế ấy mà không ngước lên nhìn.

- Anh tìm đâu ra mà nhiều hoa trồng đến thế này?

- Thiếu gì. Trong đây có sẵn mà.

Nắng Hạ ngồi xuống :

- Nói dối.

- Thật mà. Huy Linh cũng ngồi xuống cạnh nhưng không gần Nắng Hạ cho lắm. Nắng Hạ nhận ra điều đó, cô mỉm cười, nụ cười thoáng qua nhanh chóng.

- Tôi chỉ cần chuyển những cây hoa đó từ trong các bụi cây ra thôi mà.

- Vất vả đấy chứ? Anh đâu cần phải thế?

- Sao lại không cần chứ? Ai lại nỡ để một loài hoa đẹp như vậy phải sống núp dưới bóng của đồng loại bao giờ.

- Đẹp? Nắng Hạ nhấn mạnh và có chút ngạc nhiên : - Tôi nhớ không nhầm thì đã có lần anh chê nó.

- Trước đây khác chứ. Thời gian trồng chúng tôi mới nhận ra được nhiều điều. Đúng là nó đẹp thật! Nhìn qua thì rõ ràng nó rất yếu ớt, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi cũng đã đủ để cho nó phải chao nghiêng. Những cánh hoa có vẻ mềm mại nhưng lại rất đanh, cứng cỏi và lúc nào cũng căng trào sức sống, nó vẫn luôn đâm thẳng lên và hướng tới mặt trời.

- Anh học được cái triết lí đó từ đâu vậy?

- Từ em! Huy Linh nói không cần suy nghĩ : - Em có nhớ cũng với những bông hoa kia, em đã từng nói gì không?

- Nhớ.

- Và tôi cũng đã nói nó giống em, khi nãy tất cả những gì tôi nói về chúng cũng giống em y chang. Giá mà là con người thì chắc phải là một cô em song sinh với Nắng Hạ đấy.

Nắng Hạ quay mặt đi : - Anh ví von hay nhỉ?

Có lẽ Nắng Hạ đang tránh không cho Huy Linh thấy được sự ngại ngùng của mình, nhưng sau nụ cười hiền dịu, Huy Linh quay sang Nắng Hạ, bắt gặp được gò má đang đỏ hồng lên đáng yêu của cô. Hóa ra trước mặt anh cô cũng biết e thẹn. Trước đó, thiếu gì những lần tương tự nhưng cô đâu có như thế này, trái lại, cô còn hay lém lỉnh cười lớn, trêu đùa lại và rất tự nhiên nói đáp trả nữa. Ừ! Phải rồi! Làm sao cô có thể làm được những chuyện đó khi mà hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều. Từng lời Huy Linh nói đều có biết bao ẩn ý bên trong, còn cô cứ phải giả bộ như không biết gì và làm thinh. Lại là im lặng. Ngoài chuyện những bông hoa ra thì hai người biết nói chuyện gì tiếp theo đây?

- Có phải tôi làm cho Nắng Hạ thấy khó chịu không? Huy Linh bỗng quay sang, giọng anh đượm buồn.

- Không có gì. Nắng Hạ có chút bối rối.

- Ừ! Nắng Hạ chỉ không thấy thoải mái thôi chứ gì? Dấu tôi!

Nắng Hạ đâm luống cuống, cô im lặng không nói, mà im lặng có nghĩ là đồng ý. Cô không biết nói như thế nào cả, thêm nữa điều Huy Linh vừa nói cũng đúng. Đến đây thôi, đôi má của Nắng Hạ càng thêm ửng hồng, nhìn thật đáng yêu và ngây thơ.

Huy Linh chợt đứng lên :

- Tôi về đây. Vừa nói, Huy Linh vừa quay người toan trở vào trong.

- Sao thế? Nắng Hạ ngước nhìn Huy Linh.

- Không sao cả. Chỉ vì tôi không muốn em thêm khó xử nữa.

- Tôi...tôi...Nắng Hạ lắp bắp muốn nói gì nhưng không thành câu.

- Tôi vào đây. Huy Linh quay người nheo mắt cười với Nắng Hạ, cho đến bây giờ, cô mới nhận ra được Huy Linh có đôi mắt rất đẹp. Cô thấy rõ được trong ánh mắt vừa rồi, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến, đầy yêu thượng và đượm buồn.

