Edit: Tiểu Đặng

Một năm này, Giản Dao sống trong bộ đội. Diệp mẫu cũng không trở về, chỉ gọi điện, với gửi đồ vật về nhà.

Giản Dao cũng nhận được thư của Giản Đông Lai và Lý Thanh Thanh.

Giản Đông Lai còn gửi đồ vật qua đây, trống bỏi cho Mập Mạp và Đô Đô chơi, còn làm hẳn hai cái, đại tỷ Giản Anh cũng làm cho hai đứa trẻ hai đôi giày đầu hổ. Ngoài ra còn có chút thức ăn, như thổ sản vùng núi, tôm khô.

Diệp mẫu nói: "Khi nào nấu canh thì bỏ vào một chút, rất thơm."

Giản Dao xoay xoay chiếc trống bỏi, hạt gỗ hai bên đập vào mặt trên phát ra âm thanh thùng thùng, lập tức hấp dẫn tầm mắt của Mập Mạp và Đô Đô.

Hai tiểu gia hỏa không chớp mắt nhìn chằm chằm trống bỏi trong tay Giản Dao, Mập Mạp đã gấp không chờ nổi vươn tay.

Giản Dao lại xoay hai cái, rồi nhét vào trong tay bé, thấy bé nắm chặt, ánh mắt nhìn đầy tò mò, tay nhỏ lung lay, hạt gỗ nhẹ nhàng đập vào tay nhỏ của bé, sửng sốt hai giây đã muốn nhét vào trong miệng.

"Tại sao cái gì con cũng ăn vậy?"

Giản Dao lấy từ trong tay bé ra.

Mập mạp cũng không khóc nháo, mấp máy miệng, phát ra tiếng "Ma ma", Đô Đô cũng không cam lòng yếu thế, hai người giống như cùng thi đấu.

Giản Dao mặt đầy ý cười.

Diệp Vệ Đông từ đằng sau cô đi đến, bế con gái lên dỗ cô bé: "Gọi ba ba."

Đô đô nhìn hắn một cái, trong miệng vẫn gọi ma ma, Giản Dao rất đắc ý.

Diệp Vệ Đông cùng cô bé cụng cụng trán, không cẩn thận bị bé nắm lấy tóc.

Diệp Vệ Đông cau mày, bất đắc dĩ nói: "Nên cạo đầu rồi."

Nếu không sớm hay muộn hắn sẽ bị con gái bứt thành người đầu hói.

Nói làm liền làm, ngày hôm sau Diệp Vệ Đông liền đi cắt tóc.

Giản Dao nhìn thấy liền sách một tiếng, người ta có câu đầu ba phân là tiêu chuẩn kiểm nghiệm soái ca, nam nhân nhà cô mặc kệ là để kiểu tóc gì cũng đẹp.

Diệp Vệ Đông nhướng mày, cúi đầu lại gần trước mặt Đô Đô. Đô Đô giống như mọi khi duỗi tay nhỏ lên trên đầu hắn.

Không đến hai giây liền thu hồi tay, đôi mắt hồng hồng hướng Giản Dao duỗi tay, cho cô xem tay mình.

Diệp Vệ Đông cười ha ha.

Sau đó lại ác thú vị đem đầu đến trước mặt con trai, bị tóc đâm vào tay, Mập Mạp không chút khách khí vỗ vào mặt hắn, đẩy mặt hắn ra.

Chơi đủ rồi, Diệp Vệ Đông mới thả con trai ra, sau đó đến ôm vợ mình.

Giản Dao ghét bỏ hắn quá cứng rắn, không cho hắn ôm.

Lúc này cô đang ngồi trên đệm ở phòng khách, hai đứa nhỏ ở bên cạnh bò đi bò lại, Giản Dao ngồi ở một bên nhìn.

Diệp Vệ Đông cũng không miễn cưỡng, trực tiếp đi thẳng đến cái đệm, gác đầu lên đùi Giản Dao.

Thấy Mập Mạp chuẩn bị bò ra khỏi cái đệm, vươn chân dài nhẹ nhàng chặn lại, Mập Mạp quay lại nhìn, lần theo chân ba bò lên người Diệp Vệ Đông.

Diệp Vệ Đông ôm con trai béo mũm mĩm lên, môi nhẹ dương.

Giản Dao sờ soạng đầu hắn, có chút ghét bỏ, người này toàn thân đều cứng rắn.

