Chương 9: Chờ một ngày anh trở lại tìm em!
Trời chưa vào đông nhưng Hiên đã thấy buốt lạnh không chỉ ở cõi lòng! Có bao con đường cuối cùng anh và cô lại về nơi bắt đầu để cùng nhau đối mặt với đau thương. Bến Hàn Quốc vắng lặng, sương Tây Hồ buông dần, những ánh đèn phía xa hắt lại không thể xoá tan nền trời sẫm tối. Bằng thứ âm thanh quen thuộc của con sóng đập vào bờ, cô thấy những mảnh vỡ trong tim mình cũng đang tan ra theo từng nhịp đập...
Đốm lửa trên đầu ngón tay chập chờn, anh hít một hơi thật sâu để chất nicotine làm tê liệt nỗi đau đớn trong từng sợi dây thần kinh trên người anh. Trầm giọng, cuối cùng Hải Minh cũng lên tiếng:
“ Em thật sự mong anh sẽ có ngày ngồi tù sao?”
Đưa chân bước về phía dãy lan can giá lạnh, Hiên ngồi xuống. Đưa mắt nhìn về những con thuyền đánh cá đang ở rất xa, những khoảng không nâu trầm của màu sen úa. Vẫn dịu dàng như thuở ban đầu, cô nói:
“ Phụ nữ luôn rất ngây thơ, luôn nghĩ rằng cố gắng đôi chút là có thể thích hợp được với mọi hoàn cảnh. Nhưng có một vài thứ dù cố gắng thế nào cũng không thể vừa vặn với mình.
Em luôn nghĩ mình đã cố gắng trong cuộc hôn nhân của chúng ta nhưng thực ra em chẳng hề làm được điều gì cả! Ngay cả việc sinh cho anh một đứa con, em cũng không thể nên em không có quyền hận anh dù hận anh là điều em muốn, rất muốn.
Nếu em nói không biết gì về những việc liên quan đến anh là em nói dối nhưng nếu nói em quan tâm thì xin lỗi....Em không đủ sức để quan tâm được nhiều như vậy! Phức tạp với em đã có thừa và việc rời bỏ những gì liên quan đến anh là điều cần thiết em cần làm được. Vậy nên mong hay không việc anh ngồi tù? Anh nghĩ xem, em nên mong hay là không?”
Tiếp tục châm cho mình một điếu thuốc khác, có biết bao sự ân hận trong anh nhưng biết rằng quá muộn. Đi một vòng mới hay họ đã thật sự lạc mất nhau. Dù hôm nay đứng tại thời điểm gắn bó của hai người nhưng họ đã không còn là đôi tình nhân tay trong tay như nhiều năm về trước. Đôi mắt khô khốc cố gắng ngước tìm một ánh sao xa xôi, hít một hơi thật sâu, Hải Minh nói bằng âm mũi nghèn nghẹt:
“ Thật- xin- lỗi -em!”
Anh không hề hay biết rằng, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có giọt nước mắt câm lặng rơi xuống. Giọt nước mắt tiếc thương cho một khoảng thời gian ngọt ngào, say đắm của hai người. Tiếc thương cho cô_một Gia Hiên khờ dại! Nhưng nếu được làm lại cô vẫn yêu anh, vẫn đồng ý lấy anh mà không thể làm khác được. Người ta không nên sống mãi với những gì đã trôi qua nhất là khi những ngày tháng trôi về phía cũ ấy khiến người ta đau quặn thắt! Mỉm cười với cái bóng trước mặt cũng là cười cho một người đang ở rất gần cô. Gia Hiên khẽ nói:
“ Cảm ơn anh vì đã để em ở lại bên mình lâu đến vậy. Không cần phải xin lỗi em đâu, sống tốt với hiện tại là được rồi! Hết yêu đơn giản là hết yêu!”

Cay đắng trước những gì cô nói! Những gì định nói ra lại được người đàn ông ấy nuốt vào trong lòng. Anh chưa bao giờ hết yêu cô chỉ là vô tình anh đã đánh mất bản thân mình trong một chuyến đi công tác. Chỉ là vô tình anh đã  không còn một sự lựa chọn nào khác khi đứng trước sức ép của gia đình và cô gái kia_người mà giờ đây anh gọi là vợ. Chỉ là vô tình anh đã để mất cô, người con gái một thời ngay chính bến Hàn này đã cùng anh nguyện một đời thương yêu. Một đời là bao lâu? Có giọt nước mắt rơi xuống. Sự hối hận muộn màng. Anh chưa bao giờ muốn mất cô chỉ là vô tình anh đã đẩy cô rời xa anh mãi mãi....!!! Họ cùng im lặng, trong sương đêm buông giá lạnh Gia Hiên nghe thấy trái tim mình đang thổn thức về những ngày tháng cũ. Còn Hải Minh chỉ biết ngắm nhìn cô từ phía sau và nhớ những nụ cười rạng rỡ của cô nhiều năm trước. Cuối cùng, cô đứng dậy và nhìn anh bình thản:
“ Về được rồi chứ? Xin lỗi, việc của anh em không thể giúp được gì. Hãy tự lo liệu!”
Dập đầu thuốc, anh mở cửa xe. Họ sẽ rời xa nhau như một bản nhạc không lời, đoạn kết lúc nào cũng thật bi thương trong từng nốt nhấn. 
...........................................
Gia Hiên nhìn rất rõ Yesterday còn sáng đèn. Cô yêu cầu Hải Minh dừng xe rồi bước nhanh về phía ấy! Chiếc bàn cô hay ngồi vắng lặng. Cô nhân viên thấy cô liền bước tới:
“ Chị có phải đã có hẹn ở đây tối nay không ạ?”
Đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô nhân viên trẻ tuổi trước mặt, Gia Hiên khẽ gật đầu. Lịch sự, cô ấy nói:
“ Vậy chị chờ em một lát!”
Ngạc nhiên trước món quà trước mặt, Gia Hiên im lặng nghe những gì cô gái kia lên tiếng:
“ Anh ấy đã chờ chị hai tiếng đồng hồ. Vừa đi được một lúc thì chị tới. Em hy vọng hai người sẽ sớm gặp lại! Anh ấy nói ngày mai phải rời xa thành phố này nên gửi tặng chị món quà làm kỷ niệm.”
Ngừng một lúc, cô lại tiếp tục:

