Chương 17: Tâm Hiếu.
Người phụ nữ mà Hải Minh tưởng chừng cô không thể nào sống thiếu anh trong cuộc đời cô không ngờ... lại rất sẵn sàng để có thể sống không có anh trong cuộc đời của cô ấy.Và điều đó thật là một điều đáng tiếc thay! Hải Minh tự mỉm cười cay đắng cho suy nghĩ của mình rồi tiếp tục đặt đầu óc vào màn hình laptop anh đang đặt trên chân....Trời đã bắt đầu sáng ngoài ô cửa sổ, anh đã làm việc cả đêm hôm qua sau khi rời khỏi bệnh viện đến bây giờ. Vươn vai một cái thật dài, anh đặt chiếc laptop xuống giường rồi đứng lên đi thẳng vào nhà bếp. Chứng mất ngủ kinh niên từ những ngày sau khi chia tay Gia Hiên có vẻ càng lúc càng tệ hơn. Rót sữa vào ly, anh mang về phòng ngủ đặt đầu giường cho Oanh. Trầm giọng, anh nói với cô:
“ Có cần đến viện kiểm tra lại không?”
Cô lắc đầu nhìn anh và dịu dàng:
“ Con đâu rồi? Em phải cho con ăn!”
Anh đỡ cô dậy rồi đưa ly sữa ấm đặt vào tay Oanh:
“ Em cứ nằm đi. Con vẫn còn ngủ, lát anh bảo mẹ cho con ăn sữa ngoài cũng được.”
Oanh ôm ly sữa để tìm chút hơi ấm mong manh, đêm qua Minh không ngủ, cô biết! Và ngay chính cô sau ca cấp cứu cũng không thể nào ngủ nổi. Khẽ nói, cô đưa mắt nhìn về phía anh:
“ Anh cảm thấy hối hận phải không?”
Hải Minh đưa tay ra nhẹ nhàng véo má cô và mỉm cười:
“ Em nói gì vậy. Đừng bao giờ nói những điều kiểu như thế nữa! Nghỉ ngơi cho tốt rồi nhớ sang với con. Anh phải đi làm rồi. Trước đây anh không tin nhưng giờ thì anh thật sự tin vào duyên phận!”
Cả buổi sáng Hải Minh giam mình trong phòng làm việc, lấy tay nới lỏng chiếc cà vạt màu cafe. Hà Nội đang đón đợt rét đậm nhưng Hải Minh không hề cảm thấy cái lạnh bên mình. Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Bủa vây anh là câu hỏi của người vợ trẻ sáng nay: “ Anh cảm thấy hối hận phải không?”
Cười khẩy đầy chua xót. Hối hận ư? Anh không biết! Không phải vì câu hỏi quá khó đến mức anh không tài nào quyết định nổi mà là nếu biết đáp án liệu có thể làm gì? Anh vẫn bình yên sau những sóng gió trong công việc, anh có một người vợ trẻ xinh đẹp và một đứa con trai bụ bẫm...nhưng anh đã đánh mất đi người phụ nữ đã cùng anh bước đi trên đường đời tám năm qua. Anh còn yêu cô, nhưng tình yêu anh mang đến cho cô chỉ là dối trá....niềm tin của cô đặt vào cuộc hôn nhân, đặt vào anh trong tám năm qua hoàn toàn vỡ nát. Hạnh phúc chưa bao giờ là điều dễ dàng. Rõ ràng một điều phải thừa nhận, chúng ta chỉ giấu được ký ức vào một nơi nào đó, chứ mãi mãi cố gắng vẫn không thể nào quên được nó. Mãi mãi anh không thể quên được người vợ cũ ấy. Đúng vậy, anh không thể quên được Gia Hiên!
............................................
Gia Hiên cột cao búi tóc đen dài của mình, cô không trang điểm, chỉ đơn giản phớt nhẹ lớp kem dưỡng và vận một chiếc váy chữ A màu đỏ. Và dĩ nhiên có cả một đôi giầy đỏ mà đã rất lâu rồi bị cô lãng quên! Một buổi tối ngày giữa tuần trở thành một buổi tối đặc biệt khi có lịch hẹn hò.
Tâm Hiếu ngồi đối diện cô, anh dùng những ngón tay phải xoay tròn tách capuchino vẫn còn nóng trên bàn. Vẫn giữ nguyên ánh nhìn chăm chú vào tách cafe từ lúc ngồi xuống, anh trầm giọng:
“ Hôm nay em rất đẹp! Mà thực ra, hai lần gặp em thì cả hai lần em đã để lại cho anh những ấn tượng hoàn toàn khác nhau.”
