Trình Chân lập tức bật dậy: "Từ từ, vì sao chứ?".

Cô giơ tay nói: "Tớ phản đối! Tớ yêu cầu battle! Tớ cảm thấy nên dựa vào battle để công bằng công chính công khai chọn ra C cho nhóm chúng ta nên là ai! Mà không phải nghe lời của một mình Giang Diệp! Nếu không mình tớ sẽ tố cáo Giang Diệp bất công!".

Các đồng đội khác: ?

Sao còn có người cho C mà không cần vậy?

"Phản đối không có hiệu quả".

Giang Diệp chẳng hoang mang chút nào nói, "Tớ sử dụng hạng nhất làm một phiếu phủ quyết".

Trình Chân: ???

Âu Dương Thần quay đầu nhìn Giang Diệp, "Nhưng mà đúng vậy. Cậu chọn Trình Chân cũng được nhưng tốt xấu gì cũng phải cho bọn tớ một lý do chứ?".

Xét về thực lực, nhóm của họ dưới Giang Diệp còn có Đàm Mộng, sao cũng không tới lượt Trình Chân.

"Ồ, bởi vì tớ nhìn rồi, part của Trình Chân là phần ít nhất trong số chúng mình".


Nét mặt Giang Diệp rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút dịu dàng, thành khẩn, "Tớ nghĩ, đây là sân khấu nhóm cuối cùng của chúng mình ở 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》. Cho nên tớ hy vọng mỗi người chúng ta đều có thể kết thúc hành trình của mình mà chẳng còn gì phải tiếc nuối".

Trình Chân lập tức nói: "Tớ không đâ – ái u đau đau cô giáo Tiểu Đàm à, trước đừng bóp chân tớ chờ tớ nói xong...".

"Sau tiết mục này, chúng ta có lẽ chẳng còn cơ hội hợp tác nữa", không đợi Trình Chân phản bác, Giang Diệp nói tiếp, "Nhưng không sao cả, ít nhất là bây giờ, chúng ta có cơ hội, làm cho tốt tiết mục này. Để mỗi người tham dự biểu diễn đều có được khoảnh khắc tỏa sáng của chính mình. Trình Chân có được một vị trí C sao, không phải. Cái cậu ấy có được, là cơ hội được tỏa sáng giống như chúng ta".


Giang Diệp am hiểu nhất là phát động kỹ năng lừa người của mình.

Lư Hiểu Uyển tức thì bị cô làm cảm động rơi nước mắt, cảm xúc tích tụ lại rồi nở bung: "Hu hu hu oa...! Giang Diệp cậu tốt quá đi hu hu hu tớ đồng ý với cậu!".

Âu Dương Thần là một cô gái người Đông Bắc, cũng ngay tức khắc bị sự trượng nghĩa của Giang Diệp ảnh hưởng: "Được mà Giang Diệp!!".

Cô dùng sức vỗ vai Giang Diệp: "Trước kia tớ chỉ nghe người khác nói cậu tốt như thế nào! Không ngờ là cậu được lắm đấy! Tớ đây không có ý kiến gì! C này dành cho Trình Chân đi!".

"Giang Diệp, cậu cũng quá tốt bụng rồi!".

Giang Diệp bị cô vỗ tới sắp ho ra máu: "... Khụ khụ, không có gì, đây đều là chuyện tớ nên làm".

Trình Chân còn đang giãy giụa: "Tớ không ...", Đàm Mộng nỗ lực ấn Trình Chân xuống, nhịn cười rồi nói: "Tớ cũng đồng ý".


Tôn Lộ gật đầu, "Ừm, mọi người không có ý kiến thì tớ càng không có ý kiến".

Vì thế trừ Trình Chân ra, phiếu bầu của toàn tổ đều thông qua nghị quyết này.

Giang Diệp cười cười vẫy tay với cô, "Tới đây nào C ơi, tớ và cậu tâm sự chút về đội hình đứng".

Trình Chân: ...

Nhịn.

Giang Diệp tham gia tuyển chọn làm gì nữa.

Cô cứ đi bán hàng đa cấp đi cho rồi!

...