“ Thực ra lúc anh ấy đến em đã thấy anh ấy mang theo một bó hoa thiên điểu rất đẹp! Nhưng sau đó anh ấy đã gửi tặng bó hoa cho một cô lớn tuổi ở bàn bên cạnh. Một người như vậy thật khó tìm. Em vẫn cứ nghĩ người đàn ông như thế chỉ tồn tại trong tiểu thuyết!”
Gia Hiên cúi đầu cảm ơn cô gái trẻ rồi mang theo món quà được gói cẩn thận bằng giấy bọc màu xanh. Màu xanh, màu của hy vọng! Lá thư anh gửi lại cho cô cũng là màu xanh như vậy...
Trong căn nhà tĩnh lặng, cô ôm Mi Mi vào lòng rồi chậm rãi đọc từng câu chữ. Những nét bút quen thuộc được viết bằng thứ mực xanh loang loảng lần lượt hiện ra:
“ Gửi em, váy xanh!
Khi em đọc được những dòng chữ này có thể anh đã không còn được cùng em hít chung một bầu không khí của Hà Nội ngày cuối thu. Nhưng anh tin bằng mọi con đường ta sẽ sớm gặp lại nhau trong một ngày đông không lạnh!
Lần đầu tiên khi bước vào Yesterday, anh đã chọn chiếc bàn mà mình hay ngồi. Cafe một mình, vùng vẫy một mình và lắng nghe cuộc sống ngoài kia đang trôi đi vội vã...Anh thật sự chỉ có một mình! Song điều đấy chưa bao giờ đồng nghĩa với cô đơn. Anh vui với hiện tại và sống cho những điều tuyệt diệu của cuộc sống này mang tới.
Hẳn em không biết anh là ai và anh cũng vậy, nhưng khi lật mở từng câu chữ của em.....anh không hiểu sao thấy một cảm xúc rất lạ. Chưa bao giờ anh là người dễ sẻ chia, càng không phải người thích làm quen này nọ với những người lạ mặt...anh không phải người đàn ông như thế! Nhưng em đã khiến anh làm trái những nguyên tắc sẵn có của mình. Anh thật sự mong được mỗi bình minh lắng nghe em tâm sự. Chỉ đơn giản như vậy thôi! Và rồi, không thể kìm lòng, anh đã đặt bút viết. Có phải, khi đặt bút viết lên những trang nhật ký ấy, em thấy lòng rất đau? Nếu cảm giác của anh là thật thì xin em hãy để anh được cùng em làm vơi đi nỗi đau ấy mang lại. Đừng tự làm mình đau nữa nhé em! 
Em là một cô gái có tâm hồn rất tinh tế. Trong mường tượng của anh, em rất đẹp nhưng nếu em cười hẳn em sẽ quyến rũ vô cùng. Vì bản thân mình, hãy cười mỗi ngày em nhé!
Anh không biết trong cảm nhận của em như thế nào và cũng không biết lý do gì mà hôm nay em không xuất hiện...nhưng đối với anh em mãi là một bí ẩn không lời đáp cũng như chính bức tranh Praha gửi tặng em! Cuộc sống của một kiến trúc sư trong mắt nhiều người có thể coi là vô vị, anh không phủ nhận! Nhưng bằng những nét vẽ thật nhất của mình, tặng em giấc mơ cổ tích của cuộc đời anh.
Em như thành phố Praha xinh đẹp. Có lẽ chỉ có thể để ngắm nhìn chứ mãi mãi không tài nào chạm tới. Những giấc mơ cổ tích một thời của anh đã được đặt tại nơi đó. Mong rằng em sẽ thích. 
Rất vui vì được quen em. “Mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên phận cả đời gắn bó.” Hy vọng em cũng tin vào điều đó như anh!