Ánh mắt Hiên bỗng sáng lên, cô chăm chú nghe anh nói tiếp. Hơi thở của anh thoảng hương cafe đăng đắng, anh không hề nhìn cô mà chỉ chăm chú vào tách cafe vừa uống dở. Anh tiếp tục:
“ Lần đầu gặp em, để lại trong anh là ấn tượng về một cô em gái tuy không còn trẻ nhưng vẫn rất ngây thơ, đáng mến và khiến người ta muốn che chở. Còn hôm nay em làm anh nghĩ đến những cô gái luôn tự tin với bản thân mình, những người phụ nữ độc thân hiện đại phổ biến trong xã hội hiện nay. Nếu lần đầu em là một Gia Hiên dễ gần và thân thiện thì hôm nay cảm giác em rất đẹp nhưng lại vô cùng xa cách...”
Gia Hiên cười dịu dàng nhìn anh, cô với tờ khăn giấy thấm những giọt cafe đọng nơi khoé miệng, cô khẽ nói:
“ Tự bản thân em nghĩ mình cần phải thay đổi. Thật sự lần nào gặp anh em cũng cảm giác như đang được gặp anh trai mình vậy. Tâm trạng em hôm nay chẳng tốt chút nào!Anh biết không, hôm qua em đã gặp lại chồng cũ. Điều đau khổ hơn còn phải dùng cơm với vợ chồng anh ta. Sẽ không ai biết sau những nụ cười của em là bao chua chát...Trước đây, khi bọn em còn là vợ chồng cũng từng khoác tay nhau đi ăn như vậy. Em chưa bao giờ mường tượng một ngày, bản thân mình thành người cũ và ngắm nhìn người đàn ông mình yêu thương bao năm qua tay trong tay với người con gái khác.”
Tâm Hiếu cười buồn. Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không xa xăm. Giọng anh khàn đặc:
“ Chúng ta đều thật buồn cười đúng không? Cứ điên cuồng chạy đi yêu một người khác mà quên đi cách yêu bản thân mình! Thay đổi thói quen vô cùng đáng sợ, nhất là thói quen yêu một người mà mình vô cùng gắn bó! Nhưng em ạ....chúng ta, ai cũng cần phải tự nhủ lần nữa lại yêu khi tình yêu trước đó đã rời bỏ ta đi mãi! Hãy bắt đầu lại một tình yêu khác để không thấy mình cô đơn và buồn thương thêm nữa! Em sẽ lại tìm được những niềm vui mới, những hạnh phúc mới. Tất cả lại ngọt ngào sau đắng cay. Em sẽ cảm thấy biết ơn người đàn ông đã phụ bạc mình vì rất có thể nhờ anh ta mà em sẽ tìm thấy một người đàn ông khác tốt hơn, yêu em hơn và làm cho em rung động!”
“ Anh thì sao? Em tin anh có một tình yêu khắc cốt ghi tâm nên đến tận bây giờ chỉ muốn tìm bạn đời chứ không phải là muốn yêu một lần thêm nữa!”
Tâm Hiếu nhấp môi tách cafe rồi đáp lời cô:
“ Anh yêu cô ấy từ khi biết thế nào là rung động chuyển thành thích và sau đó là yêu. Cuối cùng là khắc sâu tới mức không quên nổi. Cô ấy là đồng nghiệp của anh! Sau ngày cô ấy lên xe hoa về nhà chồng, anh đã không còn một hy vọng nào cho cuộc tình vô vọng ấy! Cái anh cần không đơn giản là quên đi cô ấy mà là quên đi tình cảm của chính bản thân mình. Nhưng người ta thường nhớ về những điều nên quên và thường quên những điều nên nhớ!”
“Anh có nghĩ vấn đề thật sự nằm ở bản thân chúng ta hay không? Em và anh, những con người bị tình yêu rời bỏ, chúng ta đều biết và tự nhủ với chính bản thân rằng cuộc tình đã qua suy cho cùng cũng chỉ là một chương đã đọc qua trong quyển sách cuộc đời, nhưng mãi mãi và mãi mãi chúng ta vẫn không có đủ dũng cảm lật sang trang tiếp theo, thậm chí đôi lúc, một vài người vô vọng trong chúng ta lại còn tự mình đóng hết cả quyển sách lại.”
Tâm Hiếu cười buồn. Hai người vô tình rơi vào khoảng không gian trầm lắng, chỉ có tiếng piano đang thả trôi trong giai điệu của Hello. Những nốt nhạc buồn thương da diết. Trong bản nhạc ấy Gia Hiên như đang nghe thấy từng câu chữ mà người đàn ông nói với cô gái của mình:
“Ive been alone with you, inside my mind.
And in my dreams Ive kissed your lips, a thousand times.
I sometimes see you pass outside my door.
Hello!
Is it me youre looking for?
I can see it in your eyes, i can see it in your smile.
Youre all Ive ever wanted and my arms are open wide.
cause you know just what to say and you know just what to do
And I want to tell you so much....