- Không! Không phải thế! Nắng Hạ buột miệng nói nhanh làm Huy Linh sững người lại. Con tim anh đập liên hồi. Anh dừng lại, cùng lúc Nắng Hạ đứng lên, hai người họ đối diện nhau, gió thổi mạnh như muốn cuốn theo hai người tan vào không trung. Nắng Hạ hơi lung túng :

- Ý tôi là...ý là...

Huy Linh vẫn yên lặng, nhìn cô không rời.

- Tôi muốn ngồi ngoài này nhưng nếu chỉ có một mình trơ trọi với khung cảnh rộng lớn này, tôi sợ mình sẽ lại suy nghĩ vẩn vơ. Tôi sợ lắm!

Huy Linh hiểu ý Nắng Hạ, cô muốn anh ngồi cùng nói chuyện để giết thời gian, quên đi sự trống trải cô đơn cho dù có chút gượng ép, gò bó. Đáng lẽ ra anh phải vui lên vì điều đó nhưng anh lại trở nên trầm lặng và buồn bã hơn :

- Nhưng tôi sợ, tôi sợ lắm nếu còn ngồi cùng em thế này, tôi sẽ không giữ được bình tĩnh, sẽ lại ôm em vào trong lòng như bữa nọ. Rồi em sẽ lại khóc, sẽ lại run lên vì sợ hãi. Tôi không muốn điều đó tái diễn thêm lần nữa.

Nắng Hạ như chết lặng người nhìn Huy Linh đang chậm rãi bước những bước nặng nề về phòng. Bỗng nhiên cô gọi to, tiếng gọi như xé tan không khí, tiếng gọi át đi cả dòng chảy riết của gió :

- Huy Linh!!!

Huy Linh giật mình.

Thịch...thịch...thịch...Tiếng đập nơi trái tim anh dồn dập, anh quay lại về phía Nắng Hạ, tuy biết khó có thể xảy ra chuyện ấy nhưng quả thật trong những tích tắc nhỏ bé vừa rồi, trong anh thoáng qua một vài lóe sáng của những tia hi vọng yếu ớt. Có phải chăng Nắng Hạ sắp nói ra một điều gì đó, một điều gì đó vô cùng quan trọng? - Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi Huy Linh! Xin lỗi...

Nắng Hạ cúi mặt, tự nhiên cô thấy nghẹn lại muốn khóc. Thật buồn cười! Chuyện chẳng có gì vậy mà cô cũng chực khóc. Cô mạnh mẽ? Đúng! Nhưng không phải vì vậy mà cô không được khóc. Cô đang ở cái tuổi mới lớn, thich tung tăng bay nhảy, thích mộng mơ về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, cô nhạy cảm thế cũng là chuyện bình thường thôi mà. Huy Linh cười mỉm, một nụ cười hiền dịu, ánh mắt anh nhìn cô như có ngàn lời muốn nói :

- Sao lại phải xin lỗi chứ? Nắng Hạ có gì sai đâu. Thôi tôi về nhé!

Và Huy Linh cất bước đi thật nhanh như đang trốn tránh điều gì đó. Nắng Hạ cứ ngây người đứng như vậy, nhìn Huy Linh đang khổ sở vì mình như thế mà cô lại không thể nào làm gì được cho anh. Và đến khi bóng Huy Linh đã khuất hẳn, cô mới trở về thực tại. Cô nghe rõ được từng chuyển động của gió, gió thổi không quá mạnh nhưng sao bên tai mình cô nghe thấy nó như đang gầm rú, đang rít lên mạnh mẽ liên hồi. Nắng Hạ quay cuồng, xung quanh cô là những miền xanh trải dài vô tận như đang muốn xoáy cô vào để nhấn chìm, nhấn chìm cô mãi mãi.

Cô khuỵu xuống, nước mắt cô vụng về rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống trên nền cỏ xanh.

Cô sợ hãi.

Cô buồn, một nỗi buồn ghê gớm.

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô khẽ gọi tên mẹ, cô đang cầu cứu mẹ mình – người mà trước đây luôn là điểm tựa, là nơi cô trút bỏ một phần tâm sự của tuổi mới lớn. Cô phải làm sao đây? Cô phải làm sao bây giờ?

Hu...hu...cô khóc bật thành tiếng vội vã và tâm trí cô thì rối bời.

Cô nức nở, cô nhớ về một Nắng Hạ ngày xưa - một Nắng Hạ trong sáng, sống hết mình, tự do và thoải mái.

Cô nhớ!

