Giản đồng chí là một người tốt. Cháu trai ông đã phải chịu đựng quá nhiều, cũng gặp phải quá nhiều người xấu, ông vẫn luôn lo lắng sợ tâm tính nó sẽ bị ảnh hưởng.
Chính sự xuất hiện của Giản đồng chí, đã sưởi ấm cho cháu trai ông.
Để nó tin rằng thế gian này, vẫn còn có người tốt.
Diệp đồng chí cũng là một người ưu tú, có bọn họ ở đây, Cố lão gia tử không còn phải lo lắng cháu mình sẽ đi vào con đường sai trái.
Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông đi đến đầu ngõ, thấy một đám trẻ con đang vây quanh chiếc xe.
Giản Dao vừa nhìn, đây không phải là vừa khéo sao.
"Mấy đứa đang làm gì đấy?"
Mã Hồng Quân quay đầu lại, thấy Giản Dao mở to hai mắt nhìn. "Cô cô cô...... Sao lại ở chỗ này?"
Giản Dao hừ một tiếng, bắt chước hắn nói. "Tôi tôi tôi...... Vì cái gì không thể ở chỗ này?"
Trong mắt Diệp Vệ Đông hiện lên ý cười.
"......" Mã Hồng Quân cả giận, "Cô học theo tôi làm gì!"
Mã Hồng Quân tự cho là không dấu vết liếc mắt nhìn Diệp Vệ Đông đang đứng bên cạnh cô, xe này chắc là của người này.
Diệp Vệ Đông nhìn hắn một cái, Mã Hồng Quân giật mình lập tức thu hồi ánh mắt.
"Làm sao, không thể nói hả?"
Mã Hồng Quân giận mà không dám làm gì, nói một câu: "Cô không phải là tới xem cẩu...... Cố Quân đi?"
Khu vực này đều là địa bàn của hắn, từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng gặp qua bọn họ ở chỗ này.
"Biết còn hỏi?" Giản Dao nhàn nhạt nói: "Lần sau mà lại nhìn thấy mấy cậu bắt nạt người khác, tôi sẽ không khách khí với mấy cậu đâu. Nhìn thấy người bên cạnh tôi không?"
Giản Dao chỉ chỉ Diệp Vệ Đông, "Cậu mà vớ vẩn, anh ấy vung tay một cái có thể chụp chết cậu."
Diệp Vệ Đông:......
Mã Hồng Quân sắc mặt trắng bệch, cố chống trả: "Dọa, hù dọa ai vậy? Quân giải phóng nhân dân còn dám động thủ đánh người sao?"
Giản Dao mặt không đổi sắc nói: "Cậu an phận, tự nhiên sẽ không ai động đến cậu. Nếu cậu mà khi dễ người khác, vậy thì kia sẽ được gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm, hiểu hay không?"
Đám tiểu đệ bên người Mã Hồng Quân không có lá gan lớn như hắn, lập tức gật đầu như giã tỏi, rất thành thật. "Hiểu hiểu hiểu, chúng ta sẽ không bắt nạt người khác!"
"Được rồi, tránh ra, chúng tôi phải đi rồi."
Đoán chừng bọn họ hẳn sẽ thu liễm một chút, Giản Dao không muốn lãng phí thời gian cùng với lũ nhóc này.
Mới vừa nhận đồ của Cố gia, nhớ tới hoàn cảnh quẫn bách của bọn họ. Giản Dao lại mua chút lương thực tinh đưa đến Cố gia, cải thiện sinh hoạt của bọn họ một chút.
Mã Hồng Quân nhìn thấy Giản Dao đã rời đi còn quay trở lại, có chút chột dạ chỉ dám đứng nhìn từ xa. Lúc sau, thấy Cố Quân quay về còn cầm theo một túi đồ, ánh mắt từ trên người cậu lướt qua.
Cố Quân nhíu mày, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Mã Hồng Quân không khỏi hừ lạnh, rốt cuộc cũng không dám ra tay đoạt đồ của cậu.
Trên xe.
