*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Đặng

Diệp Vệ Đông đuôi lông mày nhướng lên, theo cô nói: "Được, nghe lời em."

Giản Dao vừa lòng.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Diệp Vệ Đông là một quân nhân chính trực, trầm ổn đáng tin cậy, đối xử với mọi người ôn hòa có lễ. Nhưng nguyên chủ có chút tự ti, không dám tiếp cận hắn quá gần.

Mà Giản Dao hoàn toàn không có loại suy nghĩ này, mặc kệ khi nào thì cô đều thật tự tin, chắc chắn là Diệp Vệ Đồng có phúc lắm mới cưới được cô. Nếu ở thế giới của cô, Diệp Vệ Đông muốn kết hôn với cô, cũng không dễ dàng như vậy.

Nhìn mắt Giản Dao, Diệp Vệ Đông đột nhiên nhớ tới cái gì, đi về hướng ngăn tủ. Giản Dao tò mò nhìn hắn rút ra một đống tiền giấy đưa cho cô.

"Đây là tất cả mấy năm nay anh tích tụ được. Anh hiện tại tiền trợ cấp mỗi tháng là tám mươi tám khối năm, gửi cho mẹ mười khối. Bởi vì anh ở bộ đội, trong nhà đều là đại ca đại tẩu chiếu cố, cho nên mỗi tháng đưa mẹ mười đồng tiền dưỡng lão, em có ý kiến gì không?"

Hiểu kính lão nhân là điều đương nhiên, Giản Dao không ý kiến gì.

"Không ý kiến không ý kiến, đây là cần phải làm. "

Giản Dao trả lời xong, sau đó lực chú ý của cô đã bị một đống tiền giấy Diệp Vệ Đông đưa hấp dẫn, cô cũng chưa chính mắt nhìn thấy loại tiền giấy như này. Trên thực tế, cô thường thanh toán qua điện thoại di động, nên trong túi cô rất ít khi có sự xuất hiện của tiền mặt.

Xấp tiền này đồng lớn nhất có giá trị là mười đồng, còn có vài phần là mấy giác... Giản Dao ước lượng, hẳn là có năm sáu trăm khối.

Trừ nhiêu đó ra, còn có một đống phiếu. Nào là phiếu công nghiệp, phiếu du, phiếu điểm tâm, phiếu lương, con tin...

Giản Dao vui vẻ đem tiền lấy cất đi, cô thích nhất chính là lấy tiền còn có tiêu tiền.

"Anh... Trên người còn tiền không?"

Giản Dao do dự một chút, hỏi hắn.

Diên Về Đông trả lời chi tiết: "Còn có để lại mấy đồng tiền khẩn cấp "

Bằng kia là đủ, vốn định bớt chút tiền tiêu vặt cho hắn, nếu hắn vẫn còn, thì cô sẽ không lại đưa nữa. Mẹ cô nói cho cô, trên người nam nhân không nên để quá nhiều tiền, tiền của ba cô đều là mẹ cô quản.

Giản Dao đối với hành vi Diệp Vệ Đông chủ động đem tiểu kim khố nộp lên tỏ vẻ tán thưởng. Đây vẫn là lần đầu tiên cô quản tiền của nam nhân đâu, cảm giác có chút mới lạ.

"Anh nếu có việc phải cần tiền thì nói với em a."

Diệp Vệ Đông nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.

"Được."

Trong nhà bột ngô thật nhanh đã không còn.

Diệp đại tẩu đem bó dây ngô* mang ra, ngồi ở dưới mái hiên chậm rãi tháo, nàng trước dùng dao nhỏ cắt ra mấy bắp, sau đó hai tay cầm một bắp chà xát, hạt ngô liền ngoan ngoãn tiến vào khuông, chà xát xong đem lõi ngô đặt ở một bên. Nữu Nữu ba tuổi cũng ngồi trên ghế nhỏ muốn hỗ trợ, tay nhỏ bé từ tốn nhặt từng hạt.