I love you.”
Ánh mắt mơ màng nhìn những dòng người vô tình đang bước qua nhau dưới lề đường. Trong những người kia, ai là người hạnh phúc? Tách cafe đã nguội, cô vẫn muốn nhấp môi. Ánh mắt cô khẽ cười với anh, cô dịu dàng hỏi Tâm Hiếu:
“ Hôm nay lúc anh gọi cho em, em thấy tên anh hiện lên. Tên anh thật sự rất dễ nghe. Em đã tự nói đi nói lại không biết bao lần! Tâm Hiếu. Giá mà có thể có một đứa trẻ của riêng mình, nhất định em sẽ xin ý kiến anh để làm tên cho đứa bé.”
“ Ối trời. Anh xin em. Lấy tên anh làm tên cho bố nó thì còn nghe được!”
Cười cười, anh nói tiếp:
“ Anh cũng rất thích tên của mình. Em biết không, tên của anh được xuất phát từ hai câu Kiều nổi tiếng đấy! Em có biết đó là hai câu nào không?”
Hiên thoáng suy nghĩ vài giây rồi đáp lại anh:
“ Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài?”
“ Đúng rồi. Bố anh rất thích truyện Kiều nên ông đã lấy chữ tâm để đặt tên cho anh. Tâm Hiếu tức là Hiếu ở trong Tâm. Điều may mắn duy nhất anh tìm thấy trong cuộc đời của mình có lẽ đó là được làm con của bố mẹ. Đó là thứ hạnh phúc ai cũng dễ tìm thấy nhưng không phải ai cũng biết quí trọng. Anh vẫn nhớ ngày còn nhỏ, khi anh hỏi mẹ anh rằng: “ Ai là mối tình đầu của mẹ”. Thay vì dùng những câu chuyện cổ tích để kể lại cho anh thì mẹ đã chỉ vào bố anh đang ngồi lau bàn cờ ngoài phòng khách và cười: “ Người kia chính là mối tình đầu của mẹ!” Cuộc đời anh chắc chắn sẽ không tìm thấy những hạnh phúc giản đơn mà bố mẹ anh đã có! Nhưng được nhìn thấy bố mẹ anh hạnh phúc từng ngày đã là niềm vui sướng đối với anh.”
Bước chân ra khỏi Ciao, những cơn gió mỗi lúc càng ngày càng đập mạnh vào bàn tay giá buốt của người qua đường. Đôi tay Gia Hiên xiết chặt đai chiếc áo choàng ngoài màu nâu trầm! Nếu biết đêm về sẽ lạnh đến mức này cô nhất định sẽ không mặc chiếc váy đỏ mỏng manh! Kể từ khi ly hôn cô đã đổi luôn cách ăn mặc của mình. Trước đây, Hải Minh luôn thích cô mặc những gam màu trầm, anh cho rằng người phụ nữ đã có gia đình đừng nên vận đồ quá nổi bật. Lý thuyết dở hơi! Từ ngày anh rời bỏ cuộc đời cô, cô đã hiểu ra rằng: phụ nữ đừng bao giờ ăn diện vì cánh đàn ông, mà phụ nữ phải ăn diện cho chính bản thân mình và những người phụ nữ khác. Vì theo Gia Hiên, nếu phụ nữ muốn ăn mặc vì những người đàn ông xung quanh, thì chỉ cần mở cửa bước chân ra khỏi nhà mà không cần mảnh vải nào che thân.
Trên quãng đường về cô nghĩ đến người đàn ông vừa gặp và bất giác cô nghĩ về cô bạn độc thân Thuỳ Trang. Không hiểu sao cô muốn làm cầu nối cho bọn họ, nhưng Trang nói vẫn đang bận công tác ở Sing, đợi bao giờ cô ấy về rồi nói tiếp! Lúc từ biệt Tâm Hiếu đã mời cô ngày mai cùng anh đi ăn thử đồ Trung Quốc tại Kim Bạch Vạn. Nghe nói đến quán ăn của người Hoa này đã lâu nhưng cô cũng chưa từng bước đến. Việc ngày mai thôi để ngày mai tính! Cả một chặng đường dài đã lùi lại phía sau, khu chung cư của cô đã hiện ra trước mắt. Cho xe vào tầng hầm, cô bước vào thang máy đi lên căn hộ quen thuộc của mình. Giọng ca Yao Si Ting khẽ vang lên trong túi xách, một đoạn quen thuộc trong Betrayal. Những con số quen thuộc hiện ra, Gia Hiên định từ chối cuộc gọi nhưng cô nghĩ tránh được một lúc không tránh được cả đời. Cô nhấc máy:
“ Có chuyện gì không?”
“ Em nói chuyện thiếu chủ ngữ từ bao giờ vậy?”