Diệp mẫu ở bên ngoài đi dạo, trở về thấy một màn như vậy, lộ ra một nụ cười vui mừng.

Cũng không quấy rầy bọn họ, trực tiếp đi vào bếp nấu cơm.

Không bao lâu, tiểu Hứa chạy tới, tìm Diệp Vệ Đông. Giản Dao giữ hắn lại cùng nhau ăn cơm, kết quả hắn nói còn có việc, cũng không biết vừa nói chuyện gì, Diệp Vệ Đông cũng đi theo ngay sau đó, còn nói sẽ về muộn một chút.

Giản Dao ừ một tiếng, nhìn thấy mấy đứa trẻ mệt mỏi đã ngủ liền ôm về phòng ngủ đặt trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho bọn nhỏ.

Diệp mẫu thấy con trai không ở nhà, biết hắn có việc, để lại chút đồ ăn đặt trên bếp giữ ấm, chờ hắn trở về có thể ăn.



Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad @Tieu_dang

Khai xuân, Lưu Cầm nhớ kỹ chuyện Diệp mẫu muốn nuôi gà. Thế nên qua đây tìm bà cùng nhau đi mua gà con.

Giản Dao không đi theo, cô ở nhà trông hai đứa bé.

Chị dâu Cố tặng một cái xe đẩy nhỏ, vừa lúc có thể đặt hai nhóc con vào.

Giản Dao thấy hôm nay thời tiết cũng không tồi, liền đẩy mấy bé ra ngoài đi dạo một chút.

Trên đường gặp được người trong khu người nhà, mọi người đều chào hỏi thân thiện.

"Giản đồng chí, ra ngoài đi dạo hả."

Giản Dao nhìn thấy là vợ chính ủy, lễ phép đáp lại: "Đúng vậy, hôm nay thời tiết khá đẹp, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa."

Nói xong Giản Dao liếc mắt nhìn người bên cạnh bà ta một chút.

Đó là đồng chí Tề Lan, khi lần đầu tiên gặp mặt, thấy ánh mắt của cô ta có chút không quá thích hợp. Giản Dao đã cảm thấy không đúng lắm, liền hỏi Diệp Vệ Đông.

Thế mới biết, thì ra là nợ đào hoa của hắn. Trách không được, nhìn trong mắt của cô ta lộ rõ ra ghen ghét cùng không cam lòng.

Sau khi Giản Dao cùng vợ chính ủy tạm biệt, liền đẩy hai tiểu gia hỏa rời đi.

Tề Lan nhìn bóng lưng của Giản Dao, không cao hứng bĩu môi.

Tề Mỹ Phương nhìn ánh mắt của cháu gái, có chút hận sắt không thành thép.

Đứa cháu gái này, tuy rằng lớn lên giống bà, nhưng tính tình một chút cũng không giống.

Ở bên ngoài không tiện nói nhiều, về đến nhà liền gọi vào cô ta vào phòng.

"Cô, sao vậy, tìm cháu có chuyện gì?"

"Cháu bây giờ cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện một chút." Tề Mỹ Phương nhàn nhạt nói. "Mới vừa thấy vợ Diệp doanh trưởng đã trưng cái mặt này lên, cũng không cùng người khác chào hỏi, cô dạy cháu như thế hả?"

Tề Lan không cao hứng lắm, cô ta chính là không thích người phụ nữ kia, nên không vui nói: "Cô ta không phải là cũng không chào hỏi cháu đấy thôi......"

Nói xong liền cảm thấy tức giận, người phụ nữ kia xem cô ta như không khí, cũng xem nhẹ ánh mắt của cô ta.

Tề Mỹ Phương nhíu nhíu mày, "Cháu còn không buông bỏ được Diệp doanh trưởng?"

Bà ta lúc trước là coi trọng Diệp Vệ Đông, cảm thấy hắn là người có tiềm lực, lão Bạch cũng khen Diệp Vệ Đông không dứt miệng. Vốn muốn ghép đôi cho cháu gái mình với Diệp Vệ Đông, định để lão Bạch đi nói chuyện, mời hắn ăn một bữa cơm. Lại gặp đúng dịp người ta phải về nhà thăm người thân, nên nghĩ để hắn trở về lại nói, kết quả đã chậm một bước, còn chưa kịp mở màn.