Diệp Vệ Đông buồn cười nói: "Ai nói với em, anh vung tay một cái có thể chụp chết người?"
Giản Dao giải thích với hắn: "Đây cũng không phải là em nói nha, là Nhị Nha cháu gái ngoại của anh nói. Cái đứa em trai mới được nhận nuôi của con bé là Cẩu Đản hay bắt nạt bọn họ, nên con bé hù dọa người ta, nói cậu nhỏ của mình đặc biệt lợi hại, vung tay một cái có thể chụp chết người, Cẩu Đản sợ tới mức không dám tiếp tục khi dễ con bé nữa."
Diệp Vệ Đông nhướng mày, cười nói: "Không nghĩ tới trong lòng Nhị Nha anh lại lợi hại như vậy."
"Còn không phải sao, người khác còn rất sùng bái anh nha."
Diệp Vệ Đông nhướng mày, hỏi cô: "Vậy còn em?"
Giản Dao bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn, kéo dài âm cuối nói. "Em nha, đương nhiên cũng sùng bái Diệp doanh trưởng rồi."
Diệp Vệ Đông mặt mày giãn ra, tâm tình thập phần sung sướng.
Về đến nhà, Giản Dao mang hộp gỗ Cố lão gia tử đưa đặt ở phòng.
Diệp Vệ Đông nói: "Cố lão gia tử là người tốt, đã làm rất nhiều việc thiện, chỉ là thành phần không tốt, hơn nữa thế đạo này...... Ăn không ít khổ."
Nói xong hắn nhìn Giản Dao, dò hỏi: "Có thể giúp thì chúng ta cũng sẽ giúp một chút, đồ vật chúng ta thay ông ấy bảo quản trước, đến lúc đó trả lại cho bọn họ?"
"Được."
Giản Dao cũng nghĩ như vậy.
"Anh sẽ cho em sống một cuộc sống tốt đẹp." Diệp Vệ Đông nhìn chăm chú vào Giản Dao, nhấn mạnh từng chữ.
Giản Dao nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, cong khóe miệng: "Được."
Trong túi là bộ sách tài liệu mà Giản Dao cần. Bộ sách này là xuất bản từ mười mấy năm trước, hiện tại rất khó tìm. Nếu không phải cô của Phạm Khải là nhà xuất bản, có chút nhân mạch, thật đúng là không tìm được đầy đủ cả bộ.
Giản Dao rất vui vẻ khi thấy Diệp Vệ Đông mang theo số sách mà cô cần trở về.
"Tìm chút chuyện cho Giản Đông Lai làm, không lại lãng phí việc học."
Diệp Vệ Đông: "Em muốn Đông Lai thi vào Đại học Công Nông Binh sao?"
Giản Dao lắc đầu, nhìn hắn một cái. "Đại học Công Nông Binh là dựa vào đề cử, chứ không phải học thức. Chỉ là em cảm thấy học thêm chút tri thức luôn tốt, nói không chừng có khi lại cần dùng đến."
Diệp Vệ Đông: "Em nói cũng đúng."
Trước khi Diệp Vệ Đông tham gia quân ngũ cũng từng đọc sách, ở bộ đội hắn cũng phải đến trường quân đội để học tập. Có văn hóa cùng không văn hóa, xuất phát quả thật là không giống nhau.
Giản Dao trực tiếp gửi sách cho Giản Đông Lai, còn cố ý gọi điện thoại cho hắn, để hắn cho dù bắt đầu làm việc cũng không được bỏ qua việc học, có thời gian thì xem nhiều sách một chút, học thêm ít kiến thức mở mang tầm mắt, đồng thời nhắc hắn không nên mang sách ra ngoài để người khác biết.
Giản Đông Lai rất nghe lời Giản Dao, hắn cũng rất thích đọc sách. Sau giờ làm việc, không có việc gì liền trốn trong phòng đọc sách, coi như giết thời gian.