Nhớ những khi cô cùng lũ bạn hì hụi trong phòng ăn quà, khi thì kẹo bánh, khi thì xoài dầm, lúc nào có dư dả hơn thì kéo nhau ra quán ăn chè.

Nhớ cả những khi cô cùng gia đình quây quần bên mâm cơm mẹ nấu. Ôi! Hạnh phúc quá! Hạnh phúc vì có một gia đình luôn bên cạnh che chở yêu thương. Hạnh phúc vì những điều bình dị trong cuộc sống thường nhật mọi người đã dành cho nhau. Bố cô luôn ân cần và rất tâm lý với cô. Sau mỗi bữa cơm, không khi nào ông quên hỏi cô chuyện bài vở, chuyện vui buồn trên lớp, ở nhà như thế nào. Cô nhớ cả những lúc rụt rè, sợ sệt trước bố khi bị điểm kém, khi mắc phải một lỗi lầm nào đó...

Cuộc sống thường nhật của cô diễn ra sứ tuần tự như thế, nhẹ nhàng theo năm tháng trôi đi mà cô đã vô tình đánh mất. Cô cảm thấy ân hận vì đã có rất nhiều lần cô phàn nàn với con bạn thân mình rằng cuộc sống thật nhàm chán, lúc nào mọi việc cũng xảy ra theo đúng môt trình tự như một cái máy. Rồi cả cái cảnh ngày nào cũng phải lóc xóc đạp xe đến trường, rồi lại lóc xóc đạp xe trở về nhà, tối lại lục tục ngồi vào bàn học, rồi trước mỗi lần có bài kiểm tra nào, cô lại lo lắng thức trắng đêm để ôn bài...Hơn chục năm trời cô đã sống bên mái ấm hạnh phúc gia đình, sống bên cạnh những người bạn tốt chân thành thế mà đến tận cho đến bây giờ cô mới nhận rõ được giá trị của nó. Nỗi nhớ nhà chiếm trọn lấy Nắng Hạ như sợi dây cứ mãi xiết chặt tâm hồn người con gái yếu đuối. Cô gần như chết lặng trong nỗi đau khi không có một ai thân thích bên cạnh. Cô nhớ cái Lan – con bạn bồ ruột của cô. Có những chuyện không thể tâm sự cùng mẹ, cô và nó lại thủ thỉ riêng với nhau. Những chuyện buồn vui, những cảm xúc đầu đời cô đều có cô bạn bên cạnh chia sẻ, góp ý.

Vậy mà giờ đây, khi nhìn lại với thực tại, chỉ có mình cô trơ trọi, không một người thân, không môt ai quen biết. Đó thôi cũng đã là quá đủ để gây nên vết thương lòng cho cô. Thế mà cô còn phải đối mặt với một chuyện rất đỗi riêng tư, một chuyện vượt lên quá những cảm xúc non trẻ, thơ dại của một học sinh mới lớn. Chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện đó, có chăng thì cũng chỉ là những rung động của tuổi học trò, những rung động thoáng qua như cơn gió chợt đến rồi chợt đi. Cô đang phải đối mặt với một người thực sự trưởng thành, Huy Linh hơn cô đến 4 tuổi, chuyện bất ngờ xảy ra trong khi cô chưa một lầm chuẩn bị tâm lí, chưa một lần cô nghĩ đến thử hỏi làm sao cô không run sợ, không lung túng chứ. Trong những tích tắc vừa qua, cô càng trở nên sợ hãi và bối rối hơn nhiều khi cảm nhận được Huy Linh thực sự quan tâm đến mình. Và nếu như đúng như những gì mà Huy Linh đã nói rằng có tình cảm với cô thật thì làm sao anh có thể để cô dễ dàng trở về gia đình mình, để người mà anh quý mến rời xa anh mãi mãi được. Chỉ cần anh gật đầu đồng ý thôi thì cô sẽ phải chôn chân lại ở đây cho dù cô có không muốn.

Ngước mắt lên nhìn bầu trời cao, nhìn đỉnh núi bị mây che mờ, cô ước mình có đôi cánh để có thế bay vút lên đó, không còn liên quan gì đến nơi này, không còn phải bận tâm lo sợ về những chuyện không đâu nơi đây nữa. Đôi mắt cô nhòe đi, những giọt nước mắt vẫn rơi mãi không thôi.

Nghĩ đến buổi đi chơi cuối năm học vừa rồi, cô thấy ân hận. Giá mà cô không đi cùng mọi người thì giờ cô đâu có thế này. Nhưng muộn mất rồi, đã quá muộn để cho cô được lựa chọn. thời gian làm sao có thể quay trở lại được đây? - Huy Linh thật tốt. Cảm ơn Huy Linh! Cảm ơn Huy Linh nhé!

Huy Linh hơi chột dạ, hôm nay Nắng Hạ nhắc tên anh nhiều lần quá, cảm giác thật thân thiết, gần gũi.

Đôi bàn tay Nắng Hạ run lên lạnh toát. Huy Linh biết, và anh cũng vậy, anh cũng run lắm. Lần đầu tiên được Nắng Hạ đáp trả bằng một sự yêu thương có chút rụt rè, và anh cũng hiểu được sự yêu thương anh đang có này là để trả ơn mình. Nhưng anh mặc kệ, anh vẫn cảm nhận được hạnh phúc đang lan tỏa khắp thân thể mình. Mặc kệ cho tất cả, anh quay người lại ôm chặt Nắng hạ vào lòng, anh cúi xuống áp mặt vào bộ tóc mềm mại có mùi thơm quen thuộc của Nắng Hạ :

- Em hãy để cho tôi ôm em lần này thôi nhé, chỉ như thế cũng là đủ rồi. Em cứ yên tâm mà đi, không phải lo lắng cho tôi đâu, tôi sẽ không sao mà.

Nắng Hạ gật đầu, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Huy Linh. Lúc này đây, bỗng dưng cô lại không muốn xa nơi này, cũng không muốn xa Huy Linh, giá như có thể lựa chọn được cả hai thì tốt biết mấy. Nhưng cô biết, đó mãi chỉ là một điều mà không bao giờ cô có được.

- Nắng Hạ nhỏ bé quá, tôi sợ ôm chặt em nữa sẽ làm em tan biến mất. Nắng Hạ nhớ nhé, Huy Linh yêu Nắng Hạ, rất yêu Nắng Hạ. Tôi yêu em nhiều lắm Nắng Hạ à. Em đừng quên điều đó nhé?

Nắng Hạ khóc ngon lành. Những tình cảm mà Huy Linh giành cho cô quá cao thượng, cô thấy lòng mình đau nhói. Cho dù không thể đáp lại tình cảm của Huy Linh nhưng Nắng Hạ biết, sau này, hình ảnh Huy Linh cũng sẽ theo cô đến suốt cộc đời này. Cái tên Huy Linh cô cũng sẽ ghi nhớ vào sâu trong trái tim mình. Mãi mãi...

- Rồi mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà. Mình đi nào kẻo muộn mất. Lại làm em khóc mất rồi. Huy Linh đưa tay lau giọt nước mắt trên má cho Nắng Hạ, anh cố gắng cười cho Nắng Hạ thêm an tâm.

Huy Linh cất bước đi trước, anh buồn lắm. Nắng Hạ biết để nói ra được những lời để an ủi Nắng Hạ vừa rồi, anh đã phải kìm nén nỗi đau khổ của mình như thế nào. Cô lặng lẽ theo sau Huy Linh, một nỗi buồn ghê gớm. Nỗi buồn của chia ly!

Cánh cửa đã hé mở, Huy Linh dừng lại chờ Nắng Hạ. Nhìn sắc mặt đang lo lắng của cô, anh biết cô đang trong một tâm trạng như thế nào. Anh khẽ đưa tay ra nắm lấy bàn tay Nắng Hạ :

- Đừng sợ gì nhé, tôi luôn ở cạnh bên em đây. Hãy cứ thoải mái và tự nhiên như mọi ngày nhé. Tay em lạnh toát này.

Bàn tay Huy Linh lúc này sao ấm áp lạ thường, nó không phải là đôi bàn tay lạnh tối qua đã nắm lấy bàn tay cô trong tuyệt vọng của đau buồn. Nắng Hạ khẽ mỉm cười và gật đầu nhìn Huy Linh.

Huy Linh cho tay vào túi và nhắc nhở lại Nắng Hạ :

- Em nhớ kĩ những lời tôi đã nói đấy. Đi cạnh tôi nhé. Ưhm...Giá mà được nắm tay em đi có phải sẽ hạnh phúc không, nhưng tôi sợ mọi người nhìn thấy như thế, tôi lại lắc đầu không đồng ý chọn em, mọi người sẽ nghi ngờ mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play