Nghĩ lại Tề Mỹ Phương cũng cảm thấy đáng tiếc.

"Không có, cháu chính là không thích người phụ nữ kia......"

Tề Mỹ Phương nhìn cô ta một cái, nói: "Người ta chính là mệnh tốt, cháu không thích cũng không có biện pháp."

"Thêm một người ban hơn là thêm một kẻ thù, cháu chán ghét cô ta thì làm được gì, cháu cùng Diệp doanh trưởng cũng không có khả năng, lần trước giới thiệu Vương Kiến Quân cho cháu cũng không tệ lắm, cô thấy người ta cũng rất thích cháu, cháu qua lại cùng cùng người ta nhiều một chút." Tề Mỹ Phương hận sắt không thành thép nói.

Không phải bà ta đả kích cháu gái, đứa cháu gái này của bà ta là thật ra còn kém hơn vợ của Diệp doanh trưởng nhiều, xét về mọi mặt đều kém xa.

Chỉ nói riêng về ngoại hình, nếu mà Tề Lan có được ngoại hình như bà ta, thì bà ta cũng không cần lo lắng chuyện hôn nhân của Tề Lan như vậy.

Người có bối cảnh cũng có thể suy nghĩ một chút, phải biết rằng, hầu hết đàn ông đều nhìn mặt.

Tề Lan vẫn có chút nhấc không nổi hứng thú: "Vương Kiến Quân hắn trông cũng bình thường, mới chỉ là liên trưởng......"

Tề Lan không thích lắm.

Tề Mỹ Phương trừng mắt nhìn cô ta một cái, "Lớn lên đẹp có thể có cơm ăn sao, hay là có thể cho cháu một cuộc sống tốt? Cháu đừng nhìn Vương Kiến Quân chỉ là một liên trưởng, người ta chính là người có bối cảnh. Mặc kệ ở đâu chỉ cần có bối cảnh thì mọi chuyện đều dễ dàng, thăng tiến chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Diệp Vệ Đông, một tiểu tử ở nông thôn, cũng không có bối cảnh gì, chỉ có thể dựa vào chính mình dốc sức làm, con đường kia khó đi hơn nhiều!"

"Cháu nếu mà không biết nắm bắt, qua thôn này sẽ không có cái quán này đâu*. Nếu không được, thì cháu về quê đi, cô cũng không tìm ra được người nào tốt hơn." Càng tốt người ta cũng chướng mắt cháu gái của bà ta.

( * ý hiểu là: bỏ qua người này thì sẽ ko tìm được người nào tốt như thế nữa)

Cô ta mà lại không biết điều, Tề Mỹ Phương cũng lười lãng phí công phu đặt trên người cô ta. Với một người đầu óc không rõ ràng người giúp đã không được gì đã đành, còn có khả năng cao kéo chân sau của bà ta.

Tề Lan vừa nghe thấy ngữ khí của Tề Mỹ Phương, lập tức nóng nảy. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu, nói. "Cháu đã biết rồi cô cô, cô đừng đuổi cháu về."

Cô ta mới không muốn về nhà đâu.

"Cháu chỉ muốn thả hắn một chút, không phải là cô nói cho cháu sao, đối với nam nhân phải như gần như xa, bảo trì khoảng cách một chút......"

Tề Mỹ Phương lúc này mới cười, dặn dò cô ta: "Vậy là tốt rồi, chính cháu tự nắm chắc là được, thi thoảng cũng phải cho người ta một chút ngon ngọt."

Tề Lan ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi ra ngoài.



Diệp Vệ Đông về nhà phát hiện ánh mắt vợ hắn nhìn hắn có điểm không thích hợp, vừa hỏi biết được cô ra cửa gặp phải Tề Lan, hắn đưa tay sờ mũi.

"Vợ à, anh chính là tai bay vạ gió, em cũng không thể giận chó đánh mèo lên anh được."

Giản Dao liếc mắt nhìn hắn, nói: "Em mới là tai bay vạ gió."

Tuy rằng cô cũng không chịu ủy khuất gì là được.

Giản Dao cũng chỉ trêu chọc ngoài miệng một chút, không đến mức giận thật.

"Vậy anh bồi thường em một chút?" Diệp Vệ Đông nhướng mày, đầy ẩn ý nói.

Giản Dao yên lặng trợn mắt, hừ lạnh: "Anh xác định là bồi thường cho em?"