Giản mẫu rất xúc động khi biết con gái gửi sách về cho em trai, bà nghĩ rằng đây là con gái đang chuẩn bị tìm công việc cho em trai. Bà cũng biết, có rất nhiều nhà máy đều yêu cầu thi tuyển để tuyển người. Để hắn đọc sách nhiều một chút học thêm được chút gì đó, cơ hội vào nhà máy sẽ lớn hơn.
Bằng không sách này không thể ăn cũng không thể uống, gửi trở về làm gì, còn lãng phí tiền.
Giản mẫu càng nghĩ càng thấy đúng, còn dặn dò Giản Đông Lai nghe lời Giản Dao, thành thật mà đọc sách.
*
Diệp đại tỷ thật lâu không về Diệp gia, mẹ cô không ở đây, quan hệ của cô cùng đại tẩu cũng chẳng ra gì.
Cô ở Tào gia cuộc sống cũng không quá tốt.
Mẹ chồng không ưa cô, chồng oán hận cô, con trai nhận nuôi cũng là đứa không bớt lo, bạch nhãn lang bất hiếu.
Diệp đại tỷ muốn có con trai, nhưng cô không muốn phải nuôi con trai nhà người khác. Nếu không phải sợ chồng ly hôn với cô, thì cô sẽ không bao giờ đồng ý nhận nuôi con của nhị phòng.
Cũng bởi vì điều này, Diệp đại tỷ đối với con gái mình cũng tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua con gái đối xử với cô, lại không giống như trước kia.
Dù trước kia cô có đánh chửi bọn nhỏ như nào, tuy rằng bọn nhỏ có chút sợ cô, nhưng trong lòng vẫn có người mẹ này. Khi đó Diệp đại tỷ còn cho rằng bọn nhỏ không có tiền đồ, đánh một trận qua một lát sẽ quên, còn dám dựa vào trước mặt cô.
Hiện tại đừng nói là dựa vào, nói còn không muốn nói cùng cô. Đại Nha Nhị Nha đối với cô lạnh nhạt, Tam Nha còn có chút sợ cô, không cho cô tới gần.
Diệp đại tỷ vốn định đối tốt với con gái chút, ai biết con gái cô lại không cần cô nữa.
Con gái bây giờ càng có tiền đồ hơn cô, bọn chúng chỉ cần mang các cậu ra dọa, đừng nói đến Cẩu Đản sợ tới mức không dám bắt nạt bọn họ, ngay cả mẹ chồng cô cũng không ho he gì.
Một mặt Diệp đại tỷ cảm thấy rất hả giận, một mặt lại cảm thấy chính mình thật vô dụng.
Không biết bản thân sao lại sống thành như vậy.
Đại Nha thu xong quần áo, liếc nhìn hai cô em gái. Lấy lược cùng dây cột tóc từ trong phòng mang ra.
"Lại đây, chị chải đầu cho hai đứa."
Đại Nha chải mượt tóc cho hai em, sau đó tết bím tóc, buộc lại bằng một chiếc dây buộc tóc xinh đẹp.
Đại Nha mím môi, chải cho Tam nha một mái tóc giống vậy.
Tam nha cũng sờ soạng tóc, nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói: "Thật đẹp!"
Đại Nha mím môi cười, nói: "Đây là chị học từ mợ nhỏ."
Dây buộc tóc này cũng là mợ nhỏ đưa.
Nhớ tới mợ nhỏ, Đại Nha nhắc nhở hai em lại đây. "Chúng ta ôn tập từ mới học ngày hôm qua một chút."
Cô bé đã đáp ứng với mợ nhỏ, phải cố gắng học tập, còn phải dạy em gái nữa.
Tào mẫu từ trong phòng đi ra, nhìn mấy đứa cháu gái ngồi xổm trên mặt đất dùng nhánh cây luyện tập viết chữ, nhịn không được nói: "Rảnh rỗi không có chuyện gì hả, con gái con đứa thì học chữ làm gì, cũng không nhìn lại chính mình xem có xứng hay không......"