*



Giản Dao đi đến bên cạnh nàng, cùng Diệp đại tầu chào hỏi, sau đó sờ sờ chỏm tóc mềm mại của Nữu Nữu.

Nữu Nữu là một cô bé yên lặng lại nhu thuận, bé ngẩng đầu nhìn Giản Dao liếc mắt một cái, mở miệng gọi cô: "Thẩm thẩm."

Giản Dao lên tiếng, thả nhẹ giọng nói chuyện với cô bé" Nữu Nữu, cháu mấy tuổi rồi?"

"Cháu ba tuổi ạ."

Nữu Nữu vừa nói một bên đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng vươn ra ba ngón tay nhỏ bé, còn không quên quay đầu nhìn về phía Diệp đại tẩu, giống như hỏi bé nói đúng hay không đúng.

Nhìn thấy Diệp đại tầu gật đầu, bé hé miệng nở nụ cười, lộ ra hai má núm đồng tiền xinh xắn.

"Thật thông minh." Giản Dao khen một câu.

Cô phát hiện người Diệp gia bộ dạng đều rất tốt, ngũ quan đoan chính, làm cho người ta tâm sinh hảo cảm. Xuất sắc nhất chính là Diệp Vệ Đông, không chỉ có diện mạo tuấn lãng, dáng người tốt, khí chất cũng trác tuyệt, là dạng nam nhân chỉ cần gặp qua đủ khiến cho cô động tâm.

Bất quá lại nói tiếp, Diệp Vệ Đông cùng Diệp mẫu không phải rất giống, chẳng lẽ là giống bố chồng trong truyền thuyết của cô?

Giản Dao vừa nghĩ một bên tay chậm rãi bóc hạt ngô. Nhìn hạt ngô vàng óng ánh từng hạt từng hạt nối tiếp nhau rơi vào khuông, Giản Dao còn cảm thấy rất có ý tứ.

Diệp đại tẩu một bên làm việc một bên cùng Giản Dao nói: "Trong nhà chỉ có một đứa nhỏ là Nữu Nữu, em mau sinh một đứa, cùng Nữu Nữu làm bạn"

"..." Giản Dao hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị nhắc tới, nhất thời ngây ngẩn cả người. Phản ứng lại đây sau vội vàng xua tay, "Không vội không vội.."

Cô nói: "Em còn chưa muốn sinh"

Diệp đại tẩu cười cười, không nghĩ tới cô cùng trẻ con giống nhau. Nhắc nhở nói: "Em nhưng đừng trước mặt mẹ nói như vậy, bà đã sớm ngóng trông ôm tôn tử. Còn nữa lại nói, duyên phận đến đây khả năng ngăn không được, nói không chừng trong bụng là đã có rồi đấy."

Giản Dao mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn choáng váng, cô căn bản không nghĩ tới chuyện mang thai.

Diệp đại tẩu một câu thành công làm cho Giản Dao lo âu, vẻ mặt cô hoảng hốt trở về phòng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định buông tha tra tấn chính mình.

Quên đi, xem thiên ý đi.

Buổi tối.

Giản Dao tắm rửa xong sớm nằm lên giường, mới bảy giờ hơn, cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.

Chờ Diệp Vệ Đông lên giường, cô xoay người tiến vào trong lòng hắn, tựa đầu lên cánh tay hắn.

Hắn phát giác cô buổi chiều có điểm không thích hợp, giống như có tâm sự. Nhưng là hắn hỏi, cô còn nói không có gì.

Xem ra là không muốn nói cho hắn.

Diệp Vệ Đông cũng không hỏi nhiều, để lại quyết tâm, chờ ngày nào đó rồi cô sẽ nói cho hắn.

Lúc này cô mềm mại dựa vào trong ngực hắn, hai tay còn không thành thật mò vào áo hắn, cổ áo bị cô vén càng lúc càng lớn, nam nhân mới khai trai không thể trêu chọc, Diệp Vệ Đông lập tức ý động.