“ Từ khi hiểu được bản chất của anh!”
“ Anh đang ở dưới nhà em.”
Nói rồi anh tắt máy. Cười khẩy, thầm thốt ra ba từ: “ Đồ thần kinh” rồi Gia Hiên lên thẳng căn hộ của mình. Anh ta nghĩ cô là ai? Chồng cũ tốt nhất càng ít gặp càng tốt, mà tốt nhất là anh ta đừng bao giờ nên xuất hiện nữa thì tốt hơn! Cô hiểu câu nói “ anh đang ở dưới nhà em” của anh ta nghĩa là cô hãy xuống gặp anh ta. Rất tiếc, Gia Hiên mà anh ta gọi là cô gái của ngày xưa, còn xin lỗi, cô nghe điện thoại của anh ta đã là nể mặt quá khứ của hai người lắm rồi. Cánh cửa mở ra, đôi giầy cao gót bị Gia Hiên ném vào trong tủ gỗ. Cô cởi áo choàng rồi bước về chiếc cửa sổ lộ thiên sát đất ngay tại phòng khách. Từ trên cao nhìn xuống cô thấy chiếc xe của anh ta trong ánh đèn vàng mờ nhạt. Tiếng chuông điện thoại lại kêu một lần nữa. Ngay khi tiếng chuông ở khúc dạo đầu đã bị Gia Hiên từ chối. Tiện tay cô tắt nguồn luôn!
Hải Minh không biết anh đứng ở đây làm gì? Anh càng không biết vì sao lại muốn đến gặp cô dẫu anh biết ngàn lần không nên. Bực bội, khoá cửa xe và bước lên căn hộ chưa một lần đặt chân vào. Anh biết cô ở tầng bẩy và anh biết số căn hộ của cô! Tất cả những gì về cô thường ngày anh đều nắm trong lòng bàn tay, ngay cả việc tối nay cô hẹn hò với một người đàn ông khoác trên mình bộ cảnh phục màu cỏ úa mang hàm thiếu tá! Ngay khi bước chân của anh ta bước chân ra khỏi xe bước về cửa chính của khu nhà thì Gia Hiên đã biết anh ta sẽ đến. Cô không sợ gặp anh ta mà là cô không muốn nhìn thấy anh ta. Sau tất cả. Sau những nụ cười gượng gạo và vẻ ngoài cứng rắn cô tự tạo bấy lâu. Sau bữa cơm uất nghẹn tối qua cô nghĩ tốt nhất đừng gặp nhau sẽ tốt hơn. Anh ta bị điên rồi!
Hải Minh không ngừng bấm chuông cửa nhưng đáp lại anh vẫn là cánh cửa trắng chìm vào câm lặng. Sự kiên nhẫn thật sự có giới hạn, anh đưa tay ra đập cửa.
Thái Văn đang tắm đành vội vàng, khó khăn mặc chiếc áo bằng một tay. Cái lạnh tràn vào qua khung cửa sổ chưa khép lại làm anh rùng mình. Tiếng chuông cửa liên tục làm anh cứ ngỡ chuông nhà mình. Ra phòng khách mới hay đó là chuông nhà hàng xóm. Từ nhẹ nhàng thánh thót thay sang âm thanh của bạo lực. Tiếng chuông đổi thành tiếng đập. Thái Văn khẽ nhíu mày, anh mở cửa quan sát thấy người đàn ông mới gặp hôm qua đang trong chiếc sơ mi nhàu nát và phảng phất mùi rượu. Vẫn giữ nụ cười trên môi, Văn nhìn Hải Minh và nói:
“ Anh có muốn vào nhà tôi dùng một tách cafe cho bớt lạnh không?”
Dãy hành lang vắng lặng, giọng nói của Thái Văn vô tình khiến cơn tức giận trong Hải Minh thổi bùng lên. Anh chỉ tay vào mặt Văn và nói:
“ Chuyện của tao không đến lượt mày xía vào. Cút về nhà mày và đóng cửa lại đi!”
Gia Hiên nghe rất rõ tiếng đàn ông ngoài cửa nhà mình. Cô vẫn chần chừ từ lúc anh ta bấm chuông. Cuối cùng cô mở cửa và trừng mắt với Hải Minh:
“ Anh bị điên cũng đừng tới đây tìm tôi nữa. Tôi đã trả lại tự do cho anh rồi, chúng ta không ai còn nợ nần gì nhau nữa.”
Nói rồi cô đóng sập cánh cửa lại, chỉ còn hai người đàn ông nhìn nhau và nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Thái Văn nhún vai và bước về căn hộ của mình. Một mình Hải Minh lạc lõng giữa chung cư không hề quen thuộc. Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng. Trống rỗng. Bước xuống xe và hút trọn gần bao thuốc anh mới lái xe rời khỏi!
( Còn tiếp)