Diệp đại tỷ vốn dĩ ở một bên lẳng lặng nhìn một màn này, nghe được lời này, lập tức cảm thấy không thoải mái. "Làm sao, con gái tôi không xứng, bà cái bà già lừa đảo này thì xứng đấy!"
Tào mẫu tức đến nghẹt thở, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta bị con dâu đụng chạm như vậy, nâng tay lên run rẩy chỉ vào cô: "Phản rồi! Phản rồi!"
Diệp đại tỷ yên lặng trợn trắng mắt, đúng, cô chính là phản đấy! Cô sớm đã không chịu nổi cái bà già này.
Mấy ngày nay, cô xem như hiểu được. Trước kia đầu óc cô chắc là có bệnh, cung kính bà ta còn hơn mẹ ruột mình, kết quả mỗi ngày đều bị mắng, mắng cô xương sống cũng không thẳng nổi.
Cái bà già này chính người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
"Con gái tôi làm gì thì làm bà bớt lải nha lải nhải đi cho tôi, tôi cho bọn nhỏ đi đọc sách thì làm sao, cũng không phải chuyện của bà!"
Đại Nha giật mình, liếc mắt nhìn mẹ mình một cái.
Diệp đại tỷ không phải chỉ nói ngoài miệng, cô là thật sự có ý này.
Người đàn ông của cô ít nhiều còn có chút cảm tình với cô, không tính toán cùng cô ly hôn. Cho dù cùng cô ly hôn, với điều kiện của cái nhà này, hắn cũng tìm không ra người nguyện ý gả tới, hơn nữa cũng đã nhận nuôi Cẩu Đản, hương khói không đứt đoạn được.
Bà già kia cũng chỉ là nói ngoài miệng, cô mà muốn ly hôn thật, bà ta lại chả là người gấp hơn ai hết. Còn không phải là coi trọng tiền đồ của em trai cô, nghĩ muốn kiếm chút lợi ích.
Ngoài miệng nói cô không sinh được con trai, nếu cô mà sinh được con trai thật, cũng sẽ không lấy được thêm chút yêu thích nào của bà ta. Bà già kia lại không thiếu cháu trai, cộng thêm vốn không ưa cô, đời nào lại hiếm lạ đứa cháu trai chui ra từ bụng cô.
Diệp đại tỷ suy nghĩ cẩn thận, người khác không đáng tin cậy, cô về sau vẫn là phải dựa vào con gái của mình.
Cô nhìn ra được, Đại Nha là đứa thích học tập, có lẽ con bé giống cậu nhỏ của mình.
Chính mình tự học cũng có thể nhận thức nhiều chữ như vậy, nếu thật sự cho đi học mấy năm, không nói nhiều, lấy cái bằng tốt nghiệp sơ trung cũng tốt.
Nhà mẹ đẻ đối với mấy đứa Đại Nha đều rất tốt, thậm chí đứa em dâu mà cô hay ganh tỵ cũng khá tốt với con gái cô.
Con gái đến lúc đó có nhà cậu của con bé giúp đỡ, cuộc sống khẳng định sẽ không kém.
"Còn đưa bọn nó đi học, cô tưởng bở! Tôi không đồng ý, đưa cũng là đưa cháu trai nhà họ Tào đi học, chỉ là mấy tiểu nha đầu cô nghĩ cái gì đâu." Tào mẫu giọng điệu không tốt, "Cô đừng tưởng rằng có đứa em trai tốt là cái đuôi có thể hướng lên trời. Cô chính là con dâu nhà họ Tào, không phải nhà họ Diệp!"
"Nhắc đến đọc sách, Cẩu Đản cũng đến tuổi." Tào mẫu tự nhủ nói. "Chờ lão đại trở về, cùng hắn nói chuyện, đưa Cẩu Đản đi học. Cẩu Đản thông minh như vậy, khẳng định có thể trở thành một sinh viên đại học."
Diệp đại tỷ nhịn không được cười nhạo một tiếng.
"Còn sinh viên, nhà họ Tào nhà bà có bốc khói xanh cũng không nhất định có thể thành."