Giang Diệp để Trình Chân làm C hoàn toàn là không muốn cô tiếp tục lựa chọn trốn tránh biểu diễn khi phát sóng trực tiếp.

Dù sao trốn mãi cũng chẳng có ích gì, còn chẳng bằng dũng cảm đi đối mặt với nó.

Hơn nữa nói là C bởi vì part gốc của Trình Chân thực sự quá ít cho nên dù có đứng ở C cũng sẽ khiến người ta thấy được, tổng thể không khác quá nhiều so với những người khác.

Rất hoàn hảo.

Giang Diệp cùng các đồng đội xếp đội hình thử hai lần rồi để họ nghỉ ngơi đôi chút.
——Đương nhiên, Trình Chân thì khác, cô phải luyện thêm một mình.

Cô đi tới phòng tập bên cạnh gõ cửa.

Nhóm này định C là Lương Úc.

Nguyên nhân khá đơn giản, bởi vì những người khác khá cao mà một mình cô có vóc dáng nhỏ con đứng bên cạnh thì hơi kỳ quái nên cứ để cô đứng C, trông sẽ cân xứng hơn.

Cho nên tuy là C nhưng tâm trạng của Lương Úc lại khá buồn bực.

Lâm Tối nhìn thấy Giang Diệp ở cửa, đi tới hỏi cô, "Sao thế, tới do thám tình hình quân địch hả?".

"Không khác nhau lắm, chỉ tới xem nhóm chị tập tới đâu rồi thôi".

Giang Diệp nhìn thoáng qua, hỏi, "Ầu, sao Thẩm Tri Ý lại ở nhóm này?".

Lúc chia part cô không chú ý lắm, chỉ lo nhìn part hai bài hát cho nên lúc mọi người chọn xong mới phát hiện chính mình nhặt được của hời là vị trí hát chính số một.

Vừa rồi chia part trong nhóm, cô cũng không nghĩ nhiều, vốn cũng chẳng ý thức được là chỉ có hai nhóm, Thẩm Tri Ý không ở nhóm cô thì khẳng định là ở chỗ của Lâm Tối.
Nhưng bây giờ thấy như vậy.

Phong cách của Thẩm Tri Ý đi hát rap, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Lâm Tối nói: "Cậu ấy bị đổi tới đây, vốn là muốn chọn bài kia của các em".

Giang Diệp thấy tiếc thay cho cô: "Đáng tiếc".

"Tiếc gì chứ. Nhóm này có chị và Lương Úc, tuyệt đối cân được cậu ấy".

Lâm Tối cúi đầu, "Em cứ chờ xem, tới lúc đó, nhóm chị chắc chắn sẽ càng thêm xuất sắc trong trận chung kết".

"Vậy thì chưa chắc".

Giang Diệp dựa vào cửa, nhướng mày, "Hẹn gặp lại ở trận chung kết".

...

Trước trận chung kết, các thực tập sinh bận rộn mà không khí giữa các fans càng khiến người khác hít thở không thông.

Mỗi ngày, trên diễn đàn đều có dưa giả xuất hiện, nói rằng vị trí đã được định sẵn như nào.

Vì thế các fans bèn chọn dưa giả nhà khác có lợi về để ngược fans nhà.
Top fans nói không nỗ lực thì đứt gánh giữa được, thể nào cũng bị lật kèo, fans tầm trung nói không nỗ lực sẽ bị áp phiếu mà fans tầm chót nói không nỗ lực thì không được ra mắt làm sao.

Tóm lại kết luận một câu là mau gom tiền.

Giang Diệp liếc mắt nhìn qua.

Đây nào là thúc giục góp vốn chứ.

Đây đúng là đi mua bán thận* thì đúng hơn.

*Ý chỉ giá cao hơn bình thường rất nhiều, ngang cơ so với bán thận chứ không có ý trên mặt chữ.

Dưới bầu không khí này, khó trách có em gái nọ còn bỏ cả ăn sáng để gom tiền cho cô,

Nhưng bây giờ Giang Diệp hoàn toàn chẳng nhúng tay vào được.

Kết cục của một idol chủ động sẽ là bị chê low.