Giản Dao nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

Diệp Vệ Đông chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Hẳn là vậy đi? Chẳng lẽ em không thoải mái......" Linn: Ôi! Tâm hồn trong sáng của tôi)

Lời nói còn chưa nói hết đã bị Giản Dao bịt kín miệng, cô nhét Mập Mạp vào trong lòng ngực hắn. "Đứng đắn một chút, con trai anh còn đang nhìn kìa."

Diệp Vệ Đông cúi đầu, đối diện với đôi mắt tròn to như nho đen của con trai.

"Nhìn cái gì mà nhìn, gọi ba ba."

"Ma ma......"

Diệp Vệ Đông bất đắc dĩ, Giản Dao không có việc gì thường xuyên dạy bọn nhỏ nói chuyện, tiểu tử này tiếng mẹ đã gọi thật trôi chảy, mà tiếng ba lại chậm chạp không chịu học.

Diệp Vệ Đông dỗ bọn nhỏ gọi ba ba đến mỏi miệng.

Giản Dao cười.

Thời điểm ăn cơm, Diệp Vệ Đông đặt bọn nhỏ vào xe đẩy. Hai tiểu gia hỏa ánh mắt trông mong nhìn bàn ăn bên này, trong miệng la hét không ngừng, rõ ràng là rất thèm, thấy bọn họ ăn cơm nước miếng cũng sắp chảy ra.

Mập Mạp cùng Đô Đô uống sữa hơn tám tháng, cũng đã mọc răng, đôi khi uống sữa còn biết cắn Giản Dao.

Giản Dao ăn đau đánh tay nhỏ của mấy đứa, bọn nhỏ còn tưởng rằng cô đang chơi cùng bọn họ, rất là vui vẻ, đặc biệt là Mập Mạp, còn biết cố ý cắn cô, quả thật là nghịch tử.

Diệp mẫu nói hiện tại có thể cho bọn nhỏ ăn chút đồ ăn thích hợp, thi thoảng sẽ đút cho bọn nhỏ chút cháo bột cùng canh trứng.

Hiện tại ăn sữa cũng ít đi, qua đợt này là có thể cai sữa. Giản Dao đặc biệt chờ mong đến một ngày kia.

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ bà nội ăn được sẽ đút canh trứng cho mấy đứa, hiện tại còn quá nóng, mấy đứa không ăn được."

Sau khi ăn xong Diệp mẫu cầm lấy canh trứng đã bớt nóng ngồi trước mặt xe đẩy của bọn nhỏ, dùng cái muỗng từng ngụm từng ngụm đút cho bọn nhỏ.

Diệp Vệ Đông ăn xong thu dọn bát đũa mang vào trong phòng bếp rửa, Giản Dao cầm luôn bát đĩa bọn trẻ ăn xong qua đây cho hắn.

Diệp Vệ Đông nhận lấy, rửa sạch bát.

Sau đó ôm bọn nhỏ ra cửa đi dạo, tiêu thực.

Diệp Vệ Đông một mình ôm hai đứa nhỏ, Giản Dao và Diệp mẫu ở phía sau chậm rãi đi đến.

Nhìn thấy hoa dại ven đường, Giản Dao thích thú hái không ít.

Cài một bông ở bên tai Đô Đô, cô đánh giá một chút. "Thật là đẹp mắt."

Sau đó lại cài cho Mập Mạp một bông, tiểu gia hỏa này thật mẫn cảm, biết mẹ đặt đồ vật trên đầu mình, không nhịn được đưa tay lên đầu sờ, kết quả hoa cũng không sờ được, mà tóc lại loạn thành một cục.

Giản Dao phun tào một câu: "Tiểu ngốc tử." Sau đó giúp bé chỉnh sửa tóc.

Mập Mạp vươn tay về phía Giản Dao muốn ôm một cái, Giản Dao vội vàng chạy đến chỗ Diệp mẫu.

Tiểu Mập Mạp tuy rằng thịt béo ôm rất thoải mái, nhưng cũng rất nặng nha.

Ôm đi càng mệt hơn, loại chuyện này vẫn nên giao cho Diệp Vệ Đông.

Tầm mắt Mập Mạp nhìn theo hướng Giản Dao rời đi, ghé đầu lên vai Diệp Vệ Đông ánh mắt trông mong nhìn Giản Dao đằng sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play