Bàn tay to theo lưng cô đi xuống, Giản Dao giật mình một cái, vội vàng nhẹ xoay thân mình.

"Không được." Diệp Vệ Đông đình chỉ động tác, quan tâm nói: "Thân thể không thoải mái?"

Nghe được tiếng nói hắn ám ách trầm thấp, Giản Dao chột dạ ừ một tiếng.

"Một chút."

Diệp Vệ Đông nhận thấy được cô có chút lo lắng, cũng không miễn cưỡng cô.

"Thế đi ngủ sớm một chút." Diệp Vệ Đông đem Giản Dao ôm sát một chút, chậm rãi bình phục tâm tình.

Nhưng là Giản Dao ngủ không được, cô trong không gian cũng không có chuẩn bị đồ kia. Cho dù có, cô cũng không có cách nào khác lấy ra để cho Diệp Vệ Đông dùng.

Thời đại này không nói biện pháp tránh thai, người chung quanh đa số cả đời chính là sinh con dưỡng cái, ví dụ như mẹ nguyên chủ, tổng cộng sinh sáu đứa con, đây chỉ tính còn sống sót. Trong trí nhớ nguyên chủ, mẹ cô từng sảy thai hai lần, còn có một lần là vừa sinh hạ không đến hai tháng liền chết non.

Giản Dao ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ, làm nữ nhân quá khó khăn.

Nhưng là, cũng không thể lại tiếp tục chịu đựng đi?

Giản Dao có điềm buồn rầu.

Thời điểm Diệp Vệ Đông muốn đi tắt đèn, cô bỗng kéo hắn lại.

"Đằng đằng hẵng tắt, chúng ta tâm sự chút."

"Được." Diệp Vệ Đông lại nằm xuống, cúi đầu xem cô, ngữ khí ôn hòa."Muốn tán gẫu cái gì?"

Giản Dao trừng mắt nhìn tình hình, mở miệng hỏi hắn."Anh muốn có con không?"

Diệp Vệ Đông đã hai mươi lăm tuổi, rất nhiều người tuổi này của hắn đều đã có con cái.

Mà Diệp Vệ Đông đối kết hôn cũng không thật tích cực, vấn đề con cái liền càng chưa nghĩ qua.

"Em thì sao?" Diệp Vệ Đông cúi đầu xem cô, hỏi: "Em muốn có con không?"

Trên thực tế, Diệp Vệ Đông không sai biệt lắm đã muốn đoán được ý của cô. Cô hẳn là không nghĩ có con, mới có thể hỏi hắn như vậy.

Giản Dao lắc lắc đầu, nói: "Hiện tại không nghĩ có."

Cô cùng Diệp Vệ Đông tuy rằng kết hôn, cô đối hắn cũng có chút hảo cảm. Nhưng cô đối với hắn, hai người trong lúc đó cảm tình cũng không có thâm hậu như vậy, ít nhất còn chưa tới mức cô nguyện ý sinh con cho hắn.

Diệp Vệ Đông nghe được lời nói của cô, trầm ngâm nói: "Vậy em muốn khi nào thì sinh?"

Giản Dao mở to mắt to nhìn hắn, hỏi: "Có thể chứ? Vạn không nghĩ qua là có đâu?"

Diệp Vệ Đông nghĩ nghĩ, nói: "Để anh nghĩ biện pháp."

Giản Dao yên tâm, tuy rằng không biết là biện pháp gì, cô tin tưởng Diệp Vệ Đông.

"Đi tắt đèn."

Giản Dao trong chăn nhẹ nhàng đá hắn một chút, thúc giục nói.

Diệp Vệ Đông nở nụ cười, đứng dậy tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chờ Diệp Vệ Đông lên giường, Giản Dao lại chui vào trong lòng hắn, an ổn nhắm hai mắt lại.

...

Hiện tại đúng là thời điểm nông nhàn, trong thôn không hơn nửa phụ nữ sẽ đi đến nhà người mà mình giao hảo tốt để tụ tập, vài người tụ cùng một chỗ, một bên thiêu thùa may vá kiếm sống vừa nói chút chuyện nhà.