Loại chuyện này còn phải nhờ công ty uyển chuyển đưa lời mới được, nếu không cứ để vậy kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

Giang Diệp nghĩ nghĩ một chút, gửi cho người đại diện một tin nhắn, nói về cách nhìn của mình.
Tuy vậy sau công ty làm sao thì lại chẳng phải chuyện cô quản được.

Giang Diệp thở dài, đi nhìn diễn đàn.

Hướng gió của diễn đàn đã thay đổi.

Tới lúc mấu chốt như này, các nhà vì vị trí ra mắt mà đi gom người, như thể là gom thêm người bầu phiếu thì có nhiều khả năng ra mắt hơn, đúng là hỗn chiến thành một đoàn.

Tới thời điểm này, nhà ai có tin bẩn thì cứ lôi ra mắng một lần.

Như Giang Diệp thì đã chắc suất C tuyển thủ top nên không dính vào hàng ngũ tắm gió dính máu này nhưng các thực tập sinh dưới cô thì ai cũng lâm nguy.

Trình Chân dựa vào bố mẹ không có thực lực, lúc fan meeting có sự cố cũng bị lôi ra nói.

Thẩm Tri Ý do dựa vào Tiết Tri Hàm lật xe nên mới tức thì được công ty lôi ra bổ sung cũng bị nói.

Chờ tới Đàm Mộng, tìm mãi chả thấy tin xấu nào nhưng trên người cô có một điểm trí mạng, so với các tin xấu đều có thể so sánh được.
Cô cùng công ty với Giang Diệp.

Nhóm diễn đàn về cùng công ty có thể có hai thực tập sinh hay không lại tăng thêm nhiều bình luận.

[Giải trí Thịnh Duệ sẽ không có hai người ra mắt thật chứ?]

[Tuy rằng biết vậy nhưng độ hot của hai người đều rõ rành ranh sao không thể ra mắt cùng nhau?]

[Nhưng tận hai người thì hơi quá đáng!]

[Chỉ có đúng năm vị trí mà Thịnh Duệ lấy mất hai, nếu sau này Thịnh Duệ đưa năm người tới rồi ra mắt cả năm thì sao?]

[Nếu Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng không hot thì còn được, bây giờ chương trình này có độ hot như nào chứ, bao nhiêu công ty cùng quan sát, dù cho Thịnh Duệ muốn họ tưởng chương trình có thể cho họ hai suất được à?]

[Huống hồ Thịnh Duệ cũng không phải công ty gì lớn, độ hot của Giang Diệp đúng là không có cách nào áp nổi, Đàm Mộng kia thì chưa chắc]
...

Trong phòng ký túc xá.

Đàm Mộng tắt máy điện thoại, cất đi.

Cô vẫn luôn biết giữa cô và Giang Diệp còn có áp lực cạnh tranh khác cho nên cô cố gắng hơn nhiều so với ai hết.

Cô biết độ hot của mình chỉ khi cao hơn những người khác, cao tới độ không áp được mới có thể có được một cơ hội ra mắt.

Khi công bố thứ hạng lần trước, cô thật sự cho rằng cô đã nhìn thấy hy vọng nhưng hy vọng này lại lướt qua trong giây lát.

Đàm Mộng lại quay về phòng tập lần nữa.

Hôm nay đã kết thúc buổi huấn luyện chung, trong nhóm chỉ có cô và Giang Diệp là có thể nhuần nhuyễn tập lại cả bài.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Cô cần phải cố gắng thêm nữa mới đuổi kịp bước chân của Giang Diệp.

Đàm Mộng trong nháy mắt bỗng thấy tủi thân vô cùng.

Cô đã cố gắng tới như vậy, vẫn đáng bị loại sao.
Hay là do trong giới tuyển chọn có quy tắc ngầm gì không thể ra mắt?

Cửa phòng tập được mở ra.

Tiếng của Giang Diệp vang lên sau cô, "Ài Đàm Mộng, cậu còn chưa về hả?".

Đàm Mộng vội vàng lau nước mắt, khẽ ừ một tiếng.