Nick.”
Mỉm cười gấp lại lá thư rồi cô cất cẩn thận vào ngăn tủ. Những lớp giấy gói được bóc ra, trên tay Hiên là bức tranh sơn dầu, từng đường vẽ sắc nét....Những ngón tay cô lướt nhanh qua từng hình ảnh được thu nhỏ. Những cánh chim trời sải cánh bay, những toà tháp cổ tích của Praha tuyệt diệu. Cây cầu Charles hờ hững bắc qua dòng sông Valtava thơ mộng nổi bật trong ráng chiều. Cô còn thấy ánh hoàng hôn tím nhạt phủ lên bước chân của những đôi tình nhân tay trong tay. Gia Hiên như nghe đâu đó tiếng gáy của hai con gà đang thò đầu từ chiếc đồng hồ Orloj. Phải chăng sự xuất hiện của mười hai vị tông đồ đang thấp thoáng đâu đây? Phía xa xa là toà thánh Vitus..Từng nét vẽ của anh đã thật sự đưa cô bước chân đến thành phố tình yêu ấy! Một bức vẽ mang đến cho con người ta cảm nhận về những ngày tháng êm đềm, bình yên và ấm áp! Bất giác trái tim cô loạn nhịp trước dòng suy nghĩ về người đàn ông lạ mặt kia! Bất giác....cô hiểu mình đã nợ anh một ân tình.
.....................................

Gấp quyển sách đang đọc dở, Hoàng đón chiếc khăn bông từ tay Tiểu Nguyễn. Cẩn thận, anh lau từng ngọn tóc cho cô. Không hiểu cô đang nghĩ gì, đôi mày thanh tú thỉnh thoảng khẽ nhăn lại. Hoàng khàn giọng lên tiếng trước:
“ Cuối tuần, chúng ta nên về nhà nói chuyện với bố mẹ. Trốn tránh mãi không phải là cách tốt. Hơn nữa chúng ta cũng cần phải chuẩn bị cho tiệc cưới.”
Tiểu Nguyễn khẽ đáp lời anh:
“ Tiệc cưới để sau đi. Dù sao cũng là cuối năm, cả hai chúng ta đều bận. Em muốn để sang năm mới, vào sinh nhật con rồi làm một thể. Được chứ?”
“ Vậy nghe lời em.”
Suy nghĩ một lát, Tiểu Nguyễn hỏi anh:
“ Anh này. Anh có thấy em Hiên đó rất được không?”
Hoàng thoáng ngạc nhiên, nhưng anh trả lời cô không giấu diếm:
“ Ừ. Anh thấy cô ấy rất hoà nhã và rất được.”
“ Em cũng thấy vậy. Nhưng thật tiếc, cô ấy không thể có con! Mà sao anh lại quen cô ấy thế? Không phải vì mấy năm trước ly hôn nên biết chứ?”

Ôm cô vào lòng anh cười:
“ Không. Cô ấy là hàng xóm nhà Văn. Có vẻ quan hệ khá tốt, còn thực hư thế nào anh cũng chẳng bao giờ hỏi. Đúng là....cuộc đời! Vậy thì cô gái ấy thật bất hạnh.”
“ Cô ấy có chồng rồi mà! Lần trước em đã hỏi qua những phương pháp điều trị mới nhất nhưng không có cách nào khác. Cô ấy chắc chỉ có thể nhận con nuôi! Mong là người chồng sẽ hiểu và thông cảm! Nhưng đàn ông.....chẳng ai biết được.”
“ Không phải ai cũng như chồng em đúng không?”
Tiểu Nguyễn khúc khích cười, cô trêu anh:
“ Anh đang định nói đến chồng nào thế? Em có những hẳn hai ông chồng...”
Hít hà mùi thơm trên tóc cô, anh xiết cô vào lòng và âu yếm:
“ Em còn dám gọi Phillip là chồng nữa xem! Anh bắn tên lửa cho anh ta hết đường về quê ăn tết!”
...................................................
Phillip kéo chiếc vali bước đi giữa sân bay Nội Bài. Hà Nội, hẹn gặp lại vào giáng sinh! Đưa mắt nhìn dòng người qua lại, anh thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông đó mặc một chiếc áo tím, quần tây thẫm mầu đang đứng xếp hàng trong khu vực soát vé....
Thái Văn bước lên máy bay, anh dự định sẽ đi Mỹ hai tuần. Một phần vì công việc nhưng phần chính anh muốn giải quyết dứt điểm một số việc còn bên đó! Cuốn tạp chí lật qua lật lại, ánh mắt anh khẽ dừng lại trước hình ảnh của một cô người mẫu có vẻ rất nổi tiếng. Điều làm anh quan tâm không phải cô gái ấy mà là chiếc váy Chanel màu xanh dương trên người cô ta. Perfect! Anh muốn chiếc váy này, nói đúng ra là anh đang tưởng tượng cô gái bí ẩn kia khi mặc chiếc váy xanh ấy liệu sẽ thế nào? Khoé môi khẽ cười đầy ngọt ngào, thầm nhủ: chờ nhé, anh sẽ lại tìm em!
( Còn tiếp.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play