Giản Dao ở trong phòng liền nghe được từ nhà chính truyền đến thanh âm, một ít bác gái đại thẩm lập thành nhóm may vá, vừa nói đông gia dài tây gia ngắn.

Giản Dao cầm tiền giấy đi ra, có người mắt sắc thấy Giản Dao, lập tức nói."Ai u, cô dâu mới đi ra, hiện tại mới từ trong phòng đi ra, sẽ không phải là Vệ Đông khiến ngươi mệt đi?"

Dứt lời còn hướng Giản Dao nháy một mắt, trêu ghẹo ý tứ hàm xúc thực rõ ràng.

Giản Dao: "..." Cô có phải nên phối hợp một chút đỏ mặt?

"Cô dâu mới da mặt mỏng, mọi người đừng đem người dọa chạy, vợ Vệ Đông đến ngồi a." Giản Dao nhìn nhìn các nàng, sau đó ngồi vào bên cạnh Diệp mẫu.

Diệp mẫu liếc lão tỷ muội liếc mắt một cái, nói: "Thu liễm chút a, Dao Dao nhà ta da mặt mỏng, các ngươi cũng đừng khi dễ con bé."

"Biết biết, có người mẹ chồng tốt như vậy che chở, chúng ta nào dám trêu a."

Sau đó Diệp mẫu lại nói cho Giản Dao đang ngồi cô hẳn nên gọi các nàng là gì, Giản Dao đi theo Diệp mẫu nhất nhất chào từng người.

"Đúng rồi, không phát hiện Về Đông nhà ngươi a?" Xuân hoa thẩm hỏi.

"Đi nhà đội trưởng mượn xe đạp " Diệp mẫu trả lời."Bọn họ a, là muốn đi trấn trên."

"Nga" Xuân hoa thẩm thuận đường lại khen Diệp Vệ Đông vài câu, nghĩ đến con nhà mình liền thở dài nói: "Cũng là Vệ Đông nhà ngươi có tiền đồ, Thiết Ngưu nhà ta cũng tính đi làm lính, kết quả trưng binh không thông qua, thân thể không đủ điều kiện, bị đẩy xuống dưới."

"Kia cũng là không có biện pháp." Mọi người an ủi vài câu, sau đó nói một hồi liền chuyển sang đề tài khác.

"Ai, các ngươi biết chuyện lão Chu gia không?" Một cái phụ nhân hỏi.

"Gì chuyện này a," Diệp mẫu hỏi, bà trong khoảng thời gian này vội vàng hôn sự củacon, đã lâu không quan tâm bát quái.

" Nhà lão Chu gia không phải đã đánh mất tiền sao, có đi báo án, sau đó tìm ra là tôn tử Chu Đại Hồ, là hắn lấy. Muốn hắn đem tiền giao ra đây, kết quả hắn nói xài hết! Chu Thiết Trụ tức quá hung hăng đánh hắn một chút... vợ Thiết Trụ ngồi dưới đất gào khóc, còn không cho Chu Thiết Trụ đánh con nàng."

"Muốn ta nói a, Chu Đại Hồ chính là bị vợ Thiết Trụ chiều hỏng rồi. Trước kia chính là lười, hiện tại đều bắt đầu trộm tiền..."

"Đâu có biện pháp? Vợ Thiết Trụ sinh nhiều như vậy, chỉ lưu lại Chu Đại Hổ một cái, nuôi từ bé đến lớn, thích gì cho cái nấy, đừng nói đánh, mắng đều luyến tiếc mắng một câu. Đừng nói vợ thiết trụ chiều, một nhà đều bọn họ chiều Chu Đại Hồ, đây chính là lão Chu gia dòng độc đinh a."

"Cũng phải, cũng không biết Chu Đại Hồ là trộm bao nhiêu tiền, lại vẫn đã đánh trúng, đây chính là đứa duy nhất..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play