Vốn là Giang Diệp trở về lấy máy tính bảng rồi quay về, kết quả nghe được giọng cô nàng này không đúng, lập tức vòng tới trước mặt cô.

Đàm Mộng vội vàng quay mặt đi.

Giang Diệp giữ chặt tay áo cô, buột miệng hỏi, "Cậu có phải khóc rồi không?".

Đàm Mộng lập tức nói, "Không có".

Nhưng trong giọng của cô, sự nghẹn ngào rất rõ ràng, khi nói ra trong nháy mắt cô và Giang Diệp đều biết được.

Giang Diệp buông lỏng tay áo cô.

Cô im lặng chốc lát rồi bỗng nói, "Rất xin lỗi".

Đàm Mộng không biết cô vì sao lại nói rất xin lỗi.

Như là mạo phạm tới việc cô đột nhiên hỏi ra chuyện này.
Lại như là đi xin lỗi, rằng vì sự tồn tại của cô đã tước đi khả năng có được cơ hội ra mắt của cô.

Đàm Mộng chẳng nói tiếp.

"Cậu quay lại tập đoạn nào?", Giang Diệp nói tiếp, "Tớ có thể nhảy cùng cậu".

Đàm Mộng ngừng một chút, vẫn nói, "Đoạn này phần điệp khúc".

Giang Diệp gật gật đầu, đồng ý với cô, "Tớ cũng thấy vũ đạo đoạn này có chút vấn đề, chưa trôi chảy lắm".

Hai người không bật nhạc, đối diện với gương nhảy trong tĩnh lặng.

Đàm Mộng nhìn hai người trong gương.

Hai cô nhảy rất đồng đều.

Đều tới độ như thể ảo ảnh trong gương vậy. Đây là sự cố gắng để cô đi về phía Giang Diệp từ trước tới này, cuối cùng cũng đạt được.

Nhưng vì sao vẫn không đủ chứ.

"... Cảm ơn cậu".

Đàm Mộng bỗng ngừng lại, "Tớ thấy hơi mệt".

Cô ôm đầu gối, dựa vào gương bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.
Cô khịt khịt mũi, khẽ thở dốc, như đang nghỉ ngơi.

"Đúng lúc tớ cũng mệt rồi".

Giang Diệp ngồi cạnh cô, "Tớ ngồi với cậu một lát".

Hai người đối diễn nhau chẳng nói gì thật lâu.

Đàm Mộng bỗng mở miệng hỏi, "Giang Diệp. Tớ sẽ bị từ bỏ sao?'.

Giang Diệp nao nao.

Cô biết Đàm Mộng lo lắng chuyện này nhưng cô không ngờ Đàm Mộng hỏi trực tiếp như vậy.

Đây hoàn toàn chẳng phải tính cách của Đàm Mộng.

Cô vẫn luôn khẩu thị tâm phi cho nên trên người của cô luôn thấy được sự không chịu khuất phục nhưng chính vì khí chất này khiến cho cô từ lúc bình xét sơ cấp đi lên trên tới bây giờ, trở thành nhân vật có tính lật kèo nhất trong cả chương trình.

Nhưng bây giờ, giọng điệu của cô khi nói những lời này lại rất khổ sở.

Như là một người cố gắng thật lâu, vẫn chẳng thể thành công, nghĩ rằng sẽ hoàn toàn nhận thua trước số mệnh.
Giang Diệp nghĩ một chút, nói, "Sẽ không".

"Vì sao chứ. Sao cậu có thể khẳng định vậy?".

"Cậu đừng quên", Giang Diệp bỗng cười, nói "Tớ biết xem thiên văn ban đêm".

Đàm Mộng sửng sốt, ký ức chợt ùa về.

Về tới lúc hai cô còn chưa quen nhau lâu, còn chưa đi tham gia show.

Giang Diệp tỏ vẻ thần bí nói với cô.

"——Vì tớ biết nhìn trởi buổi đêm, bấm tay tính nhẩm, tính ra được mệnh của tớ nên có một đồng đội như Đàm Mộng cậu".

Chút tâm hự của edit: Ai chưa nhớ ra lật lại chương 5